Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái

Chương 105

Bà cụ lắc đầu rồi nói trong nước mắt:

- Không! Không phải cháu của bà!

Bà cụ im lặng một lúc rồi nói tiếp:

- Bà không biết cô bé đó là ai và cũng không biết cô bé đó bao nhiêu tuổi,sống ở đâu nhưng bà đã quá sai và hèn nhát khi không giúp đỡ được cô bé bất hạnh đó. Bà chỉ biết đứng nhìn họ mang nó đi …bà thật rất đau lòng khi lại để mọi chuyện xảy ra như thế này!

Cao Lam im lặng vài giây rồi hỏi khẩn trương:

- Bà ơi! Bà nói cô bé bất hạnh là sao hả bà? Họ mang cô bé đó đi? Rốt cuộc bà đang nói về cô bé nào ạ? Bà có thể cho bọn cháu biết được không?

Bà cụ nhìn vẻ lo lắng của Cao Lam và Du Kiệt thì vội kể lại cho họ nghe những gì có trong tiềm thức của mình:

- Sáng nay bà đang dọn hàng ra để bán thì thấy giật mình vì một tiếng á ở phía trước mặt mình. Bà nhìn về phía đó thì thấy một cô gái rất xinh đẹp đang nằm giữa đường có lẽ là nó con bé vừa bị ngã. Bà định chạy tới giúp nhưng vì bà đã quá già, đi đứng rất chậm chạp nên bà đã không bước tới. Bà cũng rất mừng khi nhìn thấy cô bé đó đã đứng dậy được và có vẻ như nó đang có chuyện gì gấp nên mặc dù chân đang bị đau nhưng con bé vẫn cố gắng bước rất nhanh giống như là đang chạy vậy. Nhưng mà khi con bé đi gần tới đây thì tự dưng có hai người đàn ông bước ra và bắt nó vào trong cái hẻm bên kia.Bà thấy lo lắng nên cố gắng bước tới xem thì thấy con bé đang nằm bất tỉnh dưới đất bên cạnh có hai người đàn ông. Họ cho con bé vào một cái bao to rồi vác lên vai và đi ngay sau đó.

Du Kiệt nói khẩn trương, giọng anh như muốn khóc:

- Bà ơi! Bà hãy cố nhớ lại cô bé mà bà vừa nói mặc áo quần màu gì được không ạ? Bà làm ơn giúp bọn cháu!

Bà cụ suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Lúc đó bà đứng nhìn rất lâu nhưng mắt của bà thì không còn được rõ như người ta nếu bà nhớ không nhầm thì cô bé mặc chiếc áo thun màu trắng và đi một đôi giày cao tới đầu gối. Nó cũng là màu trắng còn quần thì bà nghĩ là màu đen hay xám gì đó nhưng không phải là màu nổi.

Cao Lam nhìn Du Kiệt gật đầu sợ hãi và nhẹ giọng hỏi:

- Thế bà có nhớ được mặt của hai người đàn ông mang con bé đi không ạ?

Bà cụ lắc đầu rồi nói:

- không! Họ đều đeo kính đen và bịt khẩu trang che mặt nên bà không nhìn thấy được. Nhưng giọng nói của họ rất lạ …rất khó nghe!

Du Kiệt thốt lên khẩn trương:

- Bà đã nghe được họ nói sao?Thế họ đã nói những gì? Bà làm ơn nhớ lại giùm bọn cháu với!

- Ừ! Lúc họ thấy bà đứng nhìn thì một người bước tới và yêu cầu bà không được nói chuyện này cho ai biết cả nếu như bà muốn sống tiếp những năm cuối đời của mình thì cấm hé răng về chuyện đã nhìn thấy lúc đó.

Du Kiệt nghe xong thì nước mắt giàn giụa trên mặt. Anh nói với Cao Lam trong tiếng nấc:

- Làm sao bây giờ hả em? Rõ ràng là Tiểu Nghi đã bị bắt đi rồi! Chúng ta phải làm gì để cứu được con bé đây?

Cao Lam im lặng vài giây rồi nói với Du Kiệt một cách dứt khoát: -Chúng ta không thể tự giải quyết được chuyện này. Đây là một vụ bắt cóc và chúng ta cần sự giúp đỡ của phía cảnh sát. Bây giờ em sẽ đưa bà cụ tới sở cảnh sát để kể lại toàn bộ sự việc mà chúng ta vừa nghe để bên phía họ sẽ hỗ trợ tìm kiếm Phương Nghi còn anh hãy điện thoại báo cho những người thân và bạn bè về chuyện này để nhờ họ giúp đỡ trong việc tìm kiếm. Chúng ta phải hành động thật nhanh nếu không tính mạng con bé sẽ gặp nguy hiểm!

Nói xong thì Cao Lam quay sang nhẹ giọng với bà cụ:

- Bà ơi! Cô bé mà bà vừa kể chính là em gái của cháu. Bây giờ xin bà hãy đến sở cảnh sát cùng với cháu và kể lại cho phía cảnh sát nghe những gì mà bà đã nhìn thấy sáng nay để bên phía họ kịp thời tìm kiếm con bé trước khi xảy ra điều gì ngoài ý muốn ạ! Xin bà giúp bọn cháu!

Bà cụ nghe vậy thì vội vã gật đầu. Cao Lam vội vàng bước ra và vẫy taxi rồi quay lại nói với Du Kiệt:

- Anh hãy vào khu giải trí lấy xe và nhớ làm như lúc nãy em nói! Em đưa bà cụ tới nơi sẽ điện thoại báo cho anh biết.

Du Kiệt vội vã gật đầu rồi lấy điện thoại ra và gọi.Số hiển thị trên màn hình là số của ông Dao. Sau mấy hồi chuông thì điện thoại có tín hiệu kết nối:

- Alô! Có chuyện gì không con?

Du Kiệt ngẹn ngào nói:

- Không xong rồi ba ơi! Tiểu Nghi xảy ra chuyện rồi!

Ông Dao hét lên hoảng sợ:

- Con nói sao? Phương Nghi xảy ra chuyện hả? Thế con bé đã gặp phải chuyện gì? Mau nói cho ba biết đi!

Du Kiệt khóc òa lên rồi nói:

- Tiểu Nghi bị người ta …bắt cóc rồi ba ơi!

Ông Dao hét lên king ngạc:

- Bắt cóc sao? Ai? Ai đã gây ra chuyện này?

- Con cũng không biết! Con vừa nghe một bà cụ bán kể lại là nhìn thấy con bé bị người ta đánh ngất xỉu và đưa lên xe.

Ông Dao hỏi khẩn trương:

- Thế chuyện này con đã báo cho phía cảnh sát chưa?

- Dạ rồi! Bạn gái con đã đưa bà cụ đó tới sở cảnh sát để lấy lời khai và nhờ phía họ giúp đỡ tìm kiếm ạ!

Ông Dao nói dứt khoát:

- Được rồi! Ba sẽ về ngay. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Phương Nghi trước khi con bé gặp phải chuyện gì!

Ông Dao cúp máy và quay sang nói với cậu Bắc:

- Cậu hãy ở lại trông coi tiệm! Gia đình tôi có việc,tôi phải về gấp bây giờ.

Nói xong thì ông Dao vội vã lấy xe và rời khỏi tiệm vàng ngay lúc đó. Gương mặt ông lo lắng và sợ hãi,ánh mắt như đang cầu nguyện với các đấng toàn năng. Ông nhấn mạnh ga và chiếc xe lao đi như xé toạc cả bầu không khí. Bóng của ông khuất dần và biến mất sau những rặng cây tùng quế trên xa lộ Đại Hàn.

… …

Gia Bảo tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy màn hình của chiếc Galaxy Note 2 N7100 tắt lịm, anh nói khẽ giọng:

- Sao lại tắt nguồn vậy? Chẳng lẽ là hết bin nhưng mà mình nhớ hồi tối mình mới xạc mà!

Gia Bảo vội vã lên nguồn và mỉm cười vẻ thích thú khi thấy bức ảnh của Du Kiệt và ông Dao hiện lên, anh nói như khẳng định: -Mình biết mà! Mới xạc bin hồi tối thì làm sao mà hết được chứ!

Ông Khôi bước lại kính cẩn thưa:

- Thiếu gia ơi đã đến giờ rồi. Thiếu gia mau bước ra ngoài đi ạ!

Gia Bảo hít một hơi sâu rồi đứng dậy bước ra ngoài nhưng khi bước chân anh vừa chạm tới tấm thảm đỏ lót sàn của đại sảnh thì tiếng chuông điện thoại reo lên. Anh vội quay lại nói với ông Khôi:

- Chú ra ngoài trước đi! Cháu nghe điện thoại xong sẽ ra liền.

Ông Khôi cúi người kính cẩn rồi bước ra. Gia Bảo nhìn trước nhìn sau một lượt rồi lấy chiếc HTC ra. Anh nói vẻ thắc mắc khi nhìn thấy số hiển thị trên màn hình:

- Đây là số của anh Du Kiệt mà! Tại sao anh ấy lại gọi vào máy này đáng lẽ anh ấy phải gọi vào chiếc Galaxy chứ. Số này là số mình chỉ liên lạc với Lâm Gia Bảo thôi mà không lẽ là anh ta đã cho anh Du Kiệt?

Gia Bảo nhấn phím nhận cuộc gọi rồi nhẹ giọng:

- Alô! Em Gia Bảo đây! Có chuyện gì không anh?

Du Kiệt hỏi vẻ hốt hoảng:

- Bây giờ cậu đang ở đâu vậy?

Gia Bảo khẽ giọng:

- Bây giờ em đang ở nhà hàng anh ạ!

Du Kiệt hét lên vẻ quở trách:

- Bây giờ mà cậu còn có tâm trạng để thưởng thức đồ ăn,nước uống hay sao?

Gia Bảo cảm nghe vậy thì vội vàng hỏi:

- Anh nói vậy là sao? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Du Kiệt im lặng vài giây rồi khóc òa lên trong điện thoại. Gia Bảo vội hỏi trong vẻ sợ hãi:

- Có chuyện gì mà anh lại khóc? Không lẽ đã có chuyện xảy ra với ba anh hay là Phương Nghi sao?

Du Kiệt nói một cách đau khổ:

- Phương Nghi …con bé đã bị người ta bắt cóc rồi!

- Bắt cóc ư? Sao lại có chuyện như vậy? Thế anh đã thông báo với cảnh sát chưa?

- Rồi! Cao Lam đã tới đó. Bây giờ chúng ta phải làm sao hả Gia Bảo? Anh sợ con bé sẽ gặp chuyện mất!

Gia Bảo nói vội vã:

- Được rồi! Em sẽ tới đó ngay bây giờ. Bây giờ anh đang ở nhà hả?

Du Kiệt đều giọng:

- Không! Anh đang ở gần khu giải trí. Anh muốn hỏi xem thử có ai nhớ mặt của hai người đàn ông đã đưa Phương Nghi đi lúc sáng không.

Gia Bảo nói nhanh:

- Anh hãy đợi em ở đó! Em sẽ tới liền.

Gia Bảo cúp máy và vội vã chạy ra lấy xe. Hào Tâm thấy vậy liền hỏi với vẻ sợ hãi:

- Thiếu gia đi đâu vậy? Chỉ còn mấy phút nữa là tới giờ rồi thiếu gia không thể bỏ đi như thế được!

Gia Bảo quay lại nhìn Hào Tâm rồi nói như năn nỉ:

- Cậu hãy báo cho chủ tịch biết và xin lỗi Bảo Trân giùm tôi! Tôi có chuyện phải đi bây giờ không thể ở lại làm lễ đính hôn cùng cô ấy được.

Hào Tâm nghe vậy thì thì vội chạy lại để ngăn cản Gia Bảo:

- Thiếu gia không thể bỏ đi được! Bây giờ mọi chuyện đều đã được chuẩn bị xong rồi. Hơn nữa các khách tham dự hôm nay đều là những khách hàng quan trọng của công ty và các quan chức cao cấp trong thành phố nếu mà thiếu gia bỏ đi thì chủ tịch nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!

Gia Bảo nhìn thấy vẻ cương quyết trên mặt của Hào Tâm thì liền quỳ xuống. Hào Tâm hốt hoảng vội la lên:

- Được rồi! Tôi không sao. Các anh cứ hỏi đi!

Chính Hưng im lặng vài giây rồi khẽ hỏi:

- Ông và tên KhaXon đó …có phải là đã từng quen nhau? Giữa hai người có một mối hận thù?

Du Kiệt hét lên phản đối:

- Sao anh lại có thể nói vậy? Ba tôi làm gì mà quen với bọn chúng chứ?

Chính Hưng nhẹ giọng:

- Chúng tôi chỉ muốn nhanh chóng tìm ra và cứu được con tin thôi. Nếu như chúng tôi nắm rõ được động cơ và lai lịch của KhaXon thì việc giải cứu con tin sẽ dễ dàng hơn.

Ông Dao thở dài một lúc rồi đều giọng:

- Đúng vậy! Tôi và hắn vốn là kẻ thù của nhau …

- Kìa ba! Sao lại …?

- Du Kiệt vội vã ngăn cản.

Ông Dao lắc đầu và nhẹ giọng với anh:

- Không sao đâu con. Chuyện này không thể giấu mãi được. Nó đã lội ngược dòng mười chín năm để về đây tìm ba thì cho dù ba không chấp nhận thì cũng không còn cách nào khác.

Ông Dao quay sang Chính Hưng và An Khương rồi nói với giọng chậm rãi, ánh mắt mang một nét bi thương:

- Thực ra thì tên tôi không phải là Hà Du Dao. Tên thật của tôi là Nguyễn Nhật Quang. Tôi là con lớn trong một gia đình nghèo ở huyện Can Lộc

- Hà Tĩnh. Hai mươi chín năm trước tôi đã tình cờ cứu được một người đàn ông tên Cường. Người ta hay gọi là Cường rắn. Vì cảm ơn cứu mạng của tôi nên anh ấy đã cho tôi một số tiền và tôi đã dùng số tiền đó để chữa bệnh cho ba tôi nhưng sau khi ba tôi khỏe lại gia đình tôi trở nên túng thiếu về mọi mặt. Tôi đã suy nghĩ rất kỹ và quyết định đi tìm Cường ở địa chỉ mà anh ấy đã để lại cho tôi trong bọc giấy báo. Tôi đi theo con đường trên miếng giấy để lại thì đã tìm được Cường và ba người bạn của anh ấy. Họ sống trong một cái lán nhỏ trong rừng nhưng cũng chính lúc đó tôi biết được họ làm nghề vận chuyển thuốc phiện qua biên giới Việt –Lào. Lúc đó Cường đã rủ tôi tham gia.Lúc đầu tôi cũng rất sợ vì biết vận chuyển thuốc phiện là phạm pháp nhưng nghĩ tới sự túng thiếu của gia đình và số tiền cần cho những đợt thuốc bổ của ba mình nên tôi đã bấm bụng đồng ý.

Kể từ đó năm người chúng tôi coi nhau như anh em. Gia đình ai gặp chuyện những người con lại đều hết lòng giúp đỡ.

Công việc của chúng tôi chủ yếu hoạt động về ban đêm còn ban ngày thì ngủ. Thời gian thấm thoát trôi qua nhanh như khảy móng. Một hôm Cường gọi tôi lại và đưa cho tôi một số tiền rồi bảo tôi về thăm nhà và tranh lập gia đình. Lúc đó tôi tưởng là Cường đã không còn tin tưởng tôi nên mới làm vậy nhưng sau khi nghe anh ấy giải thích thì tôi đã nhận số tiền và sáng hôm sau trở về nhà. Tính đến thời điểm đó thì tôi cũng đã làm được cho anh ấy ba năm và lúc đó thì tôi cũng được hai mươi mốt tuổi. Tôi về quê được sáu tháng thì cưới vợ và sau một năm sau đó thì vợ tôi sinh ra Du Kiệt. Thời gian đó tôi ở lại quê và làm công nhân ột xưởng gỗ trên thị trấn.Mấy năm sau thì ba mẹ tôi lần lượt qua đời. Tôi chôn cất xong ba mẹ mình thì quyết định lên ủy ban xã xin họ cấp ột miếng ruộng để trồng trọt kiếm cái ăn. Cuộc sống của gia đình tôi tương đối không đến nỗi chật vật. Khi con trai tôi được năm tuổi thì vợ tôi sinh tiếp lần thứ hai. Vợ chồng tôi rất vui mừng vì con cái cũng đã có cả gái lẫn trai và cuộc sống đã dần dần khá giả lên nhưng khi con gái tôi được đầy tháng thì tôi nhận được một cuộc gọi của Cường. Khi đó anh ấy đang gặp rắc rối với một người đàn ông bên Lào tên là KhaNu đây cũng chính là người đã thuê chúng tôi chuyển thuốc phiện qua biên giới. Tôi vội vã rời khỏi nhà trong đêm đó và đến nơi vào chiều ngày hôm sau. Sau khi nghe kể lại tôi biết được KhaNu đã cố tình không trả năm trăm triệu cho họ với năm lần chuyển hàng có số lượng lớn. Tôi cũng thấy tức giận vì hơn ai hết tôi hiểu được cái nghề đó rất nguy hiểm dường như họ đánh cược với mạng sống và sự do của mình để lấy được những đồng tiền đó. Sau khi bàn bạc thống nhất chúng tôi đã quyết định sẽ đột nhập vào nhà của KhaNu để lấy lại số tiền đó. Chúng tôi bắt đầu hành động vào tối hai ngày sau đó. Cường đã cho người đánh thuốc mê vào bữa tối của gia đình KhaNu rồi sau đó chia nhau lẻn vào nhà hắn để tìm tiền nhưng khi vừa lấy được tiền thì chúng tôi bị vệ sĩ của hắn phát hiện nên vội vàng bỏ chạy và một người trong chúng tôi đã bị trúng đạn. Mặc dù vết đạn trúng vào chân và không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại làm mất rất nhiều máu. Sau khi lấy được tiền chúng tôi không về lán cũ mà là ẩn náu trong một cái hang rồi tìm chỗ để giấu tiền nhưng vì vết thương ở chân không được chăm sóc kỹ nên đã bắt đầu có dấu hiệu thối rửa. Nhìn bạn đau đớn như vậy tôi thật không đành lòng nên đã xin Cường ình ra thị trấn để mua thuốc về kịp thời chữa trị. Cường biết bọn người của KhaNu đang lùng sục khắp nơi nên đã ngăn cản tôi nhưng khi nhìn đến vết thương của Tý thì lại không đành lòng. Tôi đi được một đoạn đường thì chợt có điện thoại của Cường gọi tới. Tôi vừa nghe máy thì nghe cường hét lên hốt hoảng. Anh ấy nói tôi đừng về. Con trai của KhaNu đã phát hiện ra và đang đuổi theo họ. Rồi dặn tôi nếu lấy được tiền thì hãy gửi về cho vợ con anh ấy và những người khác một ít, đừng gửi nhiều sẽ gây sự chú ý! Sau đó thì tôi nghe tiếng súng và tiếng va đập. Tôi vội vàng chạy về thì thấy nhìn họ đã bị bắn chết chiếc điện thoại của Cường rơi xuống vách đá của con suối.Tôi sợ hãi nhìn quanh một lúc rồi vội vàng mang họ vào sâu trong rừng để chôn cất. Vì sợ không có cơ hội trở lại nên tôi đã quay lại nơi giấu tiền lấy hết toàn bộ số tiền Việt rồi về nhà ngày trong đêm đó. Tôi vội vã thu xếp đồ đạc và cùng với con đi vào Đà Lạt. Tại đây tôi thuê một phòng nghỉ dài hạn cho vợ con và em trai của tôi ở còn mình thì đi ra bưu điện gửi tiền về cho gia đình của Cường và những người khác sau đó thì ra Hà Tĩnh và lấy hết số tiền Lào còn lại nhưng khi tôi trở vào thì vợ và em trai tôi đã bị anh trai của KhaNu giết chết. Hai đứa con tôi lúc đó không ở trong phòng nên may mắn thoát được. Sau khi chôn cất họ tôi vội vã đưa con vào Sài Gòn và thay tên đổi họ để tránh bị chúng phát hiện...

Ông Dao thở dài rồi nói nhẹ giọng: -Những tưởng làm như vậy sẽ có thể vùi lấp được quá khứ …không ngờ nó vẫn quay lại để tìm được tôi. Đúng là ác giả ác báo! Gieo nhân nào gặt quả ấy!

Chính Hưng nhẹ giọng thông cảm:

- Thật xin lỗi vì đã làm ông nhớ lại chuyện đau lòng thế này. Xin chia buồn với sự mất mát của ông!

An Khương im lặng một lúc rồi nhấn mạnh:

- Vậy bây giờ chúng ta có thể biết được KhaNu và các con của hắn đều là những người tàn bạo. Đối với việc giết người dường như chúng không có một chút cảm xúc nên những gì KhaXon nói về những quả mìn không hẳn chỉ là một lời đe dọa. Nhưng tôi sợ nhất là khi hắn lấy được số tiền chuộc rồi thì vẫn quyết định giết chết con tin vì mục đích của hắn là trả thù chứ không đơn thuần là muốn lấy số tiền chuộc.

Du Kiệt nghe vậy thì hốt hoảng hỏi:

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Các anh không thể nào đứng yên nhìn KhaXon giết chết em gái tôi và Gia Bảo được!

An Khương nhẹ giọng:

- Mọi người cứ bình tĩnh! Tạm thời bây giờ chúng ta không thể manh động vì bất cứ hành động nào lúc này đều gây nguy hiểm cho con tin. Bây giờ chúng tôi sẽ về sở ngay và báo cáo tình hình cho cấp trên để họ có kế hoạch đối phó với bọn chúng.

Chính Hưng sang ông Dao và nói với giọng đều đều:

- Tôi nghĩ ông hãy mang chiếc đĩa này tới cho Lâm chủ tịch để họ có thể nắm rõ tình hình của con mình chứ với tính cách của Lâm phu nhân thì sau này nếu xảy ra chuyện gì thì tôi sợ bà ấy sẽ khó mà chấp nhận được!

Du Kiệt nghe vậy thì chạy lại nắm lấy cổ áo của Chính Hưng và hét lên giận dữ:

- Anh nói vậy là ý gì? Sao anh lại nói nếu xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cảnh sát các anh lại bỏ mặc hai đứa nó sao?

Chính Hưng nhẹ giọng:

- Anh cứ bình tĩnh đi! Không phải là chúng tôi bỏ mặc bọn họ nhưng chúng tôi không dám nắm chắc phần thắng sẽ thuộc về mình. Tất cả mìn xung quanh ngôi nhà đó đều là loại cảm ứng tự tạo. Nếu chúng ta có một vật nặng trên mười ký đè lên thì ngay lập tức nó sẽ nổ chính vì vậy chúng tôi không có thể dám chắc rằng phần thắng sẽ thuộc về chúng ta.

Du Kiệt dùng hết sức để bóp chặt cổ Chính Hưng và hét lên:

- Anh nói vậy mà nghe được à? Làm một cảnh sát thì dù có khó đến mấy thì cũng phải tiến về phía trước vậy mà giờ anh nói ra những lời như vậy sao? Tôi sẽ bóp anh chết! Đằng nào chết dưới tay tôi cũng còn hơn phải chết với đống mìn đó!

- Kìa anh! Bình tĩnh lại đi!

- Cao Lam nói khẩn trương.

- Con cứ bình tĩnh lại đã! Cứ để cho họ về sở xem tình hình thế nào đã!

- Ông Dao hốt hoảng nói.

- Anh thả tay ra trước đi! Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mình!

- An Khương vội vã nói.

Du Kiệt miễn cưỡng bỏ tay ra khỏi người Chính Hưng rồi ngồi phịch xuống ghế với gương mặt đau khổ tột cùng. Ông Dao quay sang Chính Hưng nói khẩn trương: -Thật xin lỗi hai anh! Con trai tôi vốn rất thương em gái của mình. Chuyện lần này đối với thằng bé là một cú sốc rất lớn nên nó mới kích động như vậy!

Chính Hưng gật đầu và nhẹ giọng:

- Chúng tôi hiểu! Chúng tôi cũng tự trách mình vì làm việc bất lực nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết mình và nhất định sẽ cứu được con gái của ông và ca sĩ Gia Bảo.

Nói xong thì Chính Hưng và An Khương vội vã ra về. Cao Lam quay sang Du Kiệt và nhấn mạnh:

- Anh mau cùng em tới Lâm gia để đưa cho họ đĩa VCD này!

Du Kiệt nói vẻ kinh ngạc:

- Để làm gì? Chẳng lẽ em cũng tin lời của tay cảnh sát đó?

Cao Lam lắc đầu và nhẹ giọng:

- Em không tin lời anh ta nhưng em tin là Lâm gia sẽ tìm được một kế hoạch khả quan để cứu lấy con trai mình.

Du Kiệt nghe vậy thì vội vàng đứng dậy rồi cùng Cao Lam rời khỏi nhà ngay khi đó. Nửa tiếng sau thì họ dừng lại trước biệt thự Lâm Châu. Du Kiệt bấm chuông và sốt ruột chờ đợi. Ông Khôi vội vàng chạy ra mở cổng và nhẹ giọng:

- May quá! Cậu và cô Lam tới thật đúng lúc! Chủ tịch cũng đang định tới nhà cậu.

- Nhà tôi?

- Du Kiệt hỏi vẻ kinh ngạc.

Ông Khôi đều giọng:

- Đúng vậy! Sau khi biết bọn bắt cóc muốn số tiền chuộc là năm trăm tỷ đồng thì chủ tịch sợ gia đình cậu sẽ không chuẩn bị kịp trong ba ngày nên muốn đưa tới cho ba cậu.

Du Kiệt lắc đầu rồi nói nhanh:

- Không! Ba tôi đã chuẩn bị được tiền nhưng tôi tới đây là muốn cho Lâm chủ tịch xem chiếc đĩa này.

Nói xong thì ba người họ vội vã vào trong. Chủ tịch Lâm nhìn thấy vẻ khẩn trương của Cao Lam và Du Kiệt thì vội hỏi:

- Có chuyện gì sao? Bác cũng đang định đến nhà cháu!

Du Kiệt đưa chiếc đĩa cho ông Châu rồi nói:

- Bác mau mở chiếc đĩa này đi! Đây là đĩa của bọn bắt cóc vừa gửi tới.

Ông Châu vội vàng cầm lấy rồi mở nó lên rồi quay lại khẽ giọng với ông Khôi:

- Ông hãy canh chừng phu nhân và dì Kim! Đừng cho họ thấy những hình ảnh trong này! -Dạ! Tôi sẽ làm ngay ạ!

Ông Khôi dứt lời rồi vội vã chạy tới phòng của bà Châu và bà Kim khóa phòng họ lại. Mọi người hồi hộp nhìn vào màn hình và chờ đợi.

Vẫn là tiếng cười sảng khoái và ghê rợn của KhaXon. Vẫn là gương mặt hung dữ đi cùng với ánh mắt tràn đầy hận thù. Vẫn là những lời đe dọa tàn độc đầy chết chóc của hắn.

Mọi người đều khiếp đảm nhìn nhau rồi im lặng ngay sau đó. Sự mất mát đang rất cận kề. Nỗi sợ hãi và đau xót đang ngự trị trong lòng. Nó gặm nhấm từng khúc ruột của họ. Nó xát muối lên đó. Nó đâm thủng và bóp nát trái tim yếu ớt của họ làm cho những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Gương mặt của họ nhạt nhòa với những giọt nước trong suốt được kết tinh từ những đau khổ đó.

Cao Lam quyết định phá vỡ sự im lặng đến kinh hoàng đó. Cô hít một hơi sâu rồi nói nhẹ:

- Chúng ta cần có một chuyên gia ở lĩnh vực bom,mìn!

Ông Châu nghe vậy thì bàng hoàng ngóc đầu dậy và nói nhanh:

- Cháu nói là chuyên gia trong lĩnh vực bom mìn sao?

Cao Lam gật đầu rồi nhấn mạnh:

- Dạ! Trên màn hình có gần hai mươi quả mìn tự tạo và là loại cảm ứng lực. Hơn nữa KhaXon cũng đã nhấn mạnh còn có một quả bom loại mạnh. Cháu nghĩ rằng đây là loại bom hẹn giờ của các tổ chức khủng bố hay dùng và chắc chắn hắn sẽ dùng nó để đeo lên người của Phương Nghi và anh Gia Bảo và cho dù chúng ta có giao tiền chuộc cho hắn thì giờ quả bom cũng đã kích hoạt nên rất khó có thể cứu được họ cho nên bắt buộc chúng ta phải có một chuyên gia về lĩnh vựa bom mìn để nhờ họ vô hiệu hóa tất cả các quả mìn và quả bom đó! Có như vậy thì tính mạng của anh Gia Bảo và Phương Nghi mới được đảm bảo.

Ông Châu suy nghĩ một lúc rồi reo lên một cách mừng rỡ:

- Có rồi! Có một người như thế!

Cao Lam thở phào nhẹ nhõm rồi khẽ giọng:

- Ai vậy hả bác?

Ông Châu nói với vẻ mặt vui mừng:

- Ông ấy là Sakaguchi Toganou!

- Người Nhật Bản sao?

- Du Kiệt thốt lên.

Ông Châu gật đầu rồi nhẹ giọng
Bình Luận (0)
Comment