Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt

Chương 9

Sáng hôm sau Tô Phá Nguyệt vừa tỉnh dậy đã thấy đống tro tàn còn sót lại từ tối qua, mấy que xiên nàng để lại cho Phạn La cũng đã được ăn hết, nàng chắc chắn là hắn vì không đành lòng bỏ lại cho nên mới ăn hết.

Trước khi đi hắn còn chu đáo đánh dấu trên thân cây giúp nàng tìm đường về chùa, mỗi một đoạn đường dài hắn sẽ để lại cho nàng một bình nước nhỏ vừa đủ để nàng uống.

Thấy hành động này của hắn nàng cũng không biết là nên khóc hay nên cười đây. Rõ ràng là rất quan tâm tới nàng nhưng lại cố tình không chịu nhận, nhân sinh có dài đâu, sao hắn lại cố chấp như vậy? Nàng đúng thật là hết chỗ nói với hắn.

Nàng nhét bình nước vào thắt lưng sau đó khom lưng leo núi về chùa. Nhắc mới nhớ Phi Phi từ chỗ gia phủ chắc cũng sắp về rồi, nàng có lẽ phải tăng cước bộ thêm một chút.

Hơn một canh giờ leo núi, nàng rốt cuộc cũng về tới chùa. Vừa đúng lúc các sư thầy đang vào giờ đọc kinh nên nàng may mắn không bị ai phát hiện. Nàng vừa bước vào phòng thì đã đối diện với một ánh mắt ai oán của ai đó.

Ngay lập tức nàng như một con chó nhỏ sà vào lòng Phi Phi, mắt long lanh, miệng nhỏ chu lên, dùng giọng ngọt hết sức có thể:

" Aiza, Tiểu Phi Phi, sao em đi lâu như vậy, ta chờ mãi mà không thấy em đâu."

Nhưng mà, đối với cái người bên cạnh nàng hơn mười năm cái chiêu này đã không còn tác dụng nữa rồi, Phi Phi mặt nghiêm lại, nghi ngờ dò xét:

" Tiểu thư, lúc nãy người đi đâu vậy, em tìm không thấy người, em đã hỏi các sư tăng trong chùa, họ nói tối qua người đi không về, em..."

" Aizo, Phi Phi, ta cũng chỉ là xuống núi dạo một chút, ai ngờ lạc vào rừng, tới giờ mới tìm được về nhà. " Nàng đảo tròn hai con mắt, nghiêng đầu tỏ vẻ thành thật nói với Phi Phi.

Nghe thấy nàng gặp nạn Phi Phi lập tức nhíu mày lo lắng, vừa định nói thì đã bị Tô Phá Nguyệt chặn ngang:

" Phi Phi, ta đói lắm rồi, em đi lấy đồ ăn cho ta đi."

" Được, tiểu thư chờ em một chút, em lập tức đi liền." Nói xong Phi Phi chạy ra khỏi phòng, ai kia đắc ý nhìn theo hướng nàng, thở ra một hơi.

Nàng phải công nhận một chuyện Phi Phi làm việc rất nhanh nhạy, nàng chỉ vừa uống gần nửa ly trà Phi Phi đã trở về, trên tay còn mang theo một khay đồ ăn, mùi đậu hũ chiên giòn giòn thơm thơm cứ thế xông thẳng vào mũi nàng, bé dạ dày cũng đã kêu lên hai tiếng, nàng không thể nào không thương tiếc mà bỏ đói bé được.

Vừa ăn nàng lại vừa nghe Phi Phi kể chuyện ở gia phủ, mặc dù nàng ấy kể có hơi dài dòng nhưng mà nàng vẫn nắm bắt tin tức rất tốt,  nội dung tóm tắt của câu chuyện mà Phi Phi kể gần nửa canh giờ mà vẫn chưa xong chính là cha rất tốt, nương rất khoẻ, chỉ có nãi nãi là hơi yếu. Họ hàng anh em cô dì chú bác ai cũng còn sống, chưa chết người nào. Thậm chí Tiểu Mao* nhà nàng vẫn còn hăng sức chạy ra đường chọc phá khuê nữ nhà lành.

* Tiểu Mao là con chó lông xù của Nhữ Thiến.

Cho đến khi nàng ăn sạch khay cơm Phi Phi mới kể ra được một chuyện rất quan trọng. Đó là có ai đó không biết vì lý do gì mà vắng mặt cả buổi tối ngày hôm qua, cả giờ đọc kinh mà hắn thích nhất cũng không thèm xuất hiện, quan trọng nhất là từ sáng hôm nay hắn đã đóng cửa, bế, quan, tu, luyện rồi.

Haiz, Tô Phá Nguyệt, nhìn xem mày đã làm ra chuyện gì kìa, con người ta bây giờ ngay cả cửa cũng đóng rồi, sau này muốn gặp mặt thì phải làm thế nào đây hả, phá cửa xông vào à, hay là bắt người rồi chạy trốn, Thiên a, người có lòng tốt thì hãy giúp ta đi, ta không muốn đâu. - Nguyên văn tiếng lòng của Tô sắc nữ.

Tô Phá Nguyệt mặt buồn hiu hiu, lòng thầm mắng tám đời tổ tông của mình, nàng thở dài ngồi lên bệ cửa sổ, mắt hướng về phía chân trời xa xôi. Mọi mưu kế đều bị nàng quăng thẳng vào góc xó, đúng vào lúc cần thiết nhất thì cái đầu nàng đột nhiên lại trở chứng, cũng chẳng suy nghĩ được gì, thôi, nàng đành thuận theo số phận vậy.

*

Nửa tháng sau.

Chùa Phật Tâm nửa tháng nay đã sắp trở thành một cái miếu hoang rồi, bởi vì cái vị đại sư nào đó cứ mãi không chịu ra khỏi phòng cho nên làm liên luỵ đến tâm tình của ai đó khiến nàng suốt ngày mang cái bộ dạng ma không ra ma, quỷ không ra quỷ này ra doạ khách ghé thăm chùa.

Người dân dưới chân núi còn đồn rằng, bởi vì đại sư Phạn La đã bế quan tu luyện nên không ai thu phục được cái con yêu nghiệt làm chướng bận chốn thanh tâm này. Đại sư trụ trì Thích Tịnh Không thì đã đi qua Cao Ly bàn việc trọng đại với mấy già Tăng ở bên đó nên lời đồn lại ngày một tăng thêm chứ không giảm.

Nhưng mà rất nhanh hiểu lầm liền được giải quyết bởi vì, gia đình Đại tướng quân đã quyết định viết thư triệu hồi nữ nhi của mình về nhà, lý do chính là xa cách gần một tháng, nương bắt đầu nhớ, cha bắt đầu thương, đến Tiểu Mao cũng đã bắt đầu bỏ bữa vì nhớ nàng. Không còn cách gì khác nàng đành phải tuân lệnh cấp trên mà dọn dẹp đồ về nhà thôi.

Đang khi buồn vì không được gặp mặt Phạn La lần cuối, bỗng tin vui như sét đánh ngang tai nổ ầm ầm trước mặt nàng, sau ngày nàng xuống núi, Phạn La sẽ bắt đầu mở cửa khai quan, tâm hắn đã tịnh mà nàng thì sắp đi, hắn cũng không cần phải trốn tránh nữa làm gì, nếu có gặp thì cứ coi như là dũng cảm xông pha một lần vậy.

Đúng như dự đoán, một canh giờ trước khi xuống núi nàng đã vác tay nải lên vai rón rén nhảy vào sân viện của hắn. May mắn cho nàng là không có ai phát hiện ra, ngoại trừ một người mà cái người này pháp danh chỉ có hai chữ, Phạn La.

Nàng đứng trước cửa phòng, chỉnh lại quần áo, lấy tâm lý, gõ lên cửa hai cái. Bên trong im lặng một lúc rồi truyền ra tiếng nói trầm ấm:

" Vào đi."

Nàng tự nhiên đẩy cửa vào, mắt nhìn thẳng người đối diện, xem ra lần này hắn chuẩn bị rất kỹ, phòng bị đã vững lại càng thêm chắc. Nàng đột nhiên không biết dùng loại tâm lý gì để đối mặt với hắn, rối rắm một lúc sau đó nàng ngập ngừng lên tiếng:

" A...a Phạn."

Người đang ngồi trên giường đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn vẫn luôn nhớ nhung hằng đêm, mặc dù lòng có chút nóng nảy nhưng ngoài mặt lại lạnh nhạt vô tình, hắn nói:

" Nhữ thí chủ hôm nay đến tìm bần tăng là có việc gì?"

" Ta... ta đến để trả đồ cho huynh." Nàng mặc dù có chút ngại ngùng nhưng vẫn kiên quyết thẳng thắng nói ra.

Hắn vẫn biết là nàng sẽ tìm cớ để gặp hắn nhưng không ngờ nàng lại dùng cái cớ này, nghe nàng nói, hắn lại không kiềm chế được nhớ về đêm hôm ấy, lòng tự hỏi không biết ngày ấy hắn đã để quên thứ gì.

Cho đến khi nàng đưa ra hòm thuốc quen thuộc ngày nào thì thắc mắc của hắn mới được giải đáp. Hắn nhận hòm thuốc từ tay nàng để sang một bên rồi lại tiếp tục tra hỏi:

" Nhữ thí chủ còn có việc? "

" Ta... cái đó... a..cái... " Nàng ấp a ấp úng không nói thành lời, mặt cũng bắt đầu phiếm hồng.

" Là cái gì? " Hắn nhíu mày nhìn nàng rồi lại dời mắt xuống bờ môi đang bị chiếc răng trắng ngần của nàng ngoạm lấy, bởi vì ngại ngùng nên nàng không tự chủ được cắn cắn môi mình, nhưng mà chính nàng cũng không ngờ được cái động tác cực kỳ nhỏ này lại gợi cho hắn một ký ức chôn sâu trong lòng hắn.

" Lần đó...a...ta..." Nàng lại tiếp tục ngượng ngùng, đang khi quyết định nói ra thì lại bị hắn cắt mất lời.

" Nếu thí chủ muốn nói về việc đó thì không cần, bần tăng không bận tâm về nó. "

" A...không phải." Nghe hắn nói nàng liền biết hắn hiểu nhầm ý của nàng, nàng vốn dĩ không có ý kiến gì về nụ hôn đó, bởi nó rất tuyệt, thứ làm nàng nao núng lại là...

" Là nấm. " Nàng đột nhiên phun ra một câu không đầu không đuôi khiến hắn chẳng hiểu gì.

" Hả? " Hắn chợt nghĩ không phải nàng ngượng quá nên quên mất mình đang muốn nói gì rồi đấy chứ?

" Ta nói...ngày đó cho huynh ăn là nấm, không phải thịt." Rốt cuộc nàng cũng xuất ra được một câu hoàn chỉnh.

" Cái... cái gì? " Hắn còn tưởng là nàng đang muốn nói về... nụ hôn kia, ai ngờ... Chẳng lẽ nàng nghĩ lý do mà hắn phải bế quan tu luyện gần nửa tháng là vì... ăn phải thịt hả?

Hắn đột nhiên có cảm giác mình giống như một trò đùa vậy, tốn gần nửa tháng tránh mặt nàng là vì muốn cho nàng biết cả đời này hắn nguyện làm người xuất gia, không có ý muốn kết tóc thành thân với ai, ai ngờ công sức của hắn lại lao sông đổ biển vì một miếng thịt cơ chứ. Đúng là hết nói nổi nàng.

Hắn đột nhiên tức giận, vừa muốn hạ lệnh đuổi khách thì đã bị lời nói của nàng làm cho choáng váng:

" Ta thích chàng."

Hắn như một con búp bê ngồi ngây ra đó mà nàng thì đột nhiên mặt dày hơn hẳn, chút ngượng ngùng còn sót lại cũng biến đâu mất. Vào ngay đúng giờ phút này, nửa tháng tu luyện của hắn đột nhiên có hiệu lực, lòng hắn chợt cứng như sắt đá, không lưu tình, dứt khoát nói thẳng:

" Nhữ thí chủ, ngươi là thiên kim đài cát còn bần tăng chỉ là một kẻ xuất gia nghèo hèn không xứng để ngươi phá vỡ tôn ti trật tự như vậy đâu. "

......
Bình Luận (0)
Comment