Có những người sinh ra đã có mệnh phú quý, sự ngạo mạn đã ăn sâu vào xương tủy không thể che giấu, cho dù mặc vest đi giày da, nói năng lịch thiệp.
Trong cuộc đàm phán im lặng này, Ôn Tri Hòa hoàn toàn hiểu rõ rốt cuộc Hạ Trưng Triều thích điều gì. Rốt cuộc anh đã nói qua, cô là người rẻ nhất, dễ thỏa mãn nhất trong phạm vi tìm kiếm bạn đời của anh.
Cho nên anh sẽ cho rằng, chỉ cần tùy ý rơi ra một chút lợi lộc từ kẽ tay là có thể thỏa mãn được cô, mà cô còn phải vui vẻ chịu đựng, miệng đầy đồng ý.
Anh không còn nói hai chữ “vật bài trí”, mà gọi là “Bà Hạ nhỏ bé”, nhưng chữ “nghe lời” sau chữ “giàu có” vẫn khiến Ôn Tri Hòa khó nói hết lời.
“Hạ tiên sinh.”
Hồi lâu sau, Ôn Tri Hòa nhẹ giọng gọi, chậm rãi nói: “Nói nhiều như vậy, tôi chỉ biết những điều kiện này rất có lợi cho ngài, nhưng tôi cũng không nhận được lợi ích thực tế nào, phải không?”
“Giúp tôi trả tiền phòng suite, tặng tôi bánh sinh nhật và quần áo, những thứ đó đều không phải tôi nhất định muốn, là ngài ép đưa cho tôi. Tôi thừa nhận, tôi đã nhận lợi ích, nhưng hôm nay tôi ăn cơm cùng ngài, chính là muốn trả lại cho ngài.”
“Tôi không muốn chịu thiệt, tùy tiện bước vào một cuộc hôn nhân không bình đẳng, không được tôn trọng, cho dù đó là giả, có thời hạn. Tôi không thiếu tiền đến mức đó. Rất cảm ơn sự giúp đỡ và coi trọng của ngài.”
Ôn Tri Hòa xách túi máy ảnh bên cạnh đứng lên, từng chữ rõ ràng bật ra từ kẽ răng: “Hôm nay đến đây thôi, bữa cơm này tôi mời ngài, tạm biệt.”
Đoán được anh sẽ không làm ra hành động giật lấy hóa đơn thanh toán tại trận, cho nên Ôn Tri Hòa tự mình đi đến quầy tìm người thanh toán.
Cho dù nhân viên phục vụ nói bữa cơm này đã sớm được tính trước vào tài khoản của Hạ Trưng Triều, nhưng cô cũng kiên trì muốn trả tiền.
Giờ phút này Ôn Tri Hòa vô cùng có thể lý giải những nữ chính tiểu bạch hoa quật cường thà chết chứ không chịu khuất phục trong các bộ phim xưa. Đầu tiên, vô công bất thụ lộc sẽ làm tổn hại âm đức, tiếp theo bạn vĩnh viễn không biết những món quà đó sẽ khiến bạn âm thầm trả giá như thế nào. Tiền mời cơm, tiền nhà ở… Để từ chối anh, cô lại phải bỏ ra thêm bao nhiêu tiền.
Thật không nên nhất thời xúc động mà chấp nhận lợi ích, cạm bẫy đều chờ sẵn cô ở đây rồi.
“Cô thật sự không cần thanh toán đâu ạ.” Nhân viên phục vụ bất đắc dĩ mà kiên trì, liếc nhìn người phía sau, lại ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Để cô ấy trả.”
Giọng nói của người đàn ông vẫn trầm thấp văn nhã trước sau như một, độ nhận diện cực cao, ít nhất mới vừa tách ra chưa đầy một phút, Ôn Tri Hòa có thể nhanh chóng nhận ra là ai.
Cô nghiêng mắt chạm phải đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, bả vai cũng thoáng nghiêng đi. Lướt qua bộ vest phẳng phiu của người đàn ông, ngửi thấy mùi hương linh sam mát lạnh dễ chịu trên người anh, Ôn Tri Hòa mới nhận ra khoảng cách giữa họ gần đến mức nào.
Rất khó tưởng tượng, bọn họ vừa rồi lại đang “bàn chuyện cưới hỏi”.
Thanh toán hóa đơn, Ôn Tri Hòa nhìn số tiền bốn chữ số bị trừ đi, lòng càng thêm rỉ máu.
Thời tiết Linh Châu lúc lạnh lúc nóng, ba ngày kế tiếp sẽ là trời nắng, mà giờ phút này màn mưa chảy xuống cửa kính, lại sắp mưa to.
Ôn Tri Hòa không đi ra ngoài tìm hiểu phong tục, cô định ôm đồ dùng lên lầu đặt vé xe, đồng thời thanh toán đủ tiền phòng với lễ tân, trả lại phòng cho hai ngày còn lại.
Cố tỏ ra sảng khoái nhất thời, trả tiền hủy phòng như đưa vào hỏa táng trường.
Vé xe xuất phát vào rạng sáng đêm nay. Thực đáng tiếc, đây vẫn là một chuyến đi công cốc.
Thu dọn hành lý xong đẩy sang bên cạnh, Ôn Tri Hòa ngẩng đầu nhìn thấy trên bàn là chiếc túi giấy đựng quần áo mà Hạ Trưng Triều nhờ lễ tân đưa tới tối qua.
Cô định trước khi đi sẽ nhờ lễ tân giúp trả lại cho Hạ Trưng Triều.
Điện thoại trên giường rung hai lần, Ôn Tri Hòa nhặt lên xem, là tin nhắn của Trần Địch.
Mấy ngày nay cô không có ở Yến Bắc, hai con mèo ở phòng trọ đều nhờ Trần Địch cho ăn giúp, cho nên mỗi lần tan tầm, cô đều có thể nhận được phản hồi cho ăn đúng giờ của Trần Địch.
Trần Địch: 【[Hình ảnh]】 【[Hình ảnh]】
Trần Địch: 【 Hai cục cưng nhỏ đều rất ngoan, tiếc là ngày mai tớ phải đi công tác nơi khác 】
Trần Địch: 【 Tớ để thêm nhiều thức ăn cho đám bảo bối nhà cậu nhé?
】
Ôn Tri Hòa gõ chữ trả lời: 【 Không cần đâu, tớ về ngay đây. 】
Trần Địch: 【? Nhanh vậy? 】
Ôn Tri Hòa: 【 Bị đuổi việc rồi, về nhà nói sau. 】
Trần Địch gặng hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng Ôn Tri Hòa hơi mệt, không trả lời, nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.
Ngủ một giấc dậy đã là 8 giờ tối. Nơi này cách sân bay rất gần, đi xe chưa đến hai mươi phút là tới.
Ôn Tri Hòa đợi đến 10 rưỡi mới ra cửa, xách theo túi giấy đặt lên quầy lễ tân, phối hợp với nhân viên lễ tân điền vào phiếu đăng ký gửi trả đồ.
Điền xong phiếu đăng ký đưa cho lễ tân, đối phương nhận lấy rồi gật đầu mỉm cười: “Cảm ơn quý khách đã ở lại, hoan nghênh quý khách lần sau lại đến.”
Bánh xe vali lăn trên nền gạch men sứ rộng lớn hướng về phía cửa xoay. Bên ngoài mưa đã tạnh, chỉ còn lại hơi lạnh ẩm ướt sau cơn mưa.
Ôn Tri Hòa hít một hơi thật sâu, lên chiếc xe đang bật đèn hazard dừng ở cửa.
Trời tờ mờ sáng, mưa bụi giăng mờ mịt.
Người của sân bay đã chuẩn bị sẵn xe ở cửa khách sạn. Trợ lý thư ký cũng đã ăn mặc chỉnh tề từ một tiếng trước, chờ ở cửa phòng suite tầng cao nhất.
8 giờ 15 phút, đúng khoảnh khắc kim giây đồng hồ dừng lại chính xác, cửa mở ra.
“Hạ tổng.”
Mọi người đồng thanh nói.
Hạ Trưng Triều gật đầu, vừa chỉnh lại cổ tay áo vừa đi về phía cửa thang máy, thư ký ở bên cạnh phụ trách báo cáo lịch trình.
Thang máy xuống dừng ở sảnh tầng một, các hạng mục công việc đã báo cáo xong. Thư ký dừng lại một giây, đột nhiên nói: “Lễ tân có đồ gửi trả lại cho ngài, là của khách phòng 4512 để lại trước khi đi.”
Hạ Trưng Triều cúi mắt liếc nhìn anh ta: “Trước khi đi?”
“Vâng, khách phòng 4512 đã làm thủ tục trả phòng lúc 11 giờ tối qua, chắc là đi vào lúc đó.” Thư ký đem tất cả thông tin đã biết nói ra, cuối cùng lại hỏi, “Vật phẩm cô ấy trả lại cho ngài vẫn còn ở bộ phận đồ thất lạc, ngài xem muốn xử lý thế nào ạ?”
Hạ Trưng Triều giọng rất nhạt: “Gửi trả lại, gửi không được thì vứt đi.” Dựa theo thói quen, thư ký cũng sớm biết sẽ như vậy.
Rời khỏi khách sạn, ô tô màu đen lướt nhanh trên cầu vượt. Hạ Trưng Triều nhắm mắt dưỡng thần một lát. Trong tầm nhìn tối tăm hỗn độn, hiện lên bóng người mơ hồ cùng giọng nói trong trẻo, không biết trời cao đất dày.
Hình ảnh âm thanh này càng thêm rõ ràng, tuy chưa đến mức khó quên, nhưng cũng quả thật gây ấn tượng sâu sắc.
“Hạ tổng, tài liệu ngài cần.”
Giọng nói của trợ lý vang lên trong chiếc xe tràn ngập hơi ấm. Hạ Trưng Triều mở mắt ra, nhận lấy tập hồ sơ kia.
Góc trên bên phải của tập hồ sơ là tấm ảnh thẻ một inch. Mặc đồng phục học viện, đôi môi Ôn Tri Hòa hơi cong lên, mơ hồ có lúm đồng tiền.
Ngoài mái tóc hơi dài hơn một chút, so với hiện tại cũng không khác biệt quá lớn. Không thể phủ nhận, chỉ một tấm ảnh mộc mạc đến không thể mộc mạc hơn như vậy, dáng vẻ của cô đã đặc biệt thu hút người khác.
Sống trong thời đại internet, mỗi người đều trở nên trong suốt. Tập tài liệu này liệt kê chi tiết các loại nội dung, bao gồm cả ngày tháng năm sinh của cô.
Dựa theo tài liệu thể hiện, Ôn Tri Hòa nói dối mà lại không nói dối, năm nay cô quả thật vừa tròn hai mươi.
Độ tuổi thật tươi mới, nhưng cái miệng này cũng thật sự không lựa lời mà nói.
Hạ Trưng Triều tiếc nuối nghĩ, anh e là phải miễn cưỡng rồi.
Gấp tập hồ sơ lại, đôi mắt sau cặp kính của người đàn ông không hề có cảm xúc: “Bộ quần áo kia vứt đi chưa?”
Trợ lý hơi giật mình, trả lời: “Chưa ạ.”
Hạ Trưng Triều đưa lại tập hồ sơ cho trợ lý, giọng điệu nhạt nhẽo: “Tìm lúc nào đó, đích thân mang trả lại.”
Xuống xe buýt rồi lại chuyển tàu điện ngầm, Ôn Tri Hòa đi qua hai hàng cây khẳng khiu, khu chợ bán đồ ăn thấp bé, rẽ vào con phố chật hẹp, leo lên tầng 5 của tòa nhà kiểu cũ, lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa sắt loảng xoảng kéo ra. Cách hàng rào 1m7, Ôn Tri Hòa nhìn thấy hai con mèo một đen một trắng lần lượt nhảy xuống từ các nơi, meo meo đi về phía cô.
Tuy rằng mới rời đi một tuần, lòng Ôn Tri Hòa vẫn mềm nhũn cả ra. Tranh thủ lúc hai con mèo chưa đến quá gần, cô lập tức đóng chặt hai lớp cửa lại.
Trần Địch tuy ngày nào cũng đến nhà cho mèo ăn, nhưng việc vệ sinh trong nhà thì không thuộc phạm vi của cô ấy. Ôn Tri Hòa kiểm tra khắp nơi, dọn dẹp vệ sinh. Khoảng hai tiếng trôi qua, cô mới rảnh rỗi nằm dài trên sofa lướt điện thoại.
Lướt xuống làm mới Weibo, thuật toán đề xuất cho cô một bài đăng của Thái Hinh. Đối phương mặc đồ diễn chụp một tấm ảnh, bình luận bên dưới toàn là fan vào tung hô khen ngợi, trông cực kỳ năm tháng tĩnh lặng.
Ôn Tri Hòa trước đây không bao giờ lên tiếng trên Weibo, giờ phút này nhìn thấy bài đăng này, cô bỗng nhiên rất muốn đăng một bài bóc phốt thật mạnh.
Nhưng vạch mặt chỉ tên rồi bị người ta hội đồng, cô không ngốc như vậy, cho nên một là không nêu đích danh, hai là không gắn tag mà đăng một bài viết.
Nhấn nút gửi đi, Ôn Tri Hòa tiện tay ôm một con mèo nhỏ vô tội vào lòng v**t v*, chỉ tiếc ôm chưa đến năm giây, đã bị đôi chân thỏ mạnh mẽ của mèo đạp ra.
Chú mèo trắng mạnh mẽ thoăn thoắt leo l*n đ*nh nhà cây cho mèo, còn đấm cho mèo đen một phát. Con nào con nấy không nhường nhau, nhất quyết phải chiếm lĩnh vị trí cao nhất.
Ở nơi tấc đất tấc vàng như Yến Bắc, chỉ ở trong tòa nhà kiểu cũ vùng ngoại ô, tiền thuê cũng chỉ có cao chứ không thấp. Phòng trọ của Ôn Tri Hòa rất nhỏ, là căn hộ một phòng, chỉ có một bức tường cửa lùa làm vách ngăn, một nửa diện tích còn lại đều dành cho hai con mèo này.
Nhưng chỉ cần có thể đặt vừa một chiếc giường, cô ở đâu cũng được. Số tiền tiết kiệm được trong ba năm đại học, cô dùng để thanh toán tiền thuê nhà một năm, đây là kỳ hạn cô tự đặt ra cho mình để ở lại nơi này.
Một phần nguồn thu nhập của Ôn Tri Hòa từ các công việc làm thêm, nhưng phần lớn thu nhập là từ việc làm video phân tích phim ảnh trên mạng để kiếm tiền quảng cáo. Thời đại tự truyền thông chỉ cần có chút lưu lượng là có thể kiếm được tiền. Ôn Tri Hòa thích điện ảnh, cũng vui vẻ chia sẻ. Mười mấy vạn người hâm mộ trên nền tảng là thành quả cô dốc hết tâm huyết cày hơn 300 video tích lũy được.
Đeo kính vào, mở laptop ra sắp xếp lại tài liệu. Trong lúc đó, ngoài lúc ăn cơm đi vệ sinh, Ôn Tri Hòa về cơ bản không rời khỏi bàn làm việc.
Màn đêm vừa buông, ánh chiều tà xuyên qua lớp rèm voan kéo dài vệt sáng ấm áp trên mặt đất. Ôn Tri Hòa nhấn nút lưu, cầm chiếc điện thoại đang im lặng bên cạnh lên xem tin tức.
Màn hình chính trước đây vốn bị tin tức rác chiếm lĩnh, giờ hiển thị Weibo mới tăng 99+ bình luận.
Ôn Tri Hòa không thể hiểu nổi, tưởng mình hoa mắt. Cô vừa định bấm vào xem, chuông cửa ở huyền quan đột nhiên vang lên.
Trước khi mở cửa, Ôn Tri Hòa xem qua camera giám sát trên ứng dụng điện thoại trước. Thấy người đến là bà chủ nhà, lúc này mới mở cửa.
Cửa vừa mở, bà chủ nhà rất tự nhiên chào hỏi: “Về rồi à cháu.” Ôn Tri Hòa hỏi: “Vâng, có chuyện gì không ạ?”
Bà chủ nhà nhìn vào trong: “Về chuyện thuê nhà, tôi vào trong nói chuyện nhé.”
Ôn Tri Hòa thuê phòng ở đây nửa năm trước. Bà chủ nhà sống ở khu chung cư mới cách đó không xa. Ngay từ đầu vì từng có tranh chấp về phí quản lý, hơn nữa cô lại không phải người địa phương, nên thái độ của bà chủ nhà đối với cô cũng không quá hiền lành.
Nghe bà ấy nói đến bàn chuyện công việc, Ôn Tri Hòa cũng không tiện từ chối, mời bà ấy đến sofa ngồi.
Bà chủ nhà vừa bước vào, hai con mèo liền từ bên cạnh phóng vụt qua, chui vào khe sofa.
“Bảo sao vào nhà lại có mùi thế, cháu còn nuôi hai con mèo à.” Bà chủ nhà phẩy phẩy tay trong không khí, vẻ mặt chán ghét lộ rõ.
Ôn Tri Hòa mím môi dưới, rót cốc nước cho bà ấy: “Hôm nay cháu vừa dọn dẹp xong, nhà cũng thường xuyên thông gió, cháu nuôi mèo chẳng phải bác cũng biết rồi sao ạ.”
Trước khi cô chuyển vào, góc nhà vệ sinh của căn phòng này còn có mùi khai nước tiểu cũ, là do con Teddy bà chủ nhà nuôi đi vệ sinh cố định ở đó nhưng không được dọn sạch sẽ. Tìm được chủ nhà đồng ý cho người
nuôi thú cưng thuê đã không dễ dàng, lại tổng hợp các điều kiện khác, Ôn Tri Hòa đành phải cắn răng thuê, rồi tự mình dọn dẹp.
Bà chủ nhà không đáp lại, cũng không ngồi xuống, cứ nhìn ngó xung quanh. Ôn Tri Hòa cho rằng bà ta đến kiểm tra vệ sinh, may mắn là mình vừa về nhà đã dọn dẹp sạch sẽ.
Cốc nước đặt trên bàn nguội đi một lát, đang từ từ bốc hơi nóng. Suy nghĩ Ôn Tri Hòa bay xa trong giây lát, rất nhanh đã bị lời nói của bà chủ nhà kéo về: “Hai ngày nay tôi có người bà con muốn đến ở nhờ chỗ tôi, nó không có nhà ở lại còn mang vợ con với đủ thứ đồ đạc lớn nhỏ tới.
Cháu chẳng phải còn chưa tốt nghiệp sao, ký túc xá trường lại có giường trống mà…”
Từ lúc bà ta nói ra chữ đầu tiên, Ôn Tri Hòa đã nhận ra điều không ổn, quả nhiên, đây là muốn vi phạm hợp đồng đòi lại nhà.
Ôn Tri Hòa mày dần nhíu lại: “Bác đùa gì vậy? Đầu tiên là cháu thuê nhà bác một năm, tiếp theo cháu còn nuôi hai con mèo, nói cháu dọn về ký túc xá là dọn về ngay được sao?”
“Con mèo này của cháu nuôi ít nhất cũng một năm rồi chứ? Chẳng phải là mang từ ký túc xá ra à?” Bà chủ nhà đuối lý nhưng vẫn già mồm, tiện tay đặt túi lên bàn, nhẹ bẫng nói, “Tiền vi phạm hợp đồng này tôi cũng không phải không trả nổi, cháu dù không về trường ở, cũng luôn có thể tìm được chỗ ở mới.”
“Nhà này là của cháu chắc? Còn già mồm với tôi, tôi muốn lúc nào thu hồi thì lúc đó thu hồi, lại không thiếu của cháu chút tiền này.”
Căn cứ hợp đồng, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng nhiều nhất là toàn bộ tiền đặt cọc cộng thêm một tháng tiền thuê nhà. Bà chủ nhà yêu cầu cô dọn đi trong vòng hai ngày, nói gì cũng không chịu nhượng bộ. Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, huống chi đối phương ngay từ đầu đã chẳng cho cô sắc mặt tốt đẹp gì.
Kim đồng hồ treo tường chuyển động từng giây từng giây. Ôn Tri Hòa không còn tâm trạng ăn uống, cho mèo ăn xong liền ngồi trên sofa tính toán tìm phòng mới.
Đúng là họa vô đơn chí, cô còn chưa kịp kể hết chuyện bà chủ nhà vi phạm hợp đồng với Trần Địch, đã thấy hậu trường Weibo bị đủ loại người nhắn tin.
Con người trong thời gian ngắn không thể tiêu hóa quá nhiều thông tin. Trước khi bấm vào bài đăng gốc, Ôn Tri Hòa vẫn chưa hiểu rõ tình hình, cho đến khi thấy chính Thái Hinh vào trả lời.
Thái Hinh: 【 Em à, em nói cho chị biết rốt cuộc chúng ta có chuyện gì không vui, chị làm sai gì sao? Tin nhắn riêng mở cho em rồi nè, chúng ta
tâm sự nhé. Chị xem IP của em không ở Linh Châu, nếu không chị còn có thể mời em bữa cơm. Nhưng nếu em tiện, không ngại cho chị địa chỉ
để chị gửi chút quà nhỏ, có lẽ chúng ta có hiểu lầm gì đó chăng? 】
Lời lẽ thật ôn hòa, ôn hòa đến mức cho dù bên cạnh tên có dấu tick V màu hồng vàng chóe, Ôn Tri Hòa cũng muốn bấm vào trang chủ xác nhận có phải chính chủ không.
Cô đăng nhập sai tài khoản, đăng lên tài khoản chuyên phân tích phim ảnh kiếm cơm rồi. Tài khoản cô dùng đăng bài này một là không có tên tuổi gì, hai là không có lưu lượng, làm sao lại… Khoan đã, bài đăng trước đó cô còn đăng ảnh thẻ làm việc đã che mờ lúc vào đoàn.
Thái Hinh không phải sao hạng A, nhưng cũng không phải là không có fan. Cô ta kết hôn sớm gả vào hào môn, thích khoe ân ái, được không ít người vô cùng hâm mộ gọi là Mợ chủ. Lại bởi vì thường xuyên tham gia show tạp kỹ, nói ra câu nào hot câu đó, việc nâng đỡ bạn bè cùng lứa tuổi vô cùng thuận buồm xuôi gió, còn có biệt danh “Mẹ Hinh”.
Trước mặt công chúng cô ta xinh đẹp rạng rỡ, bình dị gần gũi, nhưng sau lưng lại là người hai mặt. Ôn Tri Hòa cũng là tiếp xúc rồi mới biết, cô ta ngoài diễn xuất tệ hại, nhân phẩm còn kém cỏi như vậy.
Hậu trường Weibo đã có không ít fan nhỏ vào chiến đấu anh dũng. Người lý trí thì khuyên xóa bài, người quá khích thì hỏi thăm cả gia đình. Những lời lẽ bẩn thỉu đó khiến Ôn Tri Hòa xem mà ngán ngẩm.
Đóng tin nhắn lại, Ôn Tri Hòa không xem tiếp nữa. Cô cũng không biết mình đã làm sai điều gì.
Dường như từ hôm qua, mọi thứ đều phát triển theo hướng khó lường, không thể kiểm soát.
Ánh trăng lặng lẽ treo cao. Phòng khách yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, tiếng chuông điện thoại di động vang lên đặc biệt đột ngột.
Khóe mắt Ôn Tri Hòa hơi cay. Ôm đầu gối ngồi một lát mới nhặt điện thoại lên.
Màn hình hiển thị cuộc gọi đến là một dãy số lạ ở Yến Bắc. Ma xui quỷ khiến thế nào, Ôn Tri Hòa đã bắt máy.
“Xin chào, có phải Ôn tiểu thư không ạ?” Giọng nam trong điện thoại ôn hòa dễ nghe, giống giọng của mấy chú cảnh sát gọi điện thông báo chống lừa đảo hàng ngày. Nếu cô mà yếu đuối hơn chút nữa, nói không chừng sau lời nhắc nhở ấm áp của người đàn ông, đã không nhịn được mà khóc lóc kể lể vài câu.
“Vâng, là tôi.” Ôn Tri Hòa lí nhí đáp lời.
“Tôi là trợ lý của Hạ tổng, họ Hạ. Bộ quần áo cô gửi trả ở khách sạn, tôi sẽ sắp xếp thời gian mang đến tận nơi trả lại cho cô. Xin hỏi cô có tiện nhận không ạ?”
Nghe những lời này, đầu óc Ôn Tri Hòa ong ong, một lát sau mới tiêu hóa xong: “…Tận nơi?”
”Vâng, tận nơi.” Đối phương hiểu tình đạt lý nói rằng, quà đã tặng đi thì không có lý nào thu lại. Cuối cùng, lại nói thêm, “Hạ tổng nói, nếu cô gặp phải khó khăn gì, tìm anh ấy bất cứ lúc nào cũng được.”
”Vậy khi nào cô rảnh?”
Cô không nói gì, trợ lý tiếp tục hỏi dồn: “Ngày mai, hay là ngày kia?”
Ôn Tri Hòa vò góc gối ôm. Sương mù tràn ngập lồng ngực, khiến cô hô hấp không thông, đại não thiếu oxy.
Thời gian trò chuyện lặng lẽ trôi qua một phút. Trong khoảng lặng này, hai con mèo kêu meo meo dưới chân cô. Ôn Tri Hòa dường như đã nghĩ thông suốt điều gì đó.
Năm vạn tiền tiết kiệm không đủ để cô sống ở Yến Bắc một năm, cũng không đủ để cô quay một bộ phim điện ảnh;
Nhưng một năm nghe lời, lại có thể đổi lấy rất nhiều tài nguyên, tài phú.
Ý nghĩ này nguy hiểm mà lại mê người, tựa như viên thạch tín bọc đường mật, ít nhất miếng đầu tiên là ngọt.
Nhưng viên thạch tín bọc đường này, lại đến quá đúng lúc, tựa như một nhu yếu phẩm được cố tình tạo ra.
“Ngày mai.” Ôn Tri Hòa nhỏ giọng sụt sịt mũi, không chút kiêng dè gọi thẳng tên họ, “Là Hạ Trưng Triều tới sao?”
Đầu dây bên kia ngừng lại một giây. Ôn Tri Hòa nghe rõ ràng, giữa tiếng dòng điện hỗn loạn là giọng nói trầm thấp, rõ ràng đã đổi người, âm điệu không nhanh không chậm: “Là tôi.”
“Cần tôi đến không?”
Âm thanh này giống như lông vũ lướt qua vành tai, mang theo cảm giác ngứa ngáy lơ đãng.
Ôn Tri Hòa mím môi, trong đầu như có một sợi dây đàn đang rung lên, khiến giọng nói của cô cũng run rẩy: “…Cần, tôi muốn gặp anh.”
Trong điện thoại dường như có tiếng cười khẽ đến mức không thể phát hiện. Giây tiếp theo lời cho phép như hòn đá ném xuống nước, nặng nề khuấy động lồng ngực cô: “Có thể.”
------oOo------