Bảy Kiếp Xui Xẻo

Chương 6

Không thể không nói, thằng nhóc này còn nhỏ mà có tài nhìn người ra phết.

Thị vệ canh cửa thấy tướng quân lệnh, mặt biến sắc, hai người nhìn nhau, một người vội vàng rảo bước vào phủ, người còn lại chắp tay, quỳ một gối: “Tham kiến tướng quân. Thứ cho ti chức sơ suất.”

“Đô hộ đâu?”

“Đã đi thông báo rồi ạ.”

Ta đang suy nghĩ phải đứng trước cửa hứng gió lạnh bao lâu thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ trong phủ, có lẽ là người đó đang mặc áo giáp. Chẳng mấy chốc thị vệ vừa vào lúc nãy đã đi ra, theo sau là một người đàn ông mặc bộ giáp nhẹ màu xám đậm, gương mặt anh tuấn, có vài nét giống cha Lục Hải Không lúc còn trẻ, chắc người đó là “chú” mà Lục Hải Không nói.

Tay ông ta còn cầm kiếm, đội mũ giáp, mồ hôi trên mặt dính cả bụi đất, hình như vừa mới tỉ võ xong.

Lục Hải Không điềm tĩnh nhìn người đàn ông mặc bộ khinh giáp đứng trên bậc thềm phủ đô hộ, ánh mắt nặng nề. Ta không hiểu, nếu đã tới nương nhờ họ hàng, sao thấy người thân rồi mà không chạy qua đó ôm chặt rồi ăn vạ một trận đi.

Không gian im lặng hồi lâu, cuối cùng người chú đó cũng lên tiếng: “Lục Hải Không.” Ông ta trầm giọng gọi, đó là giọng nói khàn khàn chín chắn mà đám công tử trong thành không có, mang theo sự chính trực mà bậc đại trượng phu nên có khiến mặt mày và lỗ tai của ta đều bừng sáng…

“Chú.” Lục Hải Không chỉ gọi một tiếng, ta thấy ống tay áo bị căng, vừa cúi đầu thì thấy Lục Hải Không nắm chặt lấy ông tay áo của ta, căng thẳng tới mức không dám động đậy.

Ta thận trọng nghĩ, tin chúng ta trốn thoát khỏi kinh thành chỉ sợ đã sớm truyền đi khắp nơi, triều đình mặt ngoài dù không nói, nhưng chắc chắn sau lưng đang truy nã hai chúng ta, nhất là cái nơi Bắc Trường Thành này. Bởi vì triều đình nhất định đoán được Lục Hải Không sẽ lên phía Bắc. Lục Hải Không tất nhiên cũng biết hoàn cảnh của mình, nhưng nó không thể không tới, bởi vì, đây là nơi duy nhất nó có thể tới.

Ma nay nó phải gặp một người chú chưa từng biết mặt, không biết gì về đối phương, lại phải đặt cả số phận của mình vào người này. Bây giờ nếu người chú đó thản nhiên nói một câu “Bắt lại.” thì ta và nó chỉ có thể ngoan ngoãn đợi bị tống tới kinh thành.

Sống chết phụ thuộc hoàn toàn vào ý niệm của đối phương, Lục Hải Không đang dùng mạng của mình để cược lấy một cơ hội sống.

Cảm giác khó chịu kì lạ trong lòng lại trỗi dậy, chọn lựa sống chết, tìm đường sống trong kẽ hở, nó dùng hết trí tuệ và dũng khí hiện có để cược một tương lai. Ta nắm lấy bàn tay siết chặt tới tận cùng của nó, cũng im lặng nhìn người đàn ông trên bậc thềm.

“Tâm nhược hải nạp, mục phóng trường không[2]. Đại ca đặt cho con cái tên rất hay.” Người chú cười sảng khoái, bước xuống thềm, dùng một tay kéo Lục Hải Không vào lòng, vỗ mạnh lên lưng nó: “Con ngoan, chắc đi đường mệt lắm rồi.”

[2] Lòng như biển cả, mắt phóng trời cao.

Hai bàn tay này vỗ cái khiến ta hoảng hốt, chỉ sợ Lục Hải Không bị ông ta đánh cho hộc máu.

Ta cẩn thận quan sát nét mặt của Lục Hải Không, không ngờ lại thấy khóe mắt nó đỏ bừng, ầng ậng nước, lại không chịu dễ dàng rơi xuống, nó như cắn răng nói: “Không mệt. Nhưng cha… cha mẹ…”

Ông chú xoa đầu nó: “Chú biết.”

Lục Hải Không vừa nhắm mắt lại, tầng nước đọng đầy khóe mắt cuối cùng cũng tuôn rơi.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp chuyện tới nay nó khóc trước mặt người khác.

Bỗng chốc lòng ta lại có chút mất mát, không phải là vì nó tìm được một người khác để nương tựa, mà là vì ta đột nhiên nhận ra, kể từ khi cha Tống giăng bẫy cả nhà Lục tướng quân, thì Lục Hải Không không thể đối xử chân thành với Tống Tường Vân như trước đây được nữa.

Mặc dù có dựa dẫm, có kính trọng, thậm chí có mến mộ, nhưng vẫn có khoảng cách.

Đứa bé này vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối, vừa thông minh lại vô cùng nhạy cảm.

Đêm hôm đó, Lục Hải Không và ông chú Lục Lam đốt đèn nói chuyện cả đêm. Ta về phòng tắm rửa cẩn thận, mấy ngày gần đây hôm nay là ngủ ngon giấc nhất.

Sau đó… chẳng có sau đó.

Ngày hôm sau, chú của Lục Hải Không, Lục Lam bèn giam lỏng giám quân của triều đình, lấy danh nghĩa diệt phản nghịch, giương cao ngọn cờ phản đối tân hoàng, phía Nam cũng có người đi theo. Kể từ đó, Lục Hải Không hoàn toàn đắm chìm vào đại nghiệp báo thù, đứa bé nhỏ nhắn đó đã mất đi nụ cười, ngày ngày điềm tĩnh đọc sách luyện võ, chạy theo chú nó.

Còn ta lại phải lòng một quán rượu tên là Thần Hương trong thành Lộc Lương. Bà chủ quán rượu là một quả phụ xinh đẹp tên là Lan Hương, nàng có một đôi tay thần kỳ, rượu ủ ra còn ngon hơn cả thứ trên Thiên giới ta thường uống, tất nhiên, cũng có thể là vì lúc đó ta quá nghèo, không mua được rượu ngon ở Thiên giới…

Ta không thích cuộc sống căng thẳng đề phòng trong phủ đô hộ, vì thế mỗi sớm tỉnh giấc đều chạy tới quán rượu ngồi uống tí ti, nhìn khách khứa lui tới, sau khi thân thiết với bà chủ Lan Hương, thỉnh thoảng nhăn nhở sờ mó nàng. Lan Hương thường cười ta: “Nếu ngươi là đàn ông, đã bị ta coi là dê xồm đánh ra ngoài từ lâu rồi.”

Ta cũng luôn kích động nói: “Nếu sớm biết sẽ gặp được một người con gái dịu dàng như Lan Hương, thì lúc đó ta nên hạ quyết tâm đầu thai làm nam cho rồi.”

Nếu đầu thai làm nam giới, Lý Thiên Vương không thể ép ta và Sơ Không sánh duyên đúng không… Lòng ta bừng sáng, thầm nhớ kĩ cách này.

Khi ta hai mươi tuổi thì Lục Hải Không vẫn một lòng báo thù, thế lực phiến quân Bắc Trường Thành cũng ngày càng lớn, ta càng không thích ở trong phủ đô hộ, ngày nào cũng ra ngoài tới chập tối mới về.

Ngày hôm đó như bình thường, ánh hoàng hôn phải khuất bóng sau phía tây ta mới về phủ, nhưng vừa đi tới cửa lớn ta đã kinh ngạc. Mặc dù trước cửa phủ đô hộ không bày thừa bất cứ thứ gì, nhưng dòng người tấp nập lại nhắc nhở ta, hôm nay là một ngày đặc biệt.

Nhìn những người vào phủ cầm quà trên tay, ta giật mình, thì ra hôm nay là sinh nhật mười lăm tuổi của Lục Hải Không. Ta nhìn đôi tay trống không của mình, gãi đầu, quay người đi về phía quán rượu của Lan Hương.

Lúc tới quán rượu thì Lan Hương đang đóng cửa, thấy ta quay lại, nàng ngạc nhiên hỏi: “Sao lại về đây?”

Ta vốn định bảo làm bầu rượu cho ta mang đi, nhưng nghĩ lại, Lục Hải Không hôm nay có lẽ chẳng có thời gian tán gẫu với ta, ta bỗng thấy có chút bùi ngùi, thở dài nói: “Bé con tự tay mình nuôi đi theo người khác rồi, đúng là số phận bạc bẽo khiến ta muốn chửi đổng.”

Lan Hương không hỏi nhiều, chỉ cười nhạt: “Đời người chả mấy khi được như ý, muốn vào ngồi một lát không?”

Ta lập tức nhào lên người nàng: “Chỉ có Tiểu Hương Hương của ta là tâm lý thôi, yêu quá!”

“Mẹ à! Trời tối rồi, con pha trà cho mẹ, không được uống rượu nữa.”

Ta nhân lúc Lan Hương ra sau bếp đun nước thì lấy trộm mấy bầu rượu trong quầy ra rồi ngửa đầu nốc một ngụm lớn, rượu mạnh cay nồng làm mắt ta không mở nổi, đợi tới khi Lan Hương bưng trà ra thì ta đã mềm nhũn gục xuống bàn rồi.

Ta biết mình vẫn rất tỉnh táo, biết Lan Hương đang bực mình đánh ta, nhưng ta không khống chế được cơ thể của mình. Ta bỗng thấy rất nhớ cái tiên thể có tu vi mấy trăm năm kia, thể chất ngàn chén không say tốt bao nhiêu.

Ta không biết mình nằm bò ra bàn mê man bao lâu thì chợt nghe thấy một tiếng gọi hoảng hốt và run rẩy vang lên: “Vân Tường!”

Cố gắng mở một con mắt, ta thấy Lục Hải Không phá cửa quán rượu rảo bước về phía ta: “Ơ?” Ta ngơ ngác ngồi thẳng dậy, “Nhóc con tìm tới rồi à?”

Lục Hải Không bây giờ đã cao hơn ta nửa cái đầu, hắn đi tới bên ta, ngồi xổm xuống, không quan tâm xem ta hỏi gì, chỉ nắm lấy tay ta hồi lâu mới bình tĩnh lại, khẽ nói: “Vốn dĩ hôm nay ta chỉ nói cho mình chú biết, ai dè lại có nhiều người tới như thế. Ta biết nàng không thích đông người, thị vệ trong phủ nói nàng vẫn chưa về, thị vệ canh cửa lại nói nàng về rồi lại đi rồi, ta tưởng nàng giận…”

Tuy hắn còn nhỏ, nhưng đôi khi lại giải quyết vấn đề không hề thua kém chú hắn, có điều mấy lời giải thích này lại rối bòng bong, không hề chặt chẽ. Ta cười khanh khách, khoát tay nói: “Lo gì chứ, giờ ta có đánh ngươi nữa đâu.”

Lục Hải Không nhìn ta một lát, khẽ cười nói: “Vân Tường chưa từng đánh ta.”

Đó là ta làm lúc ngươi không biết thôi. Ta không tiếp tục đôi co chuyện này với hắn nữa mà thò tay vào trong túi, lục lọi một lúc mà chẳng tìm thấy thứ gì cho ra hồn, buồn bã lấy hai mẩu bạc vụn ra: “Này, sinh nhật vui vẻ. Ừm, ta thật sự chẳng biết tặng gì nữa.”

Lục Hải Không kinh ngạc nhìn hai mẩu bạc vụn, chớp mắt hỏi: “Quà của ta đây ư?”

Ta lập tức đề phòng đóng túi tiền lại: “Chỉ hai mẩu này thôi, không hơn đâu.”

Hắn sửng sốt hồi lâu, dở khóc dở cười nhận lấy hai mẩu bạc vụn, đáng thương nói: “Vân Tường, nàng thật keo kiệt.” Nói xong ngoan ngoãn cất hai mẩu bạc vào ngực.

Ta ngả đầu tựa vào vai hắn: “Có qua có lại, ngươi cõng ta về, ta chẳng muốn đi đâu, mệt lắm.”

Lục Hải Không đương nhiên sẽ không từ chối, ngoan ngoãn vâng lời cõng ta lên. Lúc ra khỏi cửa, ta bỗng nhớ ra một chuyện, nói với Lan Hương đang ngơ ngác trong tiệm: “Tiểu Hương Hương, tới Đại Tây đô hộ phủ đòi tiền nhé. Nơi đó có kẻ giàu lắm.”

Rời khỏi quán rượu, ta mới biết thì ra Lục Hải Không lại đến một mình, với thân phận hiện nay của hắn, một mình ra ngoài lúc nửa đêm quá nguy hiểm. Ta mệt mỏi tựa đầu vào vai hắn, nói theo từng nhịp bước của hắn: “Ngươi phải bảo vệ tốt cho mình trước đã, rồi mới làm việc khác được.”

“Ta phải bảo vệ nàng.” Giọng của Lục Hải Không có vẻ tự hào, “Giờ ta chắc chắn có thể bảo vệ nàng an toàn.”

Ta không nói nữa, suốt dọc đường chỉ có tiếng bước chân vững chãi của Lục Hải Không. Đi được một lát, hắn lại hỏi: “Vân Tường, sao hôm nay… lại uống nhiều rượu thế? Không vui à?”

“Rượu rất ngon, không phải vì không vui.” Ta thành thật đáp, “Ta đang cảm khái nhân sinh, thời gian thấm thoắt, năm tháng tang thương.” Bước chân của Lục Hải Không dừng lại, ta cọ lên vai hắn, tìm một dáng ngủ thoải mái: “Ta nhớ những ngày tháng trước kia.” Thảo nào những ngày tháng ung dung tự tại trên Thiên giới lại khiến con người ao ước tới thế.

Lục Hải Không nghe xong câu này mãi lâu vẫn không động đậy, tới lúc ta sắp nằm mơ rồi mới loáng thoáng nghe thấy một câu:

“Vân Tường, xin lỗi.”

Cũng không biết rốt cuộc là ta đang nằm mơ, hay thật sự có người đang buồn bã áy náy.

Sau hôm sinh nhật Lục Hải Không, thiên triều đột nhiên có ý phản kích. Triều đình rốt cuộc không thể tiếp tục làm ngơ với thế lực ngày càng khuếch trương của Bắc Trường Thành nữa, nghe đâu hoàng đế bắt đầu chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị bắc phạt. Tể tướng Tống Cần Văn trông coi kinh thành.

Lục Hải Không bận cả ngày lẫn đêm không thấy bóng đâu.

Ta không biết Lục Hải Không nghĩ gì về ta, cũng không biết tình cảm mình dành cho hắn là gì. Trong mắt ta, hắn vẫn không phải là một con người thực sự, mà chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi ở nhân gian của tiên nhân Sơ Không mà thôi, uống xong một bát canh Mạnh Bà, người tên Lục Hải Không ấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Thời gian ta ngồi trong quán rượu của Lan Hương càng nhiều hơn, lúc nào cũng ngà ngà say mới về ngủ.

Ngày Bắc Trường Thành rơi trận tuyết đầu mùa, ta tới quán rượu như thường lệ, nhưng kì lạ là nói gì Lan Hương vẫn không chịu cho ta uống rượu. Ta rất bực bội, đổ hết đống bạc vụn trong túi lên bàn: “Ta có tiền! Ngươi nhìn đi, ta có tiền! Đưa rượu đây!”

Lan Hương chỉ nói: “Muốn rượu thì tự vào hầm mà lấy.”

Ta đứng dậy không hề do dự, ước lượng chỗ bạc, quay người đi vào hậu viện của quán rượu, tiến thẳng tới hầm. Có điều vừa bước một bước vào hầm, một bàn tay to lớn đã bịt chặt miệng ta. Giọng khàn khàn của một người đàn ông vang lên bên tai: “Không được lên tiếng!”

Câu cảnh báo này cứ như thể ta đã hét lên rồi ấy, ta chớp mắt, tỏ ý phối hợp.

Thấy ta thật sự có thành ý, người đó mới lỏng tay, rồi lại vung tay áo quỳ trước mặt ta, gã cúi đầu, cung kính nói: “Đại tiểu thư, xin thứ cho thuộc hạ vô lễ.” Nghe thấy danh xưng đã lâu không gặp này, ta bừng tỉnh, thì ra là người cha ta phái đến.

Sau gã đàn ông áo đen còn một tên thư sinh áo xanh nữa, thời tiết Bắc Trường Thành lạnh như thế mà y còn cầm một cái quạt vô cùng nho nhã, ta khinh bỉ, bĩu môi nói: “À, thì ra là các ngươi, Thanh Sơn Tử và Hắc Vũ, lâu rồi không gặp.”

Đây là hai kẻ thân cận một văn một võ dưới trướng cha ta từ rất lâu rồi, Hắc Vũ giúp cha ta làm chuyện thực tế, còn Thanh Sơn Tử mưu mô xảo quyệt lại giúp cha ta bày mưu tính kế, trừ khử đối thủ. Nói không chừng, cái ngày giết cả nhà Lục Hải Không năm năm trước đó, bọn họ cũng tốn không ít công sức.

Hôm nay hai người này đều tới Bắc Trường Thành, chắc là cha ta đã quyết tâm đưa ta về. Quả nhiên Thanh Sơn Tử phe phẩy chiếc quạt, cười nói: “Được tiểu thư nhớ đúng là vinh hạnh của chúng ta, hôm nay hai chúng ta tới đây, thật ra là muốn gửi lời của tướng gia.”

Ta bịt tai quay người bỏ đi: “Đừng nói nữa, ta không nghe!”

Hắc Vũ bật dậy, giữ chặt lấy vai ta, Thanh Sơn Tử cười nói: “Tướng gia nhắn, chơi ngoài đó đủ rồi, nên về nhà thôi. Hoàng thượng đã chỉ hôn cho người với Tam hoàng tử.”

Dù ta không muốn nghe, nhưng những lời này vẫn vang bên tai ta. Ta kinh ngạc tròn mắt: “Đứa con thứ ba của tên cướp ngôi Trì Hậu vương gia vẫn còn sống? Thằng đó không phải bị đần sao? Cha muốn gả ta cho nó? Vả lại, không phải ta và Lục Hải Không đã đính hôn rồi sao…” Ta lắc đầu, “Cha ta… ông ấy không yêu ta.”

Bàn tay nắm vai ta của Hắc Vũ siết chặt: “Tiểu thư, cẩn thận lời nói của người.”

Thanh Sơn Tử thở dài nói: “Tiểu thư bỏ đi đã lâu nên không biết hoàn cảnh của tướng gia. Vì tiểu thư trốn đi mà tướng gia đã bị Hoàng thượng nghi ngờ rất nhiều lần, mà nay chiến tranh nổi lên, Hoàng thượng chỉ có thể giao quyền trông coi kinh thành cho tướng gia, nhưng vì tiểu thư… Đương kim Hoàng thượng có tính đa nghi, nếu lúc này mà có gì sai sót, số phận của tướng phủ sẽ không khá hơn phủ tướng quân đâu. Tiểu thư là một người con, xin hãy đứng ở vị trí của tướng gia mà suy nghĩ nhiều hơn, bây giờ về kinh thành thân với Tam hoàng tử…”

“Rồi, đừng nói nữa.” Ta bực bội gãi đầu, “Ngươi cho ta vài ngày suy nghĩ đã.”

Hắc Vũ nóng nảy, lập tức nhíu mày nói: “Chúng ta không còn thời gian nữa.”

Lòng ta đang bực bội, nghe thấy câu này thì lập tức nổi giận: “Nếu hôm nay ngươi trói lại bắt ta về, thì sau này ta sẽ nói với cha ta là ngươi cưỡng bức ta, ngày ngày làm nhục ta, ngược đãi ta, chỉ cần một ngày ta còn tỉnh táo thì ta sẽ khiến ngươi một ngày không yên!”

Mặt Hắc Vũ lập tức xanh lét, nhớ tới danh hiệu “Hỗn Thiên ma vương” năm đó của ta cũng đâu phải tự nhiên mà có. Thanh Sơn Tử lại cười khúc khích: “Tiểu thư đừng giận, hai chúng ta hoàn toàn không có ý ép buộc tiểu thư, mong tiểu thư suy nghĩ cho kĩ, cẩn thận cân nhắc lợi hại, bất kể thế nào, tướng gia vẫn là người nuôi người, bảo vệ người!”

Lời này trúng ngay chỗ yếu của ta, mặc dù bên ngoài cha Tống làm rất nhiều việc có lỗi với người khác, nhưng chưa từng đối xử tệ với ta. Ta mím môi, bực mình nói: “Ba ngày sau, nếu ta về cùng các ngươi thì sẽ tới cổng Nam thành chờ. Nếu hôm đó ta không tới, các ngươi cũng đừng đợi, cứ về thẳng rồi nói với cha rằng ta bất hiếu.”

Hắc Vũ còn định nói thêm thì bị Thanh Sơn Tử ngăn lại, y cười nói: “Ba ngày sau, hai người chúng thần sẽ ở cổng Nam thành đợi tiểu thư.”

Ta quay người ra khỏi hầm rượu, thấy Lan Hương đang áy náy đứng ngoài, ta nói: “Chẳng qua ngươi chỉ thay cha ta trông nom ta thôi, cũng giúp ông ấy giấu ta, mấy năm nay quả thực ngươi đã chăm sóc ta rất nhiều, có gì đâu mà áy náy!”

Ta về phủ sớm, thị vệ canh cửa đều kinh ngạc. Ta nói muốn gặp Lục Hải Không, thị vệ canh cửa càng kinh ngạc hơn, vì ta rất ít khi chủ động tới tìm ai. Nhưng dù kinh ngạc, bọn họ vẫn không thể tùy tiện nói cho ta biết Lục Hải Phong ở đâu, ta vốn tưởng thằng bé đó đang làm chuyện gì bí mật, ai ngờ vừa tới đại sảnh đã giật mình nghe thấy tiếng cười nói sang sảng của Lục Lam: “Hải Không, con xem nghĩa nữ của ta văn võ song toàn, có xứng với con không? Nếu so với con gái tướng gia thì hơn hay kém?”

Lúc Lục Lam hỏi câu này thì đương nhiên “nghĩa nữ” kia không còn ở đây nữa, hai người bọn họ nói chuyện rất chăm chú, không ai phát hiện ra ta. Ta cứ đứng ở ngoài sảnh, cụp mắt nhìn xuống đất, đợi hồi lâu vẫn không thấy Lục Hải Không trả lời.

Bỗng lòng ta trỗi lên một nguồn cảm xúc không tên, giữ chặt đôi chân muốn rút lui của ta.

Ta bĩu môi, hừ lạnh một tiếng đi thẳng qua cửa bước vào đại sảnh: “Ôi, muốn so sánh tốt xấu giữa hai người phụ nữ là khó nhất đấy, nếu các người không ngại thì đặt vị ‘nghĩa nữ’ đó phân cao thấp với ta có phải tốt hơn không?”

Lục Hải Không hoảng hốt, vô cùng sợ sệt quay đầu lại: “Vân Tường…”

Ta nghĩ tới khoảnh khắc im lặng đó của hắn là sôi máu, muốn đánh hắn, nhưng nhìn con mắt phải đục ngầu đó lại không nỡ, chỉ có thể đạp mạnh mấy cái lên sàn, tức giận nói: “Câm miệng! Ngươi dám thừa nhận ta kém hơn con gái người ta!” Ta cáu quá hét lên: “Đồ sói mắt trắng tránh xa ta ra! Đừng để ta thấy ngươi nữa!”
Bình Luận (0)
Comment