Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái

Chương 121

- Mày hãy đưa camera điện thoại đi một vòng xung quanh để tao xem mày đang ở đâu!

Ông Dao nghe vậy thì tái xanh cả mặt nhưng lúc đó ông nhìn thấy cái gật đầu của thiếu tá Liên Đình thì cũng đồng ý với yêu cầu của KhaXon. Thiếu tá Liên Đình ra hiệu cho tất cả mọi người nằm sấp xuống và lấy lá cây phủ lên người. Ông Dao đưa điện thoại xung quanh một lượt rồi hỏi gấp:

- Vậy bây giờ tao phải đi đâu?

KhaXon cười nhạt rồi nói thản nhiên:

- Mày vội gì chứ? Sao cứ nôn nóng nhập tiệc? Tao chưa thấy tiền ở đâu cả!

Ông Dao quay điện thoại về phía hai chiếc xe tải rồi nói:

- Đấy! Năm trăm tỷ đồng ở đằng kia!

- A ha ah ha ha ha ah ah …

KhaXon cười một cách ghê rợn rồi quay lại quát lớn tiếng:

- Mày nghĩ tao là con nít hả? Mày nên nhớ tao chỉ thua mày năm tuổi đấy! Tại sao tao phải tin là trong xe tải đó là năm trăm tỷ đồng mà không phải là xe rỗng hay là một đống giấy vụn?

Ông Dao nghe vậy thì vội vàng chạy lại và mở cửa xe rồi đưa camera quay cận cảnh số tiền trong xe. KhaXon gật đầu vẻ hài lòng rồi nói:

- Bây giờ mày hãy lái cả hai chiếc xe đó vào đây!

Ông Dao nhìn thiếu tá Liên Đình rồi đồng ý lời yêu cầu của KhaXon sau khi nhìn thấy cái gật đầu của ông. Ông Dao ngồi vào trong xe rồi hỏi:

- Thế bây giờ tôi phải đi đâu?

KhaXon nói nhanh:

- Mày có thấy ở trước mày có một cái ngã ba không?

- Có!

KhaXon gật đầu rồi nói tiếp:

- Mày đi tới đó và rẽ sang phải rồi chạy thêm một đoạn khoảng bảy trăm mét nữa thì dừng xuống sau đó thì trở về chỗ mà mày đang đứng lúc đó tao sẽ cho biết mày làm gì tiếp theo!

Ông Dao nghe xong thì vội vàng lái hai chiếc xe chở tiền đi theo chỉ dẫn của KhaXon. Lúc này ông Toganou đang cố gắng để vô hiệu hóa các quả mìn. Không khí rất căng thẳng, những giọt mồ hôi lo lắng chảy đầy trên mặt họ. Thiếu tá Liên Đình và những người khác cũng không giấu được được sự lo lắng trước những yêu cầu khôn ngoan của KhaXon.

Sau khi ông Dao để hai chiếc xe đúng với địa điểm mà KhaXon nói thì vội vã quay lại chỗ bãi cây. PonChu và XaNi vội vàng chạy ra thay màu sơn và biển số của xe rồi rời khỏi đó bằng một con đường khác. Ông Dao nói một cách khẩn trương: -Tao đã làm theo mọi yêu cầu của mày. Bây giờ thì mày phải thả con gái tao và bạn của con bé ra!

KhaXon gật đầu rồi nhấn mạnh:

- Được! Tao sẽ thả tụi nó nhưng mày phải đi vào đây!

Ông Dao nghe vậy thì vội vã đi vào. Đến chỗ lúc nãy đậu xe thì ông nhìn quanh rồi hỏi:

- Tao đang ở chỗ lúc nãy dừng xe bây giờ phải đi đâu nữa?

- Mày đi thêm khoảng gần năm trăm mét nữa rồi thấy một ngã ba sau đó rẽ phải!

Ông Dao vội vàng bước nhanh rồi rẽ phải theo yêu cầu của KhaXon và ông mừng rỡ khi nhìn thấy một căn nhà hoang,cánh cửa mở Phương Nghi và Gia Bảo đều đang ở trong đó. Ông vội vàng chạy vào nhưng đúng lúc đó Gia Bảo nhìn thấy rồi vội vã hét lên:

- Không được! Ba ơi đừng vào! Có mìn đấy!

Ông Dao chợt khựng chân lại rồi nhìn vào trong với ánh mắt đau khổ. KhaXon bước ra rồi cười rất khoái chí. Hắn vỗ tay rồi nói lớn tiếng:

- Sao không vào đi? Sao mày không chạy vào đó để cứu lấy đứa con gái yêu dấu của mày đi?

Ông Dao nhấn mạnh:

- Đây là thù của tao với gia đình mày thì cứ tính lên đầu tao. Mày không được làm hại bọn trẻ!

KhaXon lắc đầu rồi gằn giọng:

- Không! Mày không thể trả hết được. Một mình mày thì không thể! Tao phải bắt các con mày, cháu mày trả nợ với mày. Có như vậy thì anh tao và ba tao nơi suối vàng mới được yên nghỉ.

Ông Dao hét lên tức giận:

- Mày im đi! Mày chỉ biết nghĩ tới người thân của mày vậy còn vợ tao, em tao và cả mấy người bạn của tao thì sao? Họ làm gì mà phải nhận lấy cái chết?

- Vì mày và bọn thằng Cường gây tội trước nên vợ và thằng em của mày mới phải chết!

- KhaXon gào lên giận dữ.

Ông Dao hét lớn:

- Vì ba của mày đã cố tình không trả tiền nên bọn tao mới phải lấy lại bằng cách đó. Tất cả chuyện này đều là do ba mày gây nên nếu có trách thì trách ba mày và người đáng phải chết cũng là ba mày!

“Bịch” KhaXon bay lên và đá một cú hiểm hóc vào sườn của ông Dao làm ông lộn hai vòng và ngã nhào xuống đất. Gia Bảo và Phương Nghi khóc thảm thiết. Gia Bảo nói trong nước mắt:

- Ba ơi! Ba về đi! Đừng có cố đánh với ông ta không thắng được đâu!

Ông Dao cố ngước mặt lên nhìn rồi khẽ giọng: -Gia Bảo đã gọi mình là ba. Vậy là Du Kiệt nói đúng …nếu thế thì mình có thể yên tâm rồi …có chết cũng được. Hai đứa nó bây giờ đều đã tìm được hạnh phúc của mình rồi!

Ông Dao lồm cồm bò dậy rồi nói giọng van xin:

- Mày hãy thả tụi nó ra! Có yêu cầu gì tao cũng chấp nhận.

KhaXon cười mỉa mai rồi gằn giọng:

- Được!Chỉ cần mày chịu được ba cú đá của tao thì tao sẽ thả cả mày và tụi nó!

Ông Dao mừng rỡ vội vã gật đầu. KhaXon lùi người lại rồi lấy đà chạy tới và dùng hết sức đạp vào ngực của ông Dao. Ông Dao đau đớn gục xuống. Có lẽ cú đá quá mạnh nên làm ông thổ huyết.Phương Nghi vội vã hét lên:

- KhaXon! Ông mau dừng tay lại! Nếu có bản lĩnh thì đánh tôi đây này. Ông không được đánh ba tôi!

Ông Dao ngước mặt lên và nhìn con gái với ánh mắt hài lòng rồi cố gắng đứng dậy để chịu tiếp đòn thứ hai của KhaXon. KhaXon cười thích thú rồi tung một cú đá vào bụng của ông Dao. Máu tuôn ra ở miệng ngày càng nhiều. Gương mặt ông nhăn lại vì đau đớn.

Gia Bảo gào thét một cách thảm thương:

- Ông KhaXon! Xin ông đừng đánh nữa! Tôi xin ông hãy tha cho ba tôi! Nếu muốn đánh thì cứ đánh tôi đây này. Tôi sẽ không khóc lóc và cầu xin ông nữa!

Phương Nghi hét lên trong nước mắt:

- KhaXon chết tiệt! Ông mau dừng tay lại! Ông không được đánh ba tôi! Ông độc ác như vậy thì sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu! Rồi cái chết của ông cũng sẽ đến nhanh hơn chúng tôi!

- A ha ha ah ha ah ah …

Sau tràng cười đắc ý thì KhaXon nói vẻ mỉa mai:

- Mày may mắn thiệt! Cả con gái và con rể đều rất yêu thương mày. Chúng rất đau lòng khi nhìn thấy tao đánh mày nhưng mà … đó lại là một động lức mà tao càng muốn hành hạ mày.

Nói rồi KhaXon bay lên dùng hai chân kẹp lấy đầu của ông Dao rồi quật ngã ông xuống. Ông Dao nằm im bất động. Máu của ông đã loang hết cả chiếc áo sơ mi trắng trên người. KhaXon bước lại giơ chân lên định đạp lên lưng ông nhưng lúc đó điện thoại của hắn đổ chuông. Hắn vội vàng hạ chân xuống rồi bắt máy. Đầu bên kia là giọng của XaNi:

- Đại ca! Bọn em đã đưa tiền đến nơi mà anh dặn rồi ạ!

KhaXon hỏi nhanh:

- Có ai bám theo không?

- Dạ không! Tất cả đều an toàn!

KhaXon gật đầu vẻ hài lòng rồi nhẹ giọng: -Được rồi! Khóa và cài bảo vệ ở cả hai xe sau đó đến chỗ hẹn. Tao sẽ tới đó!

KhaXon cúp máy rồi bấm nút khởi động ở quả bom trên người Gia Bảo và Phương nghi. Hắn vội vàng quay đi nhưng chân hắn bỗng khựng lại, nhíu mày như suy nghĩ chuyện gì sau đó hắn quay lại và bế xốc ông Dao lên vai rồi rời khỏi đó.

Lúc này thiếu tá Liên Đình không còn nghe được giọng của ông Dao từ chiếc máy nghe trộm nữa thì vội vàng nói vào bộ đàm:

- Ông Hà có lẽ đã xảy ra chuyện rồi! Chúng tôi phải vào ngay!

Ông Châu nghe vậy thì sợ hãi rồi nhìn sang ông Toganou chờ đợi một cái gật đầu. Lúc đó trên màn hình cũng đã nổi lên lên chữ “OK”. Ông Toganou gật đầu rồi nói khẩn trương:

- Tất cả mìn đã được vô hiệu hóa. Họ có thể vào trong!

Ông Châu hỏi vội vã:

- Thế còn bom thì sao? Quả bom đó đã vô hiệu hóa được chưa?

Ông Toganou nói nhanh:

- Cho tôi bốn phút!

Ông Châu gật đầu rồi lo lắng nhìn vào màn hình. Trời bên ngoài khá lạnh nhưng gương mặt của họ bỉ phủ một lớp mồ hôi.

Gia Bảo nhìn thấy những con số nhảy ngược trên quả bom thì sợ hãi gào lên:

- Không thể thế này được! Tôi không thể chết như thế này! Tôi còn rất trẻ! Tôi còn hàng trăm việc chưa làm được. Tôi không thể chết! Tôi còn chưa gặp anh Du Kiệt, vú Hòa và cả Thiên Huy nữa! Tôi không thể chết!

Phương Nghi thì bất động, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lòng thầm nghĩ “ Chẳng lẽ là thật sao? Chẳng lẽ Lâm Gia Bảo mình phải chết như thế này thật sao? Mình thật sự không tin đây là sự thật. Mình không tin mình phải chết lúc này và chết như vậy! ”

Phương Nghi nhìn xuống đồng hồ rồi nhắm mắt lại như chờ đợi điều hiển nhiên sẽ xảy ra. Nhưng đúng lúc đó thì có tiếng động rất lớn vang lên và ngày một càng gần.

“Là tiếng của xe Motor. Không lẽ là cảnh sát?”

- Phương Nghi giật mình và thầm nghĩ.

Gia Bảo nhìn ra ngoài hỏi nhanh:

- Tiếng gì vậy? Có phải là có người tới cứu chúng ta không?

Phương Nghi nhẹ giọng:

- Tôi hy vọng là vậy!

Họ chăm chú nhìn ra ngoài và chờ đợi. Rồi cả hai cùng cười rạng rỡ khi thấy ba chiếc xe cảnh sát xuất hiện. Họ vội vã xuống xe rồi nói vào bộ đàm:

- Chúng tôi đang ở trước căn nhà. Quả bom đã mở được chưa?

Gia Bảo hét lên khẩn trương: -Chú cảnh sát ơi! Cứu chúng tôi với! Nhanh lên chứ chúng tôi sắp nổ tung rồi!

Thiếu tá Liên Đình tắt bộ đàm rồi vội vã chạy vào trong để gỡ bom ra khỏi người họ.

KhaXon đứng từ trong bụi cây nhìn thấy thế thì vô cùng tức giận. Hắn nắm chặt nắm đấm rồi gằn giọng:

- Được! Cho là lần này bọn mày may mắn phá được đống mìn và bom này nhưng mà lần sau thì không thế nữa đâu.

Nói xong thì hắn vội vàng bế ông Dao và rời khỏi đó. Thiếu tá Liên Đình thở phào nhẹ nhõm rồi nói:

- Đúng là may thiệt! Chỉ còn đúng mười giây nếu ông Toganou không vô hiệu hóa nó kịp thời thì thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa!

Gia Bảo nhạt nhòa nước mắt đứng dậy rồi vội vàng chạy theo hướng mà KhaXon đã rời đi lúc nãy. Phương Nghi thấy vậy liền quay lại nói với thiếu tá Liên Đình:

- KhaXon đã đánh ngất ba tôi và đem ông ấy đi rồi! Ông hãy cho người đuổi theo và tìm bằng được ba tôi. Tôi xin ông đấy!

Thiếu tá Liên Đình gật đầu rồi quay lại nói với An Khương và Chính Hưng:

- Hai cậu chia ra! Một người dẫn theo mười người tìm ông Hà và người còn lại thì dẫn theo một đội cơ động truy tìm ngay hai chiếc xe chở tiền. Chúng ta phải hành động thật nhanh nếu không ông Hà sẽ gặp nguy hiểm!

- Dạ!Rõ thưa xếp!

An Hưng và Chính Hưng vội vàng lên xe và đi ngay khi đó. Thiếu tá Liên Đình quay người lại nhưng giật mình vì không thấy cả Phương Nghi và Gia Bảo đâu cả. Ông vội vã nói vào bộ đàm:

- Đã cứu thành công hai con tin nhưng mà cả hai người đều biến mất ngay sau đó có lẽ là họ đã đi tìm ông Hà.

Tiếng của ông Châu thốt lên lo lắng:

- Tìm ông Hà? Chẳng lẽ ông ấy đã gặp phải chuyện gì?

Thiếu tá Liên Đình nhấn mạnh:

- Ông ấy bị KhaXon đánh bắt đi. Có lẽ là bị thương rất nặng. Tôi thấy ở đây có rất nhiều máu.

Ông Châu vội vã hét lên:

- Máu sao? Hay là của hai đứa nhỏ?

- Không phải! Là của ông Dao! Cả con trai ông và cô bé Phương Nghi không sao chỉ là hơi tiều tụy thôi!

Ông Châu thở phào rồi nhẹ giọng:

- Tôi thật không biết lấy gì để cảm ơn ông và các đồng nghiệp …

- Không! Ông đừng nói vậy! Đây là trách nhiệm của chúng tôi nhưng chúng ta cũng chưa thể vui mừng được. Bây giờ toàn bộ số tiền đã bị KhaXon lấy đi và ông Hà cũng đang nằm trong tay hắn chúng ta phải nhanh chóng tìm ra được ông ấy và năm trăm tỷ đồng!

- Tôi biết rồi! Tôi sẽ cử vệ sĩ đi hộ trở bên ông.

Ông Châu cúp máy rồi quay qua nói với Gia Khánh
Bình Luận (0)
Comment