Đến Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố Cảnh, tay của Ôn Tri Hòa cứ run lên bần bật.
Trợ lý Hạ nói với cô rằng Hạ Trưng Triều không sao cả, chỉ bị bầm tím phần mềm, tạm thời rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trên giường bệnh, lòng cô vẫn thắt lại một chút.
Vụ tai nạn liên hoàn trong tin tức đẩy đưa không liên quan gì đến Hạ Trưng Triều, thời gian xảy ra là 3 ngày trước, chỉ tình cờ làm cô lướt thấy, mà bản thân lại không chú ý đến thời gian đăng. Vụ tai nạn xe của Hạ Trưng Triều không quá nghiêm trọng, ngay cả tài xế lái xe cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào đến tính mạng.
Tài xế khi đi qua đại lộ trong thành phố, gặp phải một cậu bé băng qua đường, theo bản năng đánh lái đâm vào một phòng tôn tạm bằng thép tấm nên mới gây ra tai nạn. May mà chiếc xe thương vụ đó có rất nhiều túi khí an toàn, tấm tôn của phòng thép cũng không hoàn toàn đập vỡ kính, nếu không rất có khả năng mảnh vỡ đã găm vào cổ họng người bị thương.
Nghĩ đến hình ảnh đó, lòng Ôn Tri Hòa càng thêm khó chịu. Cảm giác hoảng hốt, bơ vơ sau tai nạn vẫn còn quanh quẩn trong lồng ngực, cô ngồi bên giường bệnh, rất lâu không thể định thần lại.
Tài xế đã tỉnh lại từ nửa tiếng trước, còn Hạ Trưng Triều có lẽ vì mấy ngày nay bận rộn công việc, mệt mỏi quá độ nên thời gian hôn mê sẽ dài hơn.
Đường nét khuôn mặt anh vẫn trong sáng thanh tú, nhưng lộ ra vẻ tái nhợt, có thể thấy quầng thâm dưới mắt, tình trạng da càng thêm mỏng manh. Bởi vì nhắm mắt, bị thương, trông anh tiều tụy hơn thường ngày.
Nhìn lâu rồi, hơi nước đọng trong hốc mắt không nhịn được mà trào ra ngoài. Ôn Tri Hòa lấy tay che mắt, hít sâu một hơi.
Cô không thể không thừa nhận, vào khoảnh khắc nghe được tin dữ Hạ Trưng Triều gặp chuyện, cô cảm giác như cuộc đời mình sắp tiêu tùng.
Một khoảng thời gian rất dài, cô quen tính dựa dẫm vào anh, nương tựa vào anh. Cho dù phòng làm việc đã hoàn toàn thoát ly khỏi sự kiểm soát của Hằng Xuyên, bản thân cô cũng còn có dự án phim ảnh đang chờ
quay, một số nguồn thu nhập khác, kho vàng đủ để đời sau không lo ăn mặc… Nhưng người nhà duy nhất của cô, dường như chỉ có anh.
Hạ Trưng Triều trong mối quan hệ này đã đóng vai trò mà cô cần và còn thiếu đó. Anh bù đắp cho phần thiếu vắng ba từ nhỏ của cô, cũng cho đủ sự dịu dàng mà Ôn Hà chưa từng cho. Mạnh mẽ, đáng tin cậy, không gì không làm được, là những đại từ về anh trong lòng cô từ trước đến nay.
Nhưng con người không phải hoàn toàn vạn năng, luôn không thể tránh khỏi chủ đề sinh ly tử biệt.
Trước kia Ôn Tri Hòa chưa bao giờ suy xét đến những điều này, nhưng hôm nay, trong đầu cô lang thang vô số khả năng có thể xảy ra trong tương lai.
Tám giờ tối, Ôn Tri Hòa từ nhà vệ sinh đi ra, đối mặt với Hạ Bác Dịch ở cửa phòng bệnh.
Anh ta xách theo ít trái cây, còn mang theo mấy tập tài liệu, nói là công ty bên đó gấp rút cần phê duyệt ký tên, vừa hay Hạ tổng tỉnh lại, liền mang đến.
Nghe nói đã tỉnh, lòng Ôn Tri Hòa thắt lại, lại nghe còn phải làm việc, cô cau mày: “Gấp đến vậy sao? Không thể nghỉ ngơi cho tốt rồi hãy ký tên à?”
Hạ Bác Dịch có chút khó xử: “Cũng không phải gấp lắm, thật ra là Hạ tổng vội muốn…”
Hạ Bác Dịch cũng chỉ là người làm công, Ôn Tri Hòa hiểu, ý thức được giọng điệu mình hơi gay gắt, cô dịu giọng: “Nếu anh không ngại, có thể đưa tài liệu cho tôi trước được không?”
Trước kia có công việc cần nói, Hạ Trưng Triều chưa từng kiêng dè cô, còn để cô làm trợ lý hai lần, cho nên yêu cầu này cũng không quá đáng.
Hạ Bác Dịch cũng biết điều đó, đáp ứng rất nhanh: “Không thành vấn đề.”
Ôn Tri Hòa một tay cầm giỏ trái cây một tay cầm tài liệu, đẩy cửa vào phòng bệnh, quay đầu nhìn qua cửa sổ, xác nhận Hạ Bác Dịch đã đi rồi, cô tạm thời đặt đồ vật sang một bên, móc gương nhỏ ra xác nhận mắt mình có còn đỏ không.
Xác nhận lớp trang điểm không trôi, cô lại nhẹ tay nhẹ chân cầm lấy mấy thứ đó, đi vào bên trong.
Hạ Trưng Triều quả thực đã tỉnh, anh đang dựa vào bàn xem tài liệu. Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giấy, tiếng bút máy viết chữ của anh. Nếu không phải thấy anh mặc đồ bệnh nhân, cánh tay băng bó một vòng và trên tay còn đang truyền dịch, Ôn Tri Hòa gần như nghi ngờ liệu anh có thật sự gặp tai nạn xe cộ không.
“Tại sao anh không nghỉ ngơi cho tốt?”
Ôn Tri Hòa như dỗi hờn đặt thẳng giỏ trái cây lên ghế, trong giọng nói còn lộ ra ý run rẩy vì vừa khóc xong.
Tập tài liệu cuối cùng còn vài trang chưa xem, tay Hạ Trưng Triều đang lật góc giấy dừng lại, nghiêng mắt nhìn về phía cô, khóe môi khẽ nhếch lên, giơ tay nói: “Lại chỗ anh.”
Ôn Tri Hòa mím môi, ngoan ngoãn ghé sát qua, vừa đứng yên bên giường, bàn tay đang treo kim truyền của Hạ Trưng Triều đã vòng qua eo cô, vỗ nhẹ hai cái.
Động tác của anh không hề suồng sã, nhưng người cô nhạy cảm, không chịu nổi sự đụng chạm: “Anh làm gì vậy…”
“Sống sót sau tai nạn nên ôm một chút.” Giọng Hạ Trưng Triều rất trầm khàn.
“Anh còn biết sống sót sau tai nạn à?” Ôn Tri Hòa có chút tức giận: “Nếu anh lại không nghỉ ngơi cho tốt, lần sau đừng nói là gặp tai nạn xe cộ, anh chỉ ngồi trong văn phòng thôi cũng sẽ đột tử…”
Nói đến chữ “chết”, cơn xúc động vừa khóc xong của cô vẫn chưa qua, lại nhuốm thêm vài phần cảm xúc.
Ôn Tri Hòa vốn định che giấu dấu vết, nhưng cô căn bản không giấu được, nước mắt nói rơi là rơi.
Hạ Trưng Triều đẩy chiếc bàn trên giường sang một bên, ôm cô vào lòng, ngồi lên người anh. Ôn Tri Hòa căng thẳng một chút, giọng nói rất mềm: “Có đụng phải vết thương không…”
Hạ Trưng Triều bật cười thành tiếng: “Không đâu, chân không gãy, trên người cũng không gãy xương.”
Ôn Tri Hòa muốn đấm anh một cái, lại không dám dùng sức quá mạnh, nắm chặt nắm đấm oán trách trừng mắt nhìn anh: “Vậy mạng anh cứng lắm nhỉ, có thể tùy tiện lăn lộn?”
“Ừm phải, nhưng chỉ giới hạn với em thôi.” Hạ Trưng Triều nhận mệnh mà gật đầu, đuôi lông mày khẽ nhướng, là giọng điệu trêu chọc: “Trên đời này cũng chỉ có em có thể lăn lộn được với anh thôi.”
“Em lăn lộn anh cái gì? Anh buông ra, buông em ra… Phiền chết đi được…”
Giãy giụa không có kết quả, Ôn Tri Hòa cũng không động đậy nữa, cúi đầu, giọng nói rất buồn: “Nếu anh thật sự xảy ra chuyện, em cũng sẽ không thủ tiết vì anh đâu, sau này gặp được người thích hợp, vẫn sẽ kết hôn như thường.”
Cô nói lời giận dỗi, lúc này đáy lòng vẫn còn sợ hãi, muốn anh phản bác lại vài tiếng, nói vài lời đảm bảo an toàn cho bản thân, nhưng Hạ Trưng Triều lại không đọc theo kịch bản của cô, chỉ trầm giọng nói: “Anh biết rồi.”
Ba chữ ngắn gọn, giọng điệu rất tự nhiên, tựa như thật sự tán thành lời cô nói.
Ôn Tri Hòa ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt điều chỉnh tiêu cự vào vết sẹo nhỏ bên cằm anh, nước mắt nóng hổi: “Anh biết cái gì chứ.”
Hạ Trưng Triều lau nước mắt cho cô, giọng nói ôn hòa bình thản: “Anh biết em yêu bản thân, cũng không ủy khuất chính mình, chuyện lập đền thờ trinh tiết hay thủ tiết sẽ không làm, huống chi chúng ta còn chưa phải vợ chồng; anh biết em đáng giá được rất nhiều người yêu thương, trên đời này không phải chỉ có mình anh là đàn ông, em cũng không thiếu bạn đời, huống chi anh trong cuộc đời em, cũng chỉ chiếm chưa đến một phần hai mươi. Anh không thể tưởng tượng, em sẽ dùng cả đời để tưởng nhớ một người đàn ông không quan trọng làm gì, một người đàn ông trong quá trình quen biết từng khiến em không thoải mái, không được tôn trọng, không có được cảm giác an toàn.”
“Anh từng mơ thấy dáng vẻ em khóc trước mộ ang, ang cũng từng mơ thấy em mặc váy cưới cùng người đàn ông khác bước vào lễ đường.
Giấc mơ rất tồi tệ, cho nên sau khi tỉnh lại anh cảm thấy như trút được gánh nặng, lại muốn tìm việc gì đó để làm.”
Hạ Trưng Triều nhếch môi thở nhẹ, ánh mắt sâu thẳm: “Vừa qua bên bờ tử vong trở về dường như cũng không có logic gì, nhưng lại k*ch th*ch
mạnh mẽ ý chí sinh tồn của anh.”
“Anh biết sẽ không có ngày đó… Cho nên anh muốn sống sót, ít nhất đợi đến ngày cùng em kết hôn rồi hãy chết.”
Ánh mắt anh nóng bỏng, rực cháy, lời nói ra lộ vẻ hoang đường nhưng lại không giống nói đùa, ánh mắt như đuốc chiếu thẳng vào sâu thẳm linh hồn.
Anh nói sẽ vì ngày đó mà đi tìm cái chết, là thật sự sẽ làm vậy.
Ôn Tri Hòa lúc nào là cũng thấy được sự quyết tâm của anh. Cô gần như sắp bị anh thiêu đốt, bởi tình yêu nồng liệt, không thể nghi ngờ này.
Đôi môi cô mấp máy, mang theo vài phần vội vàng: “Sau khi kết hôn không phải còn có rất nhiều chuyện muốn làm sao?… Tuần trăng mật, du lịch, thăm hỏi bạn bè thân thích, sinh con… nuôi mèo con chó con gì đó.”
Càng nói về sau cô càng ngượng ngùng, dù Hạ Trưng Triều từng cùng cô hoạch định vài lần, mà mỗi lần cô đều qua loa cho xong chuyện.
Ôn Tri Hòa lau nước mắt, ngẩng khuôn mặt nóng bừng lên: “Anh sẽ không u uất chán ghét thế giới này chứ? Không đến mức đó đâu, trên đời này còn có rất nhiều người yêu thương anh, mẹ anh còn sống, ông bà nội anh, em trai em gái anh… còn có em.”
Giọng cô yếu dần, Hạ Trưng Triều hỏi: “Còn có cái gì?”
Ôn Tri Hòa không kể ra được thêm người nào nữa, hai mắt lộ vẻ xấu hổ, thật giả lẫn lộn nói: “Tiền Đa Đa với Tiền Lai Lai nữa… Chúng nó bây giờ cũng rất thích anh, sẽ chủ động cọ vào người anh.”
Đôi mắt Hạ Trưng Triều khẽ nhắm lại, nén hơi thở, thở nhẹ: “Không phải hỏi chúng nó.”
Ôn Tri Hòa lẩm bẩm: “Vậy anh hỏi cái gì.” “Anh hỏi em.”
“Hỏi em cái gì chứ.” “…”
Hạ Trưng Triều lần đầu tiên cảm thấy lời nói bóng gió là chuyện khó khăn. Huống chi, câu trả lời moi ra được, sao lại có thể là đáp án của cô.
Giằng co mấy giây, Ôn Tri Hòa sợ anh ôm mệt, chủ động hỏi: “Anh có khát không? Em đi rót cho anh ly nước ấm.”
Hạ Trưng Triều ừ một tiếng, buông tay cho đi.
Ôn Tri Hòa rót cho anh ly nước ấm, dời giỏ trái cây trên ghế đến tủ đầu giường, tự mình ngồi xuống bên cạnh. Cô đặt hai tay lên đầu gối, nghiêm túc nhưng có chút khó chịu: “Trong khoảng thời gian này anh nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, đợi hồi phục kha khá, chúng ta liền đi đăng ký kết hôn đi.”
Hạ Trưng Triều liếc nhìn cô, đặt ly thủy tinh xuống bàn bên cạnh: “Khi nào?”
Ôn Tri Hòa: “Đương nhiên là đợi anh khỏe lại rồi.”
“Bây giờ cũng có thể.” Hạ Trưng Triều nhàn nhạt nói, làm bộ muốn rút kim tiêm trên mu bàn tay.
“Không được…” Ôn Tri Hòa nhíu mày, cúi người nhẹ nhàng đè khuỷu tay anh lại, “Sao anh lại vội như vậy?”
Đôi mắt Hạ Trưng Triều dường như sâu thẳm, giọng hát trầm khàn lại trịnh trọng: “Muốn ở bên cạnh em, muốn làm chồng hợp pháp của em.”
Tay anh v**t v* gò má cô: “Ôn Tri Hòa, em nên biết, anh đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi. Đăng ký để hợp pháp hoá quan hệ của chúng ta trên giấy tờ, nhìn em mặc váy cưới nói lời thề ước trong hôn lễ, anh đã mơ thấy vô số lần.”
Có khi là trên bãi cỏ ven biển, có khi là nhà thờ trang nghiêm, mũ phượng áo cưới đỏ thắm kiểu Trung Hoa, váy cưới trắng tinh kiểu Tây, vợ của anh thế nào cũng đẹp.
Hạ Trưng Triều nhìn cô chằm chằm thật chặt, không giống nói đùa: “Trước khi em đổi ý, anh phải nắm chặt lấy em.”
Ôn Tri Hòa muốn cười lại cười không nổi, khóe mắt ửng đỏ: “Tại sao em phải hối hận?”
Cô cố tỏ ra như cũ, pha chút đùa giỡn: “Anh đặt thỏa thuận tài sản sau hôn nhân hấp dẫn như vậy, em dù không thích anh, cũng sẽ vì tài sản của anh mà kết hôn với anh thôi, anh biết mà, em chính là một người bình thường tham tài ham lợi, chỉ cần trên người anh còn có chỗ để em kiếm lợi, em nhất định sẽ không rời xa anh.”
Nhưng rồi giọng cô đột nhiên yếu đi, cô dang tay ôm lấy eo anh, mặt áp sát vào ngực anh, hạ quyết tâm: “Hạ Trưng Triều, em chỉ muốn kết hôn với người em yêu.”
Vào lúc rất sớm rất sớm trước kia, em đã làm một chuyện ngu ngốc, em thích một người đàn ông lớn hơn mình cả một con giáp, anh ấy thật kiêu
ngạo, anh ấy coi thường em, cho nên em cố gắng che giấu.
Em không dám nói những lời quan trọng như vậy, em chỉ biết dùng giọng điệu nhẹ nhàng, đùa giỡn để nói ra, trên giường, vào những thời khắc không rõ ràng.
Một người ban đầu chỉ muốn kiếm lợi lại đi thích chủ nhân, tồi tệ đến cực điểm lại chẳng đáng nhắc tới.
Nhưng bây giờ Hạ Trưng Triều không phải là chủ nhân cao cao tại thượng, là người theo đuổi, là vị hôn phu, nói ra vừa đúng lúc lại bình đẳng, em có thể nói rồi.
Khóe mắt Ôn Tri Hòa có nước mắt, khóc không ngừng, cũng không hề che giấu, mặc sức thấm ướt vạt áo anh, giọng điệu vừa hung dữ lại vừa đáng thương: “Em mặc kệ anh tin hay không, thật ra… em yêu anh.”
Cô nói rất nhẹ, lại đặc biệt rõ ràng, thông qua lồng ngực truyền khắp cơ thể, dòng nhiệt ấm áp chảy róc rách, làm máu anh sôi trào.
Hạ Trưng Triều chưa bao giờ nghĩ tới cô sẽ nói ra lời này, không phải lời nói dối ngọt ngào, không phải thuận miệng đối phó, mà là ôm anh rõ ràng nói cho anh biết, cô muốn kết hôn với anh, với người cô yêu.
Lý trí nói cho anh biết, cô gái nhỏ hai mươi tuổi trải nghiệm kiến thức còn nông cạn, chưa quen biết quá nhiều người, mới có thể coi anh là cái gọi là tình yêu đích thực của đời này; nhưng một giọng nói khác lại nói với anh, ngay bây giờ, hãy tin tưởng những gì mình nghe được, lời hứa trong khoảnh khắc đó đủ êm tai là được rồi.
Đôi tay Hạ Trưng Triều đặt lên vòng eo cô, ôm chặt đến mức gần như muốn hòa cô vào lòng: “Nói lại lần nữa.”
Anh dùng sức quá mạnh, siết đến mức cô không thở nổi: “Cái gì chứ…”
Hạ Trưng Triều nhìn gò má đỏ bừng của cô, khuỷu tay hơi thả lỏng một chút, gật đầu ôn tồn dỗ dành: “Nói lại lời vừa rồi lần nữa.”
Ôn Tri Hòa không thuận theo anh, hừ một tiếng: “Em nói nhiều như vậy, chẳng lẽ anh không nghe rõ sao?”
Hạ Trưng Triều gật đầu: “Anh muốn nghe lại lần nữa.”
Đôi môi Ôn Tri Hòa lập tức bĩu xuống, mắt không chớp nhìn anh.
Không khí trở nên thật tĩnh lặng, mấy giây trôi qua, là trái tim thấp thỏm bất an của anh đang đập loạn, không hề có quy luật.
Anh gần như sắp từ bỏ lần thứ hai, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Ôn Tri Hòa ngẩng cằm lên, ghé sát lại gần anh, dùng hơi thở ẩm nóng nói: “Em yêu anh, em rất thích anh, em muốn kết hôn với anh.”
Cô nói thêm, giọng đầy kiên quyết: “Không phải vì anh có tiền, cũng không phải vì anh sẽ cho em séc, mua túi cho em, kéo tài nguyên đóng phim cho em. Bởi vì là anh đó, em chỉ yêu anh thôi.”
Hơi thở ngừng lại trong nụ hôn, anh giữ chặt gáy cô, muốn nuốt trọn những lời nói đó, cảm nhận bằng da thịt.
Lang thang trên ranh giới cận kề cái chết, những hình ảnh lướt qua không phải là cuộc đời anh, mà là tương lai của Ôn Tri Hòa trong tưởng tượng của anh. Trong những khoảnh khắc tương lai đó, anh không cam lòng cũng không tình nguyện mà biến mất, bỏ mặc cô ở thế gian mà anh không thể chạm tới.
Anh chưa bao giờ may mắn đến thế, cầu nguyện với ông trời và nhận được đáp án mình luôn mong ước đó.
------oOo------