Thừa nhận chút tâm tư đó là lá bài tẩy cuối cùng của cô, Ôn Tri Hòa có lẽ sẽ mang nó theo cho đến khi hoàn toàn nằm vào quan tài.
Đúng là cùng đường bí lối… lại còn là kỹ xảo chẳng đáng nhắc tới. Sao cô lại có thể nghĩ đến việc dùng câu “Em không yêu anh” để khiển trách Hạ Trưng Triều chứ, thuần tuý là thoả mãn tâm lý cô thôi.
Trong phút chốc, Ôn Tri Hòa nghĩ đến chuyện Ôn Hà ly hôn năm xưa, cũng như vậy thề thốt phủ nhận trước tòa, làm cho bản thân trông có vẻ thể diện hơn một chút. Nhưng như vậy thì có ích gì?
20 tuổi,cô đã không còn là cô thiếu nữ ngây thơ 15, 16 tuổi nữa. Dù cô còn trẻ, nhưng quả thực đã không còn ôm ảo tưởng về cái gọi là những câu chuyện cổ tích tình yêu sáo rỗng.
Hạ Trưng Triều đang làm gì vậy? Anh tạo ra cho cô một cỗ xe bí ngô, một đôi giày thủy tinh lộng lẫy xinh đẹp, cùng với một bộ váy công chúa. 12 giờ đêm vẫn chưa tới sao? Cô thật sự nên tự véo mình cho tỉnh, đừng dại dột thử đánh rơi chiếc giày đó.
Cô cứ ngỡ mình có thể giữ lại một tia lý trí trong mối quan hệ này, nhưng lại hoàn toàn không có. Cô che mắt không nhìn anh, nhưng hơi thở lại rơi xuống bên môi anh; cô bịt miệng mũi bắt mình đừng lên tiếng, nhưng gò má lại cứ thế đỏ bừng nóng rẫy trước mặt anh.
Cô đâu giống anh, có thể mặt dày nói ra những lời như “Anh yêu em, anh muốn cùng em sinh con”. Cô sinh ra trong một gia đình cực kỳ bình thường, đừng nói lời yêu thương, ngay cả lời khen ngợi cũng ngượng ngùng chẳng dám nói ra. Vậy rốt cuộc anh đã lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như thế nào? Là ai đã dạy anh? Cô muốn biết nhưng lại không hẳn là muốn biết.
Một mâu thuẫn khổng lồ đang nảy sinh, lan tràn trong cơ thể Ôn Tri Hòa. Cô muốn tìm ra gốc rễ để cắt đứt nó cũng thật khó khăn.
Cho nên cô lựa chọn trốn tránh.
“Anh đừng có tự cho là đúng…” Ôn Tri Hòa nhíu mày trừng anh, giọng nói nghèn nghẹn vì tức: “Cái gì mà muốn gì ở anh, tìm hiểu anh, em thuận miệng nói bừa mà anh cũng tin thật à.”
“Em đói quá, muốn uống nước, cũng muốn đi vệ sinh nữa, anh buông em ra, buông ra!”
Ôn Tri Hòa lộn xộn liệt kê những nhu cầu cấp thiết, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc đáng ghét này của anh, để bản thân có thể hít thở bầu không khí tự do.
“Đói bụng thì Nh có thể bưng cơm đến, muốn uống nước thì anh đi lấy ngay bây giờ, còn về việc đi vệ sinh, anh cũng chẳng thiếu lần bế em đi.” Anh nói bình tĩnh thản nhiên, nắm chặt đầu kia của chiếc cà vạt, trực tiếp bế bổng cô lên khỏi giường.
Khoảnh khắc người lơ lửng trên không, đầu óc Ôn Tri Hòa cũng như muốn quay cuồng theo. Cô ôm lấy cổ người đàn ông, tức đến sắp khóc: “Em không cần anh như vậy…”
“Vậy thì em thành thật nói cho anh biết.” Hạ Trưng Triều v**t v* eo cô.
Cô quá dễ nắm bắt, chỉ cần làm chút chuyện quá đáng là có thể cạy được cái miệng không chịu nói lời hay ý đẹp này.
Nhưng Hạ Trưng Triều vẫn đánh giá thấp sự kiên quyết của cô. “Không muốn, em không muốn…”
Cô cứ thế bật khóc: “Nếu anh còn ép buộc em như vậy nữa, em sẽ báo cảnh sát…”
Hạ Trưng Triều bật cười: “Sao lại bướng bỉnh thế?”
Anh một tay n*ng m*ng cô lên, chậm rãi véo nhẹ một cái: “Anh không đưa điện thoại cho em, em báo cảnh sát kiểu gì.”
Ôn Tri Hòa đột nhiên im bặt.
“Cái này nới lỏng cho em.” Hạ Trưng Triều giơ chiếc cà vạt lên, không biết anh đã cởi nó ra từ lúc nào và nắm chặt trong lòng bàn tay, cô hoàn toàn không để ý.
Ôn Tri Hòa ngỡ ngàng nhìn chiếc cà vạt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt anh, nghe anh nói: “Còn về sự tự do em muốn, cũng chỉ có thể ở trên hòn đảo nhỏ này thôi.”
“Ý gì?” Ôn Tri Hòa từ từ nhíu mày, dường như chạm đến được đáp án, trên mặt thoáng hiện vẻ sợ hãi: “Bây giờ em đang ở trên đảo riêng của anh sao?”
Hạ Trưng Triều không trả lời cô, bế cô đến bên cửa sổ.
Từ tầng cao nhất chiếm cứ sườn núi nhìn ra, có thể thấy những bụi cây rừng rậm xanh mướt, đại dương mênh mông vô bờ, và hòn đảo nhỏ khác gần nhất… Khổng lồ như vậy lại xa xôi đến thế, cho dù cô muốn tự mình chèo thuyền đi, ít nhất cũng phải mất ba ngày ba đêm, đó là còn phải dựa trên tiền đề cô bổ sung kiến thức đi biển đã.
Anh vậy mà lại có một hòn đảo ở Hawaii, còn nhốt cô ở đây!
“Tiện nghi vui chơi ở đây sẽ không thiếu, em muốn ra biển, cưỡi ngựa, việt dã, lặn biển đều có thể. Bữa trưa anh đã cho người làm xong cho em rồi. Tủ quần áo cũng đã bổ sung thêm đồ mới cho em, hành lý của em ở khách sạn anh không động đến, mọi thứ đang ở trong phòng thay đồ.”
Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, tựa như dâng cả hòn đảo nhỏ này cho cô, nhưng Ôn Tri Hòa chỉ nghe ra bốn chữ to đùng: Giam. Cầm. Trái. Phép.
Nếu cô thật sự có khí phách, cô nhất định sẽ không ăn không uống, thà chết không chịu khuất phục. Nhưng cô lại không có, nhìn một bàn mỹ vị ngon lành, những giọt nước mắt nhục nhã của cô cứ thế chảy dài từ khóe môi.
Ăn xong món chính, Ôn Tri Hòa vẫn có thể nhét thêm rất nhiều đồ ngọt, trong đó món cô thích nhất là bánh pudding sữa hai lớp.
Hạ Trưng Triều thấy cô ăn hết hai ly mà vẫn còn thòm thèm: “Thích ăn cái này à?”
Ôn Tri Hòa không đáp lời, đặt chiếc thìa bạc xuống, cố ý tạo ra tiếng động.
Hạ Trưng Triều cười khẽ: “Tính tình lớn thật đấy.”
Ôn Tri Hòa trừng mắt nhìn anh, hừ một tiếng: “Nếu đổi lại là anh bị nhốt ở đây, anh sẽ không tức giận sao?”
Anh đứng dậy vòng ra sau lưng cô, cầm một tờ khăn giấy, từ phía sau chậm rãi ung dung lau đi vết bẩn bên môi cô: “Vậy phải xem là ở cùng ai.”
Ôn Tri Hòa né tránh chiếc khăn giấy của anh, đứng bật dậy khỏi ghế, tự mình rút hai tờ giấy lau miệng: “Em không muốn ở cùng anh.”
Cô đáp lại một câu nói tàn nhẫn nước đôi. Là không muốn bị nhốt cùng anh, hay là từ chối lời cầu hôn, hoặc là cả hai, không thể nào biết được.
Tay Hạ Trưng Triều khựng lại giữa không trung, chỉ một khắc, rồi lại cười cười: “Muốn ra ngoài không?”
Ôn Tri Hòa nhìn về phía anh.
Hạ Trưng Triều cúi đầu, vén lọn tóc bên tai cô, hạ giọng thì thầm: “Em phải làm anh vui.”
Đóng chiếc tủ cuối cùng lại, Ôn Tri Hòa ngồi bệt xuống sàn, đột nhiên ý thức được, Hạ Trưng Triều thật sự đã tịch thu giấy tờ tùy thân và điện thoại của cô.
Anh chưa hề nguôi giận, chỉ là không nổi nóng ra mặt thôi. Anh muốn cô phải cầu xin anh, cô càng không muốn, nhưng việc lấy điện thoại… thật sự quá vô liêm sỉ.
Ôn Tri Hòa nghiến răng, nhìn màn đêm buông xuống ngoài cửa sổ, một ngày nữa lại sắp kết thúc, trong lòng bắt đầu không ngừng nguyền rủa Hạ Trưng Triều. Sống trong phòng này chẳng có tác dụng gì, cô phải tìm việc gì đó cho mình làm.
Cô đứng dậy định rời đi, thì khóe mắt lại thoáng thấy một luồng ánh lửa bay vút lên tận chân trời. Những tia vàng b*n r*, ào ào rơi xuống thành những điểm sáng, khiến người ta trong thoáng chốc không phân biệt được là ánh sao hay ánh lửa.
Cách vài giây không thấy có thêm pháo hoa, cô đi xuống lầu, ở tầng hai có cửa sổ sát đất cao và rộng hơn, có thể nhìn rõ hơn từng quả pháo hoa từ mặt đất bay vút lên không trung, bung nở những vầng sáng bạc lấp lánh.
Thật đẹp.
Biệt thự rộng lớn không hề có hơi người, một mình cô đơn thưởng thức pháo hoa không khỏi quá cô quạnh.
Đáy lòng Ôn Tri Hòa tích tụ một nỗi bức bối, bất chấp tất cả mà xỏ giày vào, đi thẳng ra ngoài cửa.
Đèn đường trên đảo không nhiều, duy chỉ có con đường từ biệt thự đến bến tàu là đèn đuốc sáng trưng. Cập bờ biển, có một chiếc du thuyền
đang sáng đèn, ở cầu thang lên thuyền có một người hầu đứng đợi, rõ ràng là đã chuẩn bị đầy đủ để ôm cây đợi thỏ.
Cô không phải con thỏ, mà là Alice, không đầu không đuôi mà lấy thân thử nghiệm bước lên con thuyền giặc này.
Cô đã đoán trước sẽ gặp ai, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông mặc vest lịch lãm, nổi bật trên boong tàu, trái tim vẫn không khỏi đập mạnh một cái.
Anh cứ đứng đó nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt, như đang cười với cô.
Ôn Tri Hòa biết mình đã mắc bẫy, nhưng cô đã có chuẩn bị, sao có thể coi là rơi vào bẫy chứ?
Cô giữ khoảng cách vài mét với anh, để gió biển mang giọng nói đi: “Điện thoại của em anh tính khi nào trả lại cho em?”
“Tìm anh là muốn lấy điện thoại?”
Hạ Trưng Triều cũng đứng yên tại chỗ, không tùy tiện đến gần.
Sóng biển vỗ nhẹ, pháo hoa chưa tàn, giọng nói trầm ấm từ tính của anh như bị phủ một lớp màn che, khiến người nghe không rõ lắm.
Ôn Tri Hòa vén lọn tóc mái bị gió thổi tung ra sau tai, bất đắc dĩ tiến lại gần anh, một bước rồi lại hai bước.
Dừng lại ở khoảng cách một mét, cô cao giọng hơn: “Vậy chứ còn gì nữa? Không có điện thoại em sống sao được.”
Hạ Trưng Triều nhìn bộ dạng tức giận của cô, muốn đưa tay vỗ về khuôn mặt nhưng lại kìm nén xuống, chỉ nói: “Ang cũng không mang theo điện thoại”
“Anh thì khác…” Ôn Tri Hòa dỗi dằn, oán trách nói: “Anh là người già rồi.”
Cô cố ý chọc tức anh, đặc biệt biết anh bắt đầu để ý đến tuổi tác.
Hạ Trưng Triều không rõ cảm xúc mà “ừ” một tiếng, cầm chiếc chăn lông người làm đưa tới khoác lên người cô: “Bạn nhỏ bị gió thổi dễ cảm mạo sốt cao lắm, khoác vào đi.”
Chăn lông phủ lên vai, ấm áp nhưng không nặng nề. Hạ Trưng Triều lại nhân cơ hội này, ôm eo cô vào lòng.
Chân trái dịch đi một tấc, Ôn Tri Hòa ngẩng đầu nhìn anh, chóp mũi chạm vào cằm anh, có chút ngứa.
“Anh không thích nghỉ dưỡng ở đảo cho lắm, nếu không phải em ở đây, có lẽ anh sẽ không đến.”
Giọng anh trầm thấp, cùng tần số với tiếng gió, khiến bàn tay đang cố gắng giãy ra của cô thả lỏng.
Còn nữa, “Em muốn biết cái gì, có thể hỏi anh. Anh không kể cho em nghe, là vì anh vốn nghĩ em không có hứng thú với chuyện của anh.”
“Em đương nhiên…” Rơi vào trong tầm mắt anh, giọng Ôn Tri Hòa yếu dần, cúi thấp đầu, “Em đương nhiên không có hứng thú.”
Hạ Trưng Triều cũng phối hợp: “Ừ, vậy anh không nói nữa.”
Ôn Tri Hòa: “…”
Màn trình diễn pháo hoa chỉ kéo dài hai mươi phút. Bông hoa bạc cuối cùng hạ màn, bầu trời đen kịt cuồn cuộn chỉ còn lại những đốm sao xa xôi không thể với tới, chẳng có gì thú vị, ngay cả tiếng gió cũng thu mình vào biển rộng, lặng yên không một tiếng động.
Hạ Trưng Triều nói không nói là thật sự không nói, có thể giữ được bình tĩnh.
Ôn Tri Hòa thì không có sự kiên nhẫn này. Đầu óc cô quay cuồng suy nghĩ, à, anh thật sự không nói à? Không thể nào, sao lại có người có thể chịu im lặng không chia sẻ trong bầu không khí tốt đẹp như thế này chứ?
Anh ôm cô không chặt lắm, chỉ hờ hững giữ cô trong vòng tay.
Ôn Tri Hòa buông bàn tay đang nắm chặt chiếc chăn lông ra, mặc kệ nó rơi xuống đất dính bụi bẩn.
Hạ Trưng Triều cúi người nhặt lên giúp cô.
Nhân cơ hội này, cô xoay người đối mặt với anh, ngón tay xoắn xuýt: “Anh nói đi, bây giờ em muốn biết.”
Cô không giỏi biểu đạt, luôn che giấu lời nói trong lòng, nhưng lại vì tuổi còn trẻ mà không kiểm soát được cảm xúc.
Cô có lẽ chỉ vì lòng hiếu kỳ quấy phá, mới có h*m m**n nhìn trộm anh. Như vậy là đủ rồi, đối với anh mà nói, như vậy là đủ rồi.
Hạ Trưng Triều nắm chặt chiếc chăn lông, bảo người mang đi giặt sạch, cởi áo vest của mình ra, khoác lại lên người cô, ánh mắt hơi rũ xuống: “Muốn biết cái gì?”
Anh hỏi thật nhẹ nhàng, ngay cả bờ vai cũng phủ một lớp ánh trăng lung linh.
Ôn Tri Hòa muốn nói mình không lạnh, cũng muốn nói mình không biết, nhưng mùi hương trên áo khoác anh rất dễ chịu, mặc vào rất thoải mái; những chuyện muốn biết thực ra rất nhiều, chỉ là nhất thời không biết hỏi cái gì.
Trong lòng cô có một bông hoa không bao giờ ngắt hết cánh, trước đây là lẩm bẩm thích, không thích, thích, không thích… Lần này đổi thành hỏi hay không hỏi.
Sự uốn éo làm bộ làm tịch khiến cô buồn nôn, vừa nhìn thấy anh liền không kìm được động lòng không có khí phách khiến cô tự ghét bản thân. Cô biến thành một vũng bùn lầy, lồ lộ không sót thứ gì trước mặt anh.
Ôn Tri Hòa muốn né tránh ánh mắt anh, nhưng lại không còn đường lui, đành phải ngẩng đầu hỏi: “Ba mẹ anh là ai?”
Lời vừa thốt ra khiến cô suýt cắn phải lưỡi, sao lại có thể ấu trĩ như vậy…
Gò má Ôn Tri Hòa lập tức đỏ bừng đến độ sôi, nóng ran không chịu được.
Hạ Trưng Triều cười một cái, khiến mắt cô sáng lên, run run rẩy rẩy giải thích: “Anh đừng cười chứ… Em thật sự muốn biết, hơn nữa em tìm trên mạng không ra, hỏi một chút không phải rất bình thường sao?”
Đúng rồi, chính là như vậy, lý do này quá hợp lý.
Ý cười trong mắt Hạ Trưng Triều không giảm, anh ghé sát lại gần hơn: “Em còn tìm ai nữa?”
“Em…”
Xong đời, bị phát hiện rồi.
“Chỉ là vài người thôi, lúc trước, lúc cùng anh về quê ăn cơm ấy.” “Cho nên em tò mò đến tận bây giờ?”
“…”
Im miệng đi.
Ôn Tri Hòa mím chặt môi thành một đường thẳng, lại xoay người đi, vịn vào lan can.
Thấy vậy, Hạ Trưng Triều khẽ nhướng mày: “Giận rồi?” “…”
Anh đưa tay chạm vào má cô, giống như đang chọc vào con cá nóc xù lông.
Ôn Tri Hòa bị anh làm phiền, tức giận trừng mắt: “Anh cứ hỏi em mãi, rõ ràng phải là anh trả lời em chứ…”
Hạ Trưng Triều bật cười: “Phải, anh vốn cũng định nói, nhưng em vừa nói em đã tìm kiếm, anh cũng bắt đầu tò mò.”
Tay anh áp lên má cô, tấc tấc đến gần, hơi thở gần như chạm đến khóe môi: “Mặt đỏ thế này, không phải lại muốn sốt đấy chứ.”
Ánh mắt Ôn Tri Hòa né tránh, lông mi run rẩy: “Anh đừng dựa gần như vậy chứ…”
“Tiếng gió biển lớn quá, lời anh muốn nói sẽ không lặp lại lần thứ hai, cho nên lại gần một chút.” Hạ Trưng Triều tìm một lý do rất xác đáng, ghé vào tai cô thì thầm, “Bây giờ anh nói cho em nghe.”
Anh cố tình dừng lại, khiến cô bất giác thả lỏng phòng bị, ngơ ngác nhìn anh.
Hạ Trưng Triều bắt đầu kể câu chuyện về một hòn đảo khác. Trên hòn đảo đó, anh từng cùng mẹ mình chung sống suốt ba năm trời mà chưa bao giờ liên lạc với thế giới bên ngoài, từ năm bảy tuổi đến mười tuổi, từ khi anh bắt đầu có ký ức.
Ôn Tri Hòa cảm thấy kinh hãi và hoang đường, nhưng dù có vô lý đến đâu, cô cũng không cho rằng Hạ Trưng Triều đang nói dối, cho nên buột miệng thốt ra: “Tại sao?”
Ánh mắt cô nhìn anh tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, tập trung đến lạ thường.
Hạ Trưng Triều xoa đầu cô, trong lòng cảm thấy an ủi một cách vô phương cứu chữa, giọng nói chậm lại, nghiêm túc đáp: “Bởi vì bà ấy muốn bắt đầu lại một cuộc sống mới, muốn nắm lấy cọng rơm cuối cùng, muốn thiết lập một mối quan hệ vĩnh viễn không chia lìa, chỉ tiếc là dùng sai cách.”
Ôn Tri Hòa muốn nói lại thôi, ý thức được mình sắp chạm vào một bí mật sâu thẳm, bắt đầu trở nên cẩn thận, chỉ hỏi một chuyện nông cạn nhưng lại khiến cô để tâm: “Bà ấy tên là gì?”
Ánh mắt Hạ Trưng Triều nhạt đi, giọng nói cũng nhẹ bẫng: “Ninh Đường.”
Ninh Đường.
Một cái tên rất êm tai. Dù Hạ Trưng Triều không nhấn mạnh là hai chữ nào, trong đầu Ôn Tri Hòa cũng nhanh chóng có phản ứng.
Cha của Ninh Đường và Hạ Hồng Trung tình cảm huynh đệ sâu đậm, sau khi cha qua đời, bà liền sống nhờ ở nhà họ Hạ. Bà quen biết Hạ Thừa Tắc (cha của Hạ Trưng Triều) khi còn nhỏ, cùng lớn lên dưới một mái nhà hơn mười năm, hoàn toàn có thể nói là thanh mai trúc mã. Hạ Hồng Trung không ít lần muốn nhận bà làm con dâu, dưới sự tác hợp ồn ào của mọi người, Ninh Đường trở thành vợ của Hạ Thừa Tắc, việc bà thích Hạ Thừa Tắc cũng là chuyện hết sức bình thường.
Không có nhà mẹ đẻ để dựa dẫm, thế giới của bà chỉ có Hạ Thừa Tắc. Bà yêu Hạ Thừa Tắc, nhưng Hạ Thừa Tắc không yêu bà. Từ tương kính như tân đến ngoại tình trong hôn nhân, từ vụng trộm mập mờ đến dắt bạn gái về nhà, Hạ Thừa Tắc chỉ mất hai năm để làm điều đó.
Tính tình Ninh Đường mềm yếu, trước nay luôn mắt nhắm mắt mở cho qua. Khi đó bà đã mang thai, chờ đợi dùng đứa con để trói buộc Hạ Thừa Tắc khiến ông ta hồi tâm chuyển ý. Ở thời điểm hiện tại xem ra là thủ đoạn ngu muội vô dụng, nhưng Ninh Đường lại tôn thờ như khuôn mẫu.
Năm đầu tiên Hạ Trưng Triều ra đời, Hạ Thừa Tắc không về; năm thứ hai, Hạ Thừa Tắc vẫn không về; cho đến năm thứ ba, Hạ Thừa Tắc chết trên giường nhân tình, Ninh Đường
cuối cùng được nhìn thấy ảnh của Hạ Thừa Tắc ở nghĩa trang. Người chồng của bà cho đến khi chết, cũng chưa từng cười với bà lấy một lần.
Tâm lý Ninh Đường xảy ra vấn đề, không ai hay biết, bởi vì bà luôn dịu dàng bình thản. Dù xảy ra vụ bê bối như vậy, nhà họ Hạ cảm thấy hổ thẹn với bà, bà cũng chưa từng oán trách nửa lời, chỉ đưa ra yêu cầu muốn mang con theo cùng ra nước ngoài định cư.
Trong ký ức của Hạ Trưng Triều, bản thân anh không hề có cha, chỉ có một người mẹ dịu dàng mà kiên nghị. Bà rất có tài văn chương, sách trong nhà đều có dấu vết bà từng đọc. Dù ba năm không hề sáng tác, lần nữa gửi bản thảo đi xuất bản vẫn có một đám độc giả trung thành. Bà không hề dựa dẫm vào người khác, vừa tự tay nuôi nấng con trai lớn lên, vừa học lại để nghiên cứu chuyên sâu.
Ngày tháng dần trôi, đứa con của người đàn ông không yêu bà cũng khỏe mạnh trưởng thành, Ninh Đường bắt đầu trở nên kỳ quái.
Hạ Trưng Triều chỉ biết, có đôi khi Ninh Đường sẽ không muốn gặp anh, sẽ nhốt anh vào phòng ngủ, nhà bếp, gác xép, thậm chí là tủ quần áo, phòng chứa đồ, bất kỳ không gian kín mít nào. Nhưng phần lớn thời gian, Ninh Đường đối với anh vẫn hiền từ dịu dàng.
Cho đến khi nơi nhốt anh ngày càng chật hẹp tối tăm, thời gian ngày càng dài, Hạ Trưng Triều mới biết được, Ninh Đường có lẽ là chán ghét anh. Khi đó anh không biết tại sao Ninh Đường lại đối xử với mình như vậy. Anh chờ đợi trong tủ quần áo đóng kín, ngủ trong phòng tắm ẩm ướt, sau đó vào năm bảy tuổi bị Ninh Đường đưa đến một hòn đảo hoang.
Trên đảo hoang chỉ có anh và Ninh Đường. Anh nhìn Ninh Đường hàng đêm oán giận khóc lóc kể lể với một tấm ảnh, mới từ những lời đứt quãng hiểu được, một người đàn ông có liên hệ mật thiết nhưng lại hoàn toàn xa lạ với anh, người đàn ông đó đã làm tổn thương mẹ anh.
Thời gian Ninh Đường tỉnh táo dần dần ít đi, cũng không thể tự chăm sóc bản thân, cho nên đổi lại thành anh chăm sóc bà. Từ năm chín tuổi, anh đã cầm lấy nồi niêu xoong chảo, lo liệu ba bữa một ngày cho anh và Ninh Đường. Thời gian còn lại là ở trong thư phòng đọc sách tự học.
Ninh Đường không thể giao tiếp với anh, bầu bạn với anh, cùng anh ngâm nga nội dung trong sách chỉ có tiếng dế kêu. Thỉnh thoảng, Hạ Trưng Triều cũng sẽ đeo balo đi thám hiểm trên đảo. Nơi đó không hoàn toàn an toàn, nhưng anh có sự quyết đoán và ý thức tự bảo vệ mình, luôn có thể bắt được vài con vật nhỏ thú vị bỏ vào lọ mang về nhà.
Mỗi ngày thay phiên một con, đặt ở cửa phòng Ninh Đường để bầu bạn thay anh. Bởi vì anh biết Ninh Đường không thích anh.
Nói ra cũng thật buồn cười, nhà họ Hạ tuy hổ thẹn với Ninh Đường, lại rất ít khi chủ động liên lạc. Cho đến năm thứ hai, năm anh mười tuổi, nhà họ Hạ mới phát hiện ra họ không phải đang ở sâu trong một quốc gia khác, mà là đang ẩn cư trên một hòn đảo nhỏ hoang vắng.
Chuyện này bị phát hiện cũng là vì đồ ăn trên đảo còn lại không nhiều, anh dựa theo danh bạ gọi nhầm số đến nhà họ Hạ.
Thân hình Ninh Đường gầy gò, tóc tai hoa râm, trên người là những vết sẹo do bà tự cào cấu rồi lại lành rồi lại tổn thương. Bà đã bỏ lỡ thời cơ chữa trị tốt nhất. Hạ Hồng Trung dù muốn trách mắng nặng nề, ngàn lời vạn chữ cũng chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Tất cả mọi người đều không biết, họ đã làm thế nào để sinh tồn trên một hòn đảo nhỏ, dù cho ban đầu có chuyên viên định kỳ cung cấp thực phẩm. Khi Ninh Đường hoàn toàn mất đi ý thức không nhận ra người thân, Hạ Trưng Triều vậy mà có thể trong một năm trời tự mình chăm sóc tốt cho cả anh và mẹ, điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Người đàn bà điên trên gác mái và thằng ngốc ít nói lầm lì không biết nói chuyện.
Khi đó, tất cả mọi người đều gọi họ như vậy, rất chính xác.
Có người hỏi, nếu biết trên đảo không có thức ăn cần dựa vào tiếp viện bên ngoài, vậy tại sao không biết cầu cứu người nhà và những người khác; còn có người hỏi, có phải anh cố ý trả thù Ninh Đường nên mới cố tình làm vậy; cũng có người hỏi, có phải cả hai mẹ con đều điên rồi không.
Nhưng khi đó, Hạ Trưng Triều không biết, hóa ra còn có thể cầu cứu bên ngoài, rời khỏi hòn đảo nhỏ này.
Anh chỉ học theo hành vi của Ninh Đường, gọi điện thoại cho chuyên viên yêu cầu máy bay riêng chở thức ăn đến. Anh chỉ quen với cuộc sống nương tựa lẫn nhau, coi hòn đảo nhỏ như ngôi nhà duy nhất và công viên giải trí của mình anh. Trong đầu anh có thiên văn địa lý, có tư tưởng triết học, cùng với những ảo tưởng bay bổng của trẻ thơ.
Anh không cho rằng cuộc sống đó là khổ cực, là giam cầm, cũng không cảm thấy Ninh Đường bị điên, có vấn đề.
Nhưng khi anh nhìn thấy người mẹ trong ký ức thay đổi hình dạng,anh mới muộn màng nhận ra, cuộc sống đó là sai lầm.
Hạ Trưng Triều dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh ôn hòa kể lại, nghiêng mắt nhìn cô, rất nhẹ mà cười một cái: “Giống như một câu chuyện cổ tích có tác dụng cảnh tỉnh nhưng lại có chút tà ác đáng sợ, đúng không?”
Ôn Tri Hòa không thể phủ nhận, cô từng xem những bộ phim có tình tiết tương tự. Cô chưa bao giờ dự đoán được, tuổi thơ của Hạ Trưng Triều lại như thế. Trong mắt người lớn là tà ác đáng sợ, nhưng đối với trẻ con… có lẽ thật sự là một cuộc phiêu lưu cổ tích, chỉ sợ trẻ con bây giờ căn bản sẽ không tin.
Nửa đầu câu chuyện cô lại có chút may mắn, cha của Hạ Trưng Triều cũng tệ hại như cha cô, nhưng nhiều hơn vẫn là…
Ôn Tri Hòa dang tay nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, hơi siết lại, ngẩng đầu đối mặt với anh, mặt vẫn nóng ran. Cô không có mặt mũi thừa nhận mình đã nghe anh kể đến đẫm lệ, nhân lúc bóng đêm tối tăm, có lẽ anh sẽ không phát hiện, nhưng cô chủ động đứng dưới ánh đèn, anh chắc chắn có thể nhìn thấy.
Cô không có cách nào giống anh nói ra những lời yêu thương làm người ta rung động để an ủi, miệng cô thật vụng về, cũng xấu hổ khi biểu đạt.
Trước kia vì lấy lòng anh, có thể dễ dàng gọi những cái tên thân mật xấu hổ, là bởi vì cô căn bản không thèm để ý, còn bây giờ…
Hơi ôm anh một chút, cũng coi như là tỏ thái độ đi.
Hạ Trưng Triều v**t v* khóe mắt phiếm hồng của cô, hôn lên má, rũ mi thở nhẹ: “Đang thương hại anh à?”
Ôn Tri Hòa “hừ” một tiếng, rất nhỏ.
“Sao không phải là đau lòng?” Anh nghiền ngẫm từng chữ.
Ôn Tri Hòa không bị anh làm phiền, chỉ mím môi, không hiểu hỏi: “Đau lòng với thương hại không giống nhau sao…”
“Tất cả mọi người đều có thể thương hại anh, người nhà, bạn bè, thậm chí là người xa lạ, nhưng đau lòng thì khác.” Hạ Trưng Triều bắt lấy cổ tay cô đặt lên ngực mình, ánh mắt sâu thẳm, “Đau lòng đại diệm cho nơi này bị xúc động, đại diện cho việc em có tình cảm với anh”
Ôn Tri Hòa cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không suy nghĩ sâu xa, mày đẹp hơi nhíu lại: “Vậy người nhà bạn bè của anh đối với anh không có tình cảm sao?”
Hạ Trưng Triều nhìn chằm chằm đôi mắt nghiêm túc của cô, lồng ngực rung lên, bật cười khe khẽ, chỉ cảm thấy cô đáng yêu đến ngây thơ.
Ý cười trong mắt anh không giảm, kiên nhẫn dụ dỗ dỗ dành: “Em và họ không giống nhau, em yêu.”
“Nếu em có tình cảm với anh, đó là sự yêu thích đối với một người yêu. Đây là tấm giấy thông hành để trở thành chồng, cũng là vinh quang của người chồng”
Ôn Tri Hòa dừng lại một chút, cuối cùng cũng nhìn rõ anh lộ ra nanh vuốt, đáy lòng dâng lên một tia thẹn thùng, chứ không phải tức giận hay xấu hổ.
Cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt đen láy của Hạ Trưng Triều, bên tai là tiếng sóng bị gió biển cuốn theo, trầm thấp mà chậm rãi: “Ôn Tri Hòa, nói yêu anh đi. Anh hy vọng em yêu anh.”
Sương mù trong lòng tan tác, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên là thái độ rõ như ban ngày. Bông hoa không bao giờ ngắt hết cánh chỉ còn lại một đóa cuối cùng, nơi đó viết muốn hỏi, muốn nói.
Tiếng còi hú vang, mặt biển lại dâng lên một chùm hoa vàng, như bung nở ngay trên đỉnh đầu họ, làm cho khuôn mặt nhau càng thêm rõ ràng.
Ôn Tri Hòa bị tiếng pháo hoa bất ngờ dọa cho giật mình, thân thể run lên một cái, nép sát vào lòng Hạ Trưng Triều, hai tai đã nóng ran không còn giống của mình nữa.
------oOo------