Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt

Chương 47

Trưa nắng gay gắt, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu. Trên giường, một đôi nam nữ đang loã thể ôm nhau nằm say sưa trong giấc ngủ, nam nhân chợt tỉnh giấc, điều đầu tiên hắn làm ngay sau khi mở mắt chính là ôm chặt lấy nữ nhân bên cạnh như thể trong một phút chốc nào đó nàng sẽ biến mất.

Nữ nhân khẽ nhíu mày chuyển người, có vẻ như vì bị ai đó ôm quá chặt nên nàng cũng không thể ngủ nữa mà mơ màng tỉnh giấc, một cỗ đau nhói từ dưới thân truyền đến cộng thêm cái ôm cứng ngắc của người bên cạnh, nàng chợt nhớ về tối qua.

Bất chấp đau đớn, nàng dùng sức thoát khỏi vòng tay của hắn, chưa để nàng động đậy hắn đã khoá chặt thân hình nhỏ bé của nàng, một tia không vui hiện lên trong mắt hắn, tiếng nói trầm ẩn chứa sát khí vang lên:

" Đi đâu?! "

Mặt nàng bỗng chốc biến đen, nội tâm đã giận lại càng giận thêm, nghe xong câu nói của hắn gân xanh nổi trên trán nàng giật mãnh liệt hơn, nàng rũ mắt, dáng vẻ như vừa đưa ra một quyết định gì đó rất lớn, bỗng, động một cái, Minh Nguyệt Nhan bị nàng xoay người đặt dưới thân.

Hai tay nàng chống lên giường, khuôn mặt nhỏ đầy lệ khí lộ ra dưới mái tóc đen rối, nhìn bộ dạng hiện tại của nàng hắn có muốn làm đại bá vương cũng không được nữa. Hắn nuốt ực một tiếng, nội tâm bỗng có chút chột dạ, mắt vô ý đảo xuống dưới liền thấy một loạt những dấu xanh đỏ in đầy trên người nàng, chỉ nhìn thôi cũng đã biết tối qua hắn dũng mãnh thế nào...

" Muốn tự làm hay để ta ra tay?! "

Giọng nói sắt bén mãnh liệt không nương tình đập thẳng vào tai hắn, nàng nhếch mày cong mép mãnh khí nhìn hắn, nhìn hắn im lặng không nói gì Tô Phá Nguyệt thu lại cái cười nhếch mép rồi thật nhanh lao xuống, ngoặm vào cổ hắn một cái.

Hắn bị đau bất ngờ liền theo bản năng rên lên một tiếng, mà nữ nhân đang gục đầu cắn lên vai hắn bỗng nhả ra, mặt tĩnh lặng cuối gầm xuống, hắn ngay lập tực phát hiện ra điểm bất thường của nàng, không nhịn được tò mò liền đưa tay túm gọn mái tóc rối xù che hết cả khuôn mặt kia, chợt, tim hắn như bị cái gì đâm vào làm nó đau nhói, trên khuôn mặt xinh xắn kia là hai hàng lệ đẫm ướt gò má, đôi mắt long lanh mọng nước của nàng chất chứa cả một trời u buồn, đôi môi đỏ sưng vù một góc.

Hắn ôm chầm lấy nàng, tự trách mãi không thôi, tức giận hôm qua nay đã biến đâu mất, giờ chỉ còn lại thương xót đứt từng đoạn ruột mà thôi. Nàng được hắn ôm vào lòng liền oà khóc nức nở, mọi uất ức trong lòng hiện tại đều đã được xổ ra ngoài, chỉ cần đợi đến lúc nàng bình tĩnh lại là được.

Khóc xong, nàng khịt khịt cái mũi đỏ, hai mắt cũng đỏ hoe, không đợi nàng nhắc hắn đã nhanh tay lau đi hàng nước mắt còn đọng lại trên mặt, nhìn khuôn mặt nàng đáng thương như vậy hắn lại không nhịn được mà cuối xuống hôn lên môi nàng một cái thật nhẹ.

Hắn dùng giọng trầm quen thuộc thoả hiệp với nàng:

" Manh Manh, hứa với ta sau này không đi nữa nhá?! "

Tô Phá Nguyệt như còn giận dỗi hung hăng quay đầu sang một bên, mắt không thèm nhìn hắn. Minh Nguyệt Nhan vừa nhìn đã biết nàng đã tha thứ, hắn quyết định tung đại chiêu: 

" Manh Manh ~"

Đối với tiếng kêu gọi thân ái như vậy, Tô Phá Nguyệt không thể nào không đáp lại lời kêu gọi, chỉ là nàng vẫn còn có tâm sự chưa giải quyết được, bất đắc dĩ nàng đành phải nói thật với hắn:

" Nhưng mà...nhưng mà chúng ta là sư đồ, không thể.... không thể..."

Nàng chưa nói hết câu đã bắt đầu sụt sịt, hắn đau lòng không thôi, an ủi nàng:

" Manh Manh, chẳng lẽ nàng sợ nhũng lời chế giễu của đám người kia sao?! "

" Không phải.... nhưng mà còn có thiên đạo.....chúng ta phạm phải đại nghịch bất đạo, nhất định....nhất định sẽ bị trừng phạt. " Nàng ngập ngừng nói hết những khuất mắc trong lòng ra.

Hắn nhíu mày nghi ngờ, lập tức hỏi nàng:

" Ai nói với nàng chúng ta sẽ bị trừng phạt?! "

" Nạp Lan Như." Tô Phá Nguyệt mắt đỏ hoe, không nhanh không chậm nói ra một cái tên.

Nàng vừa nói xong hắn lập tức dở khóc dở cười không biết thế nào cho phải, hắn biết Nạp Lan Như luôn dùng mưu kế để chia rẽ nàng và hắn nhưng không ngờ, đến tận lúc chết ả vẫn còn dai đến như vậy, cái gì mà đại nghịch bất đạo, thiên đạo trừng phạt chứ?! Lời này mà nàng cũng tin cho được, không biết nên nói là nàng ngây thơ hay là Nạp Lan Như quá xảo quyệt đây?

Hắn chậm rãi giải thích cho nàng về những khuất mắc trong lòng đồng thời một tay thâu gọn con heo béo bở đang thầm tính chuyện bỏ trốn. Loay hoay một hồi cả hai đã trần như nhộng nằm trong thùng tắm uyên ương nói chuyện tình cảm. Tuy nhiên chuyện của họ để họ tự tính, còn chuyện của bạch khí đây chính là phải đưa người đến câu chuyện kế tiếp rồi!
Bình Luận (0)
Comment