Ôn Tri Hòa nói mình bận là sự thật.
Là đạo diễn của đoàn phim, cô cần kiểm soát hiện trường, chỉ đạo tất cả các bộ phận của cả bộ phim. Bao gồm nhưng không giới hạn ở việc phân tích cảnh diễn cho diễn viên, điều chỉnh vị trí máy quay, phản hồi hiệu quả ánh sáng, chính xác đến mức cả khung hình cây cối được lộ ra mấy
cây, trong mấy giây, nhỏ nhặt đến việc một con ruồi có cần xuất hiện hay không…
Công việc phải làm vừa phức tạp lại vừa tỉ mỉ, bởi vì mỗi phút mỗi giây trên màn ảnh của bộ phim đều không cho phép lãng phí. Đương nhiên lúc quay có thể có thêm một vài cảnh quay không dùng đến, đôi khi diễn viên diễn xuất thần hoặc có tình huống đột xuất, đều có thể đạt được hiệu quả xuất sắc hơn cả kịch bản gốc đã thiết kế từ trước.
Khi tập trung vào công việc, Ôn Tri Hòa toát lên một phong thái chuyên nghiệp và nghiêm túc. Cô không hẳn là hay trách mắng nặng nề nhân viên, nhưng quả thực luôn giữ vẻ mặt vô cảm tuyệt đối, không hề nhẹ nhàng, mềm mại như trong tưởng tượng. Hạ Trưng Triều cũng hiếm khi thấy dáng vẻ cứng rắn và sắc bén này của cô.
Cô cắt tóc ngắn, buộc nửa đuôi ngựa giấu dưới mũ lưỡi trai. Chiếc áo sơ mi chất liệu mềm mại hơi nhăn nhúm, không che hết được cánh tay thon, cổ thon chỉ mặc áo hai dây bên trong. Dưới ánh mặt trời, vùng da đó bị chiếu đến ửng đỏ, như quả táo thấm đẫm nước.
Làm việc từ xa ở nơi đất khách quê người không phải là chuyện khó đối với Hạ Trưng Triều, chẳng qua là không thể đi xã giao, dù cũng không có bữa tiệc nào cần anh đích thân ra mặt.
Nơi này tựa núi nhìn sông, phong cảnh coi như tuyệt đẹp, xem như đi nghỉ dưỡng giải sầu cũng không hẳn là không được.
Chỉ tiếc là ruồi muỗi ở đây quá nhiều.
Rèm cửa hơi nghiêng, ngang tầm mắt anh, xuyên qua lớp kính, Hạ Trưng Triều có thể thấy Ôn Tri Hòa cầm cuộn giấy kịch bản, đang dốc hết sức lực giảng giải tình tiết cho diễn viên nhí.
Cô đối với những đứa trẻ vị thành niên nhỏ tuổi hơn sẽ dịu dàng hơn, sẽ giúp đối phương sửa lại tóc tai, bù đắp sự ấm áp khi người nhà không thể đi cùng; cô đối với những người đồng giới cùng tuổi giữ thái độ bình thường, cũng làm rất mực thỏa đáng, vật phẩm đi kèm ngoài diễn xuất là băng vệ sinh và tampon dùng không hết, trong đoàn có cô gái nào đến kỳ sinh lý hoặc có thai, cô sẽ để đối phương tuân thủ nghiêm ngặt chức trách đồng thời nghỉ ngơi nhiều hơn;
Trường quay không phải không có người khác giới, số lượng chiếm khoảng một phần tư đoàn phim, nam diễn viên trẻ tuổi và đúng độ tuổi có hai người. Cô cũng đối xử nghiêm túc như nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ nở nụ cười, chạm vào để điều chỉnh cơ mặt, tứ chi của đối phương.
Đã đủ thân cận rồi. Cho dù là vì công việc.
Trên thương trường, Hạ Trưng Triều hiếm khi chú ý đội ngũ của đối tác có bao nhiêu người, tỉ lệ nam nữ ra sao, trong những cuộc họp đông đúc, dòng người chen chúc xô đẩy, càng không thể phân biệt được, cho dù là những bữa tiệc xã giao cần phải giả lả, anh cũng không cần nhớ những người vô dụng đã bắt chuyện với mình.
Vậy mà vào ngày thứ tư ở đây, anh lại nắm khá rõ tình hình của cả đoàn phim, đặc biệt là hai nam diễn viên kia.
Hạ Trưng Triều đặt cốc cà phê xuống, suy nghĩ không hề cảm xúc gì
—–
Cảnh quay ban ngày kết thúc vào khoảng 3, 4 giờ chiều, tối còn có một cảnh đêm cần quay bổ sung.
Cả ngày hôm đó, Ôn Tri Hòa uống đến năm chai nước khoáng 750ml, may mà bàng quang không tệ, nếu không cô ít nhất phải chạy vào nhà vệ sinh mười lần.
Cảnh đêm quay vào khoảng bảy tám giờ tối, Ôn Tri Hòa không về căn nhà nhỏ của mình, nhận cơm hộp rồi ngồi ăn ngay dưới lều trại.
Cô vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy chiếc xe RV cực kỳ nổi bật đang đỗ trên sườn núi.
Đó là xe RV của Hạ Trưng Triều, Ôn Tri Hòa biết, ngày nào cô cũng có thể nhìn thấy nó ở một góc độ thích hợp.
Nhân viên đoàn phim không quá đông, thôn làng này tuy địa thế nhấp nhô nhưng được cái rộng rãi, nhà trống cũng nhiều, Hạ Trưng Triều hoàn toàn có thể ở trong căn nhà lớn nhất ở đây, nhưng anh dường như không muốn hòa nhập vào đoàn làm phim, hay nói đúng hơn, là chê bai vùng nông thôn.
Vốn dĩ có mấy diễn viên cũng muốn ở xe RV, nhưng sau khi bị Ôn Tri Hòa kỷ luật nghiêm minh, cũng đành thôi.
Trong đoàn phim không ai quản được Hạ Trưng Triều, cô cũng không được, xét cho cùng anh mới là đại lão bản ở đây.
Một núi không thể có hai hổ, đôi khi Ôn Tri Hòa thấy chiếc xe RV của anh đỗ ngay chỗ vừa tầm mắt, cũng tức sôi máu.
Nhưng khổ nỗi trường quay có bao nhiêu người, cô cũng không tiện thực sự tuyệt giao với anh, dù sao Hạ Trưng Triều cần người vợ như cô làm bình phong, cô cũng cần thân phận của anh để chống lưng. Danh xưng “Bà Hạ” vẫn là một tấm biển vàng chói lóa.
Rất nhiều lúc, Ôn Tri Hòa có thể cảm nhận được sự giám sát của anh.
Anh giống như con rắn độc rình mò trong bóng tối, chiếc xe RV là thân rắn chiếm cứ, cửa sổ là cái lưỡi đỏ tươi, khiến người ta sởn gai ốc, đồng thời không thể không tập trung gấp trăm lần tinh thần để chú ý. Có lúc anh cũng ngang nhiên thong dong, cho người che ô, ngồi dưới ô ung dung uống hồng trà, nhìn xuống cô.
Cô đang làm việc, còn anh đang làm gì, nghỉ dưỡng? Theo dõi? Ôn Tri Hòa thực sự không biết, anh lại có thể nhàn rỗi như vậy.
Bận thì bận, cơ hội ăn cơm, tiếp xúc với anh không phải là không có, nhưng Ôn Tri Hòa đã từ bỏ tất cả những cơ hội này, chỉ cần anh không chủ động trêu chọc.
Ba ngày bình yên vô sự, giống như nước ấm nấu ếch, Ôn Tri Hòa vĩnh viễn không biết viên sô cô la tiếp theo mình ăn sẽ có vị gì.
Thời gian càng trôi, Ôn Tri Hòa càng bình tĩnh, chỉ mong Hạ Trưng Triều bây giờ lập tức rời đi, dù sao anh cũng sẽ không rút vốn dừng bộ phim, thế nào cũng được.
Cô rõ ràng đã đặt đúng vị trí của mình, không nghĩ ngợi lung tung, tại sao anh còn liên tiếp tung hỏa mù?
Ôn Tri Hòa thật sự nghĩ không ra, cô đã dành cả một buổi tối để tính toán những kết cục có thể xảy ra giữa họ, mỗi một trường hợp hiện thực máu me đầm đìa làm tham khảo, đều khiến cô chùn bước, tuyệt không ảo tưởng.
Truyện cổ tích có thể dừng lại ở khoảnh khắc công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc mãi mãi về sau, nhưng cuộc đời cô thì không.
Có lẽ cần thời gian.
Có lẽ qua một thời gian nữa, Hạ Trưng Triều sẽ hoàn toàn mất hứng thú với cô, lại duy trì thêm nửa năm tương kính như tân, rồi đường ai nấy đi.
Cô sẽ vì để bộ phim không chết yểu mà thuận lợi ra mắt, hơi thuận theo anh một chút, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ở vị trí bên dưới lồng ngực trái của cô, không nên rung động vì một người đàn ông coi thường mình, xem nhẹ mình, có thể là vì bộ phim, vì nhà cửa, vì tiền, vì lợi ích, nhưng tuyệt đối không thể vì anh, như vậy thì quá ngu ngốc.
Sai lầm chỉ có thể phạm một lần.
Ăn cơm xong, Ôn Tri Hòa theo thói quen đi dạo quanh thôn để tiêu cơm.
Con đường nhỏ cô đi tương đối hẻo lánh, người bình thường cũng không biết, cho nên Ôn Tri Hòa rất bất ngờ khi có thể tình cờ gặp một nam diễn viên trong đoàn, Phó Chướng, ở bên bờ suối.
“Đạo diễn Ôn.”
Người đàn ông thấy cô, có chút luống cuống phủi phủi vạt áo, cười gượng với cô.
Ôn Tri Hòa thấy được hành động lén lút ném đồ của anh ta, tuy cách mấy bước chân, cũng không khó để ngửi thấy mùi thuốc lá trong không khí.
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Hút thuốc à?”
Phó Chướng hơi khựng lại, cũng không giấu giếm, cười càng thêm bất đắc dĩ: “Xin lỗi, không nhịn được cơn nghiện thuốc, nên đến đây hút một điếu.”
Ở nông thôn đâu đâu cũng là vật dễ cháy, nếu không cấm hút thuốc, lỡ có người ném tàn thuốc lung tung gây cháy thì phiền phức to.
Nhưng trong đoàn phần lớn là người không hút thuốc, Ôn Tri Hòa cũng chỉ nhắc qua loa vài câu, không hoàn toàn cấm, dù sao mọi người đều là người trưởng thành, tự biết chừng mực.
Thấy bộ dạng chột dạ của Phó Chướng, Ôn Tri Hòa cười cười: “Không sao, cũng bình thường thôi.”
“Áp lực lớn thì hút một hai điếu cũng không sao, chú ý sức khỏe nhiều hơn, dù sao hút thuốc vẫn rất hại thân.”
Phó Chướng tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, ừ một tiếng, cười khẽ: “Đây là lần đầu tiên thấy đạo diễn Ôn hiền lành như vậy.”
“Lần đầu?” Ôn Tri Hòa có chút kỳ lạ, “Trong mắt mọi người rốt cuộc tôi là hình tượng gì vậy?”
Phó Chướng khó nói, khóe môi khẽ cong: “Không có gì, chỉ là hơi nghiêm túc một chút thôi.”
“Cô định đi đâu vậy? Chỗ này trước không có thôn sau không có quán.” Anh ta vừa nói vừa đi lên từ sườn dốc.
Cao mét tám, thấp hơn Hạ Trưng Triều một chút, đầu đinh, da ngăm, diện mạo thiên về kiểu rắn rỏi, trong phim đóng vai mối tình đầu có cũng được không có cũng chẳng sao của nữ chính.
Tuy nói là có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng Ôn Tri Hòa cũng chọn người có diện mạo đẹp trai, rất hợp mắt cô.
Ôn Tri Hòa nhìn về phía bờ suối: “Chỉ đi dạo loanh quanh thôi.”
Phó Chướng như có điều suy nghĩ: “Có cần tôi đi cùng không? Cảm giác gần đây tâm trạng cô không được tốt lắm.”
Ôn Tri Hòa không biết anh ta nhìn ra từ đâu, nhìn về phía anh ta, cũng không phủ nhận, chỉ nhếch môi cười khẽ.
Tầm mắt bỗng dưng giao nhau giữa không trung, đối diện với đôi mắt cười xinh đẹp khẽ cong của cô gái, vành tai Phó Chướng hơi nóng lên, cũng quay đầu đi, yết hầu chuyển động.
Thật ra khi nhìn thấy Ôn Tri Hòa lần đầu tiên, Phó Chướng đã rất kinh diễm.
Cô quá trẻ cũng quá xinh đẹp, tuy rằng trong giới giải trí mỹ nhân không hiếm, nhưng nữ đạo diễn xinh đẹp quả thực đếm trên đầu ngón tay, huống chi vẻ đẹp của cô là kiểu đẹp rất nổi bật.
Sắc đẹp cộng với tuổi trẻ lại cộng với thân phận, rất khó để không cho rằng việc đóng phim hoàn toàn là làm trò. Phó Chướng tốt nghiệp trường lớp chính quy, nhưng vào nghề ba năm nay, số kịch bản nhận được đếm trên đầu ngón tay, những ông lớn chìa cành ô liu cho anh ta thì không ít, có cả nam lẫn nữ.
Anh ta vốn đã định rút lui khỏi giới, ai ngờ lại được Ôn Tri Hòa liếc mắt chọn trúng. Có phim để đóng là chuyện tốt, cho dù là phim dở, sau khi vào đoàn, Phó Chướng mới hoàn toàn nhận ra, đó là định kiến của mình.
Chỉ tiếc là… “Tiếc thật đấy.”
Nghe thấy giọng nữ truyền đến từ bên cạnh, tim Phó Chướng nhảy thót, hộp thuốc trong tay suýt nữa tuột khỏi tay.
“Cái gì?”
Ôn Tri Hòa chỉ vào bờ suối, khẽ thở dài: “Chỗ đó có một con vịt què chân, hình như chết rồi còn bị chó hoang gặm.”
Phó Chướng nhìn theo hướng ngón tay cô, quả thực thấy một xác vịt, thuận miệng phụ họa: “Đúng là rất đáng tiếc.”
Giọng nói vừa dứt, anh ta nghe thấy Ôn Tri Hòa nói: “Nếu nó không chết không bị chó hoang gặm mất, còn có thể mang về hầm canh vịt.”
Phó Chướng: “…”
“Cái gì?” Anh ta nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Đùa thôi mà.” Ôn Tri Hòa chớp mắt, giơ cánh tay lên, chỉ vào đồng hồ điện tử: “Sáu rưỡi rồi, nên về chuẩn bị làm việc thôi.”
Đề tài chuyển quá nhanh, Phó Chướng một lúc sau mới phản ứng lại: “Được.”
Anh ta lẽo đẽo đi theo sau Ôn Tri Hòa, bất giác bước nhanh hơn để đi sóng vai cùng cô.
Đi khoảng hai mươi phút mới quay lại trường quay.
Cô gái vừa rồi còn nói cười vui vẻ với anh ta, giờ phút này dường như lại khoác lên mình chiếc áo ngoài sấm rền gió cuốn, hô hào mọi người ở trường quay vội vàng vào vị trí của mình.
Phó Chướng có cảnh quay đêm, lúc này cũng phải về xem lại kịch bản, để tránh đến lượt mình diễn lại kéo chân sau.
—–
“Người đâu rồi? Sao đến đường ray cũng chưa trải?”
Ôn Tri Hòa nhìn đám đông rời rạc, chống eo khó hiểu hỏi.
Tiểu Tuyết cũng vừa gà gật một lúc vội vàng quay lại, cô bé có chút chưa tỉnh ngủ, cả người ngơ ngác, tài liệu trong tay cầm không chắc, trực tiếp rơi cạch xuống đất.
Ôn Tri Hòa khẽ thở dài, cúi người ngồi xuống giúp cô bé nhặt lên.
Tiểu Tuyết nhỏ giọng nói: “Chị Ôn, không phải chị nói cảnh đêm mai mới quay sao? Nghe nói dự báo thời tiết tối nay có mưa…”
Ôn Tri Hòa hơi sững người: “Có sao? Tôi đâu có nói.”
Nhìn thấy phó đạo diễn Tạ đi ngang qua, Ôn Tri Hòa nhét tài liệu vào tay Tiểu Tuyết, vội vàng chạy chậm qua đó.
Cô còn chưa kịp mở miệng hỏi, phó đạo diễn Tạ đã tỏ vẻ rất kinh ngạc, kéo tay cô nói: “Đạo diễn Ôn, cuối cùng cũng tìm được em rồi.”
“Tổng giám đốc Hạ sai người nhắn là có việc muốn nói chuyện với em, tìm mãi không thấy em, em mau đi đi.” Phó đạo diễn Tạ nhẹ nhàng đẩy cô.
Ôn Tri Hòa nhíu mày: “Anh ấy tìm em…”
Nửa câu sau Ôn Tri Hòa chưa nói ra, ngược lại đổi chủ đề: “Không phải, em muốn hỏi phó đạo, chuyện cảnh đêm tối nay không quay là sao, em có nói tối nay thời tiết sẽ thay đổi à?”
Phó đạo diễn Tạ nghe vậy cười gượng một tiếng, hạ thấp giọng thì thầm: “Em mà không đi tìm chồng em, hôm nay trời không đổi cũng phải đổi.”
“Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, có chuyện gì thì nói thẳng ra, đừng cứ giữ trong lòng, em xem sếp Hạ không phải đã chủ động đến gặp em sao”
Chung đụng gần một tháng, Ôn Tri Hòa coi phó đạo diễn Tạ như chị gái tâm giao, phó đạo diễn Tạ cũng thực sự tốt với cô, những lời tương đối riêng tư thế này cũng nói không ít, không tính là vượt quá giới hạn.
Chỉ là Ôn Tri Hòa căn bản không ngờ trong mắt người ngoài, cô và Hạ Trưng Triều lại đang ở trong trạng thái chiến tranh lạnh.
Đôi môi cô khẽ mấp máy: “Cãi nhau gì chứ…”
“Mau đi đi, đừng để người ta chờ sốt ruột, huống hồ hôm nay đúng là sắp mưa thật, may mà sếp Hạ nhắc nhở.” Phó đạo diễn Tạ lại thúc giục một tiếng.
Người trong đoàn làm phim đều rất tôn trọng Ôn Tri Hòa, dù sao cô một là vợ của nhà đầu tư, hai là đạo diễn, tuy lúc làm việc rất nghiêm túc, nhưng ngoài đời cũng bình dị gần gũi, không ai là không thích cô. Cho
nên khi nói đến chuyện hóng hớt, cũng chỉ nghĩ theo hướng hai người họ có chút xích mích, chút cãi vã nhỏ mà thôi.
Phó đạo diễn Tạ là người đã kết hôn, chồng lo việc nhà,vợ lo việc ngoài, giữ quan niệm vợ chồng hòa thuận là quan trọng nhất, mới đứng ra làm bà mai như vậy.
Ôn Tri Hòa cứ thế bị nửa đẩy nửa kéo đi về phía sườn núi, có chút tức giận nhưng lại không tiện nổi cáu với người ngoài.
“Em tự đi được, vậy cảnh quay kia…”
Lời còn chưa nói xong, phó đạo Tạ giơ quyển kịch bản trong tay lên ra hiệu: “Lát nữa sẽ giúp em phối hợp, em đi trước đi.”
Ôn Tri Hòa không còn lời nào để nói, quay đầu nhìn về chiếc xe RV giữa sườn núi, lồng ngực phập phồng hơi mạnh.
Cô khẽ siết chặt nắm tay, từng bước đi lên.
Trời tối dần, hoàng hôn bao phủ bốn phía, thỉnh thoảng có tiếng sấm rền vang, quả thực có dấu hiệu sắp mưa.
Đi đến bên cạnh chiếc xe RV, Ôn Tri Hòa thật sự không muốn gặp Hạ Trưng Triều lắm, nhưng cô biết, nếu mình thật sự không đến, anh rất có thể sẽ dùng thủ đoạn cứng rắn hơn, hôm nay mượn yếu tố thời tiết để hủy cảnh quay đêm, chẳng qua chỉ là lời nhắc nhở tương đối ôn hòa của anh mà thôi.
Ba ngày, dường như là giới hạn kiên nhẫn của anh.
Ôn Tri Hòa hít sâu một hơi, không ngừng làm bão trong đầu, đến nỗi tim đập cũng không khỏi nhanh hơn.
Cô giơ tay lên định gõ cửa xe RV, nhưng chưa kịp chạm vào dù chỉ một milimet, cửa xe bằng kim loại đã đột ngột trượt sang một bên.
Mở cửa ra, đập vào mắt là khuôn mặt sáng sủa của người đàn ông, anh mặc đồ thường ngày thoải mái, tóc hơi ẩm, dường như vừa mới tắm xong, Ôn Tri Hòa có thể ngửi thấy một tia hơi nước.
Bốn mắt nhìn nhau, cô thấy khóe môi Hạ Trưng Triều hơi cong lên, đưa tay về phía cô ra hiệu đỡ: “Lên đi.”
Ôn Tri Hòa không nắm lấy tay Hạ Trưng Triều, cứ đứng dưới bậc thang, ngẩng đầu hỏi: “Anh có ý gì?”
Đôi mắt cô trong veo đến cực điểm, giọng điệu cũng rất bình tĩnh, người thì ngước nhìn anh, nhưng hoàn toàn không có ý vị phục tùng.
Bao gồm cả câu đầu tiên khi gặp mặt cũng vậy, hoàn toàn là giọng điệu chất vấn.
Ánh mắt Hạ Trưng Triều dần dần sâu thẳm, nụ cười bên môi không thu lại, ngược lại đưa tay nâng cằm cô.
Ôn Tri Hòa vốn định né tránh, nhưng động tác của cô không nhanh bằng anh, hành động của Hạ Trưng Triều cũng cứng rắn, trực tiếp dùng lòng bàn tay giữ chặt gáy cô.
Nửa thân trên bị ép nghiêng về phía trước, Ôn Tri Hòa theo bản năng nắm chặt tay vịn xe RV để giữ vững phần dưới không ổn định.
Khoảng cách bốn mắt được kéo gần, Hạ Trưng Triều nửa quỳ trên bậc thang phía trên, cúi mắt nhìn cô, tiếng cười trầm thấp như rắn độc phun lưỡi, l**m láp vành tai: “Không có ý gì cả, chỉ là muốn gặp em, bé yêu.”
“Chồng muốn gặp vợ của mình, cần lý do sao?”
------oOo------