Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái

Chương 72

- Tao ngạc nhiên vì mày vẫn còn dám đến đây đấy! Bộ thầy hiệu trưởng không nói gì với mày sao?

Phương Nghi cười nhạt rồi đứng dậy nói rất thản nhiên:

- Có chứ! Thầy Đại Lộ đã cho tôi biết thế nào là lễ độ! Hôm đó thầy gọi tôi tới vì biết tính của thầy rất khó nên tôi đã vội vã đến ngay. Khi bước vào phòng của thầy thì tôi dường như gần đứt hơi thấy vậy thầy đã vội vàng lấy cái ly thủy tinh trên bàn múc nước cho tôi uống sau đó thầy bảo tôi ngồi nghỉ và đừng lo lắng.

Phương Nghi dừng một lúc rồi nói tiếp,vẻ nhấn mạnh:

- Thầy Đại Lộ còn lấy chiếc khăn mùi soa yêu quý của mình để lau mồ hôi cho tôi nữa đấy! Sau đó thầy nói tôi vốn là một học sinh yêu quý của trường nên dù phạm lỗi lầm gì thì thầy cũng sẽ bỏ qua! Thầy khuyên tôi đừng lo lắng sẽ làm ảnh hưởng tới sức khỏe!

Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên.

- Thầy Đại Lộ là người rất khó tính nếu muốn được thầy ưu ái như vậy thì chắc phải là học sinh rất xuất sắc đấy! Phương Nghi có bản lĩnh thiệt!

- Một nữ sinh nhỏ nhẹ nói. Truyện này đang được đăng tải tại San Truyen:

- Không ngờ thấy ấy lại cho Phương nghi uống nước bằng cái ly đó! lại còn dùng chiếc khăn mùi soa của vợ mình để lau mồ hôi cho cô ấy nữa! Chẳng bù ình vừa động tới chiếc ly là bị thầy gõ mấy cái thước lên đầu luôn!

- Một nam sinh nói giọng ghen tỵ.

Đình Vân giơ tay lên ra hiệu đám đông im lặng. Cô bước tới Phương Nghi rồi lên giọng:

- Những chiếc thùng rỗng thì luôn phát ra tiếng kêu rất lớn! Mày cũng chỉ như vậy mà thôi!

Phương Nghi nở nụ cười nửa miệng và nói với giọng mỉa mai:

- Cũng có một số người ghen tỵ đến mức chẳng biết làm gì ngoài tìm cách hạ thấp người khác để lấy niềm vui cho bản thân mình! Tôi cần gì phải nói láo! Cần gì phải tự nâng mình lên! Tôi luôn sống vui vẻ với những gì mình có! Chẳng phải như một số ai đó cứ luôn ình là người thế này, người thế nọ.

Phương Nghi chép miệng vẻ tiếc rẻ:

- Tôi thật không hiểu mọi người gọi cô là hot girl là vì cái gì! Cô tầm thường về ngoại hình,nhạt nhẽo về tâm hồn và bản tính thì …thật là đáng tiếc khi cô mang trên mình một hình hài của một cô gái! Nếu mà cô là hot girl thì chắc tôi là …đại hot girl rồi!

“Bốp ”một cái tát được dùng hết sức đánh thẳng vào mặt của Phương Nghi khiến cô gục xuống ghế. Thiên Huy chạy lại nắm lấy tay của Đình Vân rồi hét lên:

- Sao cậu cư xử thiếu văn hóa vậy? Đều là con gái với nhau sao cậu lại đánh Phương Nghi?

Đình Vân gằn giọng:

- Không phải chuyện của cậu đừng xía vào!

Thiên Huy định quát lên nhưng Phương Nghi ngăn lại. Cô bước xuống và thở phào nhẹ nhõm vẻ thích thú rồi nói: -Hay thật! Vậy là có chuyện để làm không phải buồn ngủ nữa rồi!

Phương Nghi bước tới trước mặt Đình Vân và nói vẻ tức giận:

- Cô làm tôi chịu hết nổi rồi! Mấy chục năm qua chưa có một ai dám đụng vào gương mặt của tôi vậy mà …

Phương Nghi nhìn thẳng vào mắt của Đình Vân bằng một ánh mắt lạnh lùng. Cô nắm lấy tay Đình Vân và bẻ ngược ra sau và đá vào chân bằng một lực rất mạnh khiến Đình Vân bị khụy xuống.

Bên ngoài có một cậu nam sinh vội vã bước ra khỏi đám đông và chạy về phía ban giám hiệu.

Phương Nghi tát hai tát vào mặt của Đình Vân và nói lạnh lùng:

- Một cái là trả nợ! Còn một cái là muốn dạy cho cô biết thế nào là phép lịch sự với bạn bè. Cô có thể có vị trí trong lòng của mọi người nhưng với tôi thì cô không là gì cả. Hiểu chưa? Cô đừng có dùng cái danh hiệu hot girl vớ vẩn đó mà làm khó tôi!Nếu còn một lần nữa thì tên của cô sẽ có trong sách của bệnh viện chỉnh hình đấy!

Đúng lúc đó thì thầy hiệu trưởng chạy tới và hét lên:

- Hai em kia!Mau bỏ tay ra khỏi người bạn nhanh lên!

Phương Nghi vội bỏ tay ra khỏi người Đình Vân rồi cúi chào thầy hiệu trưởng một cách lễ phép. Thầy Đại lộ hỏi nghiêm giọng:

- Một trong hai em thì ai là người kiếm chuyện trước?

Mọi ánh mắt đều nhìn về phía Đình Vân nhưng lại chỉ tay về Phương Nghi. Thấy vậy Thiên Huy liền nói:

- Dạ thưa thầy không phải đâu ạ! Là Đình Vân kiếm chuyện trước. Lúc đó Phương Nghi đang ngủ trong lớp nhưng Đình Vân bước vào và nói mấy câu rất khó nghe và đánh vào mặt Phương Nghi ạ!

Thầy Đại Lộ nhìn Thiên Huy và khen ngợi:

- Giỏi lắm! Đầu óc nhớ rất kỹ, khả năng quan sát rất nhạy bén! Tốt,Tốt!

Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc và khó hiểu. Đình Vân nghĩ thầm vẻ khó hiểu “ Sao thầy lại nói như là đang bênh vực cho họ vậy nhỉ? Ba mình vừa biếu thầy ấy hai hộp nhân sâm Cao Ly tuần trước mà! Lẽ nào thầy lại quên rồi? ”

Thầy Đại Lộ bước tới trước Đình vân và gằn giọng:

- Mạc Đình Vân! Lớp em ở cách đây bốn phòng nhưng sao em lại ở đây?

Đình Vân ấp úng không biết trả lời như thế nào. Thầy hiệu trưởng vội gật đầu ra hiệu với một học sinh đứng gần đó,cậu học sinh hiểu ý liền lấy cây thước của mình và đưa cho thầy. Thầy Đại Lộ cầm và đánh lên chân của Đình Vân năm cái và nghiêm giọng:

- Tuyệt đối không được gây sự với các bạn trong trường và cũng không được đánh Phương Nghi nếu không muốn số điểm tổng kết cuối năm đều có số không! Nhớ không hả? Truyện này đang được đăng tải tại San Truyen:

- Dạ! Em biết rồi ạ!

- Đình Vân gật đầu ngoan ngoãn.

Thầy Đại Lộ vừa bước ra khỏi lớp thì tiếng vỗ tay vang lên. Đình Vân tức giận chạy về lớp. Một cô nữ bước lại rồi nói với Phương Nghi bằng một giọng cảm kích:

- Cảm ơn cậu Phương Nghi! Nhờ cậu mà bây giờ bọn mình đã có thể thoát khỏi Đình Vân. Đình Vân lúc nào cũng dọa là cho người đánh bọn mình nếu không theo cô ấy,cũng may mà hôm nay thầy Đại Lộ nói câu đó không thì hai năm còn lại của bọn mình sẽ không có ngày nào được yên ổn.

Phương Nghi không nói gì chỉ cười rất sảng khoái. Thiên Huy nhìn gương mặt đắc ý của cô thì nói giọng đều đều:

- Hình như chúng ta sắp có một người biến thành nữ anh hùng rồi!

Phương Nghi chỉ nói thản nhiên: -Tầm thường thôi! Chỉ là cảm giác được bênh vực làm tớ thấy vui vui!

Thiên Huy nói khẽ:

- Phải công nhận đồng tiền là vạn năng! Anh Du Kiệt đã dùng cái sân sau để mua được sự bảo vệ cho cậu!

Phương Nghi vỗ vai Thiên Huy và cười một cách sảng khoái. Có lẽ từ nay,ở ngôi trường này Hà Phương Nghi sẽ không còn bị người khác xem là một khúc gỗ vô cảm,hay chỉ là một bức họa biết nói chuyện. Hà Phương Nghi bây giờ đã là một cô gái vô cùng xinh đẹp với tài trang điểm của một anh chàng hai giới. Một cô gái cá tính,thông minh và rất giỏi võ. Một anh hùng trong lòng các nữ sinh và một người đáng được quan tâm đối với các chàng trai của ngôi trường đại học kinh tế này.

Tiếng chuông đồng hồ kéo Phương Nghi thoát khỏi giấc ngủ của mình cô miễn cưỡng ngồi dậy rồi bước từng bước mệt mỏi xuống cầu thang.Vú Hòa nhìn Phương Nghi mỉm cười rồi nói:

- Không ngờ Du Kiệt lại làm được một việc tốt như vậy! Kể từ khi có chuyên viên trang điểm con đã tự dậy sớm một mình mà không cần Du kiệt và vú phải rửa mặt bằng nước đá nữa! Hãy cố gắng thêm vài bữa nữa là con sẽ bỏ được cái bệnh ngủ nướng của mình!

Phương Nghi nói như thanh minh:

- Trời đất! Vú làm như ngủ nướng là cả một tội ác không bằng! Vú thấy trên các phương tiện truyền thông họ luôn khuyến khích người ta ngủ đấy thôi.Bây giờ có người muốn được ngủ như con mà cũng không được đấy chứ! Ngủ là một tài sản vô giá và anh Du Kiệt và vú đang làm mất đi cái tài sản đó của con đấy!

Vú Hòa nghe vậy thì phì cười rồi nói:

- Chưa bao giờ người ta nói việc ngủ tới 11 giờ sáng là tài sản vô giá cả! Ai mà cũng suy nghĩ như con thì nước Việt Nam mình chắc bây giờ còn đi xe đạp hết con ạ! …Thôi đừng ngồi đó mà than vãn nữa! Con mau vào tắm rồi ra ăn sáng để cho Dương An tới mà trang điểm!

Phương Nghi nói vẻ chán nản:

- Ông Dương An này cũng thiệt tình …sao cứ chọn đúng 6 giờ 34 phút mà tới chứ? Tại sao không lùi lại một tiếng có phải tốt hơn không?

Vú Hòa giọng đều đều:

- Cái đó thì vú biết! Dương An chọn như vậy là vì số 6 giờ 34 phút chính là giờ sinh của cậu ta nên đi đâu hay làm gì thì cậu ta đều chọn giờ đó!

- Sao vú biết?

- Thì hôm qua vú nghe Du Kiệt và Dương an ngồi nói chuyện. Họ có vẻ rất hợp nhau!

Phương Nghi ngồi suy nghĩ một lát rồi hỏi:

- Sao bữa trước con nghe vú nói hôm qua ba con về đưa con và anh Du Kiệt đi lên Đà Lạt làm gì đấy mà?

Vú Hòa nói chậm rãi:

- Ừ bữa trước vú thấy ba con gọi điện về nói vậy nhưng cũng không hiểu sao hôm qua ông chủ không về mà cũng không thấy gọi điện. Có lẽ dạo này cửa hàng đông khách quá nên ông ấy không về được! Anh con thì chẳng hy vọng được gì! Người thì đã hai mươi tư tuổi rồi mà tính tình con thua cả một đứa trẻ! Nếu không đánh game thì cũng chạy tới câu lạc bộ võ gì đó để tập!

Vú Hòa múc bát canh bí ra chỗ bàn và nói với Phương Nghi:

- Vú đã nấu canh bí hầm xương cho con đấy! Con tắm xong thì lát nữa ra ăn nha! Đừng để nguội quá không ngon đâu! À …mà hôm nay con có đến trường không?

Phương Nghi trả lời nhanh:

- Không ạ! Hôm nay con qua nhà Gia Bảo có chút công chuyện!

Vú Hòa gật đầu vẻ hài lòng và nói:

- Con tinh mắt thật đấy! Cậu Gia Bảo tuy có hơi yếu đuối,nhút nhát một chút nhưng bản tính lại rất hiền lành. Con chọn cậu ấy làm bạn trai là tốt đấy!

Phương Nghi phản ứng gay gắt:

- Vú đừng có nói bậy! Con và Gia Bảo không có chút gì ngoài quan hệ bạn bè đâu! Hơn nữa anh ta đã có người yêu rồi!

Vú Hòa nói vẻ kinh ngạc:

- Có người yêu rồi sao?Thế sao còn qua lại với con làm gì?

Phương Nghi trả lời rất dứt khoát:

- Đúng vậy! Anh ta đã có bạn gái và họ quen nhau được bốn năm rồi! Đó là một cô gái dễ thương và thông minh quyết đoán! Họ cũng đã dự tính kết hôn nhưng vì có một số chuyện xảy ra nên chưa có thể làm được. Còn chuyện anh ta với con qua lại chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ! Vú và anh Du Kiệt đừng có hiểu lầm!

Nói xong thì Phương Nghi đi vào phòng tắm. Cô đóng cửa lại rồi nói khẽ: -Nghĩ sao mà mình lại làm bạn trai của con nhỏ ngốc ngếch đó được chứ?

Cô bước vào trong bồn tắm và nhắm mắt lại để thư giãn nhưng đôi chân mày của cô nhíu lại,vùng da dưới mắt thì giật liên hồi. Trông cô bây giờ rất mệt mỏi và căng thẳng.

… …

Bảo Trân bước xuống xe trong một chiếc váy trắng điệu đà và sang trọng. Ông Khôi và Hào Tâm cúi xuống vẻ kính cẩn:

- Cô Trân tới chơi!

Bảo Trân gật đầu đáp lễ và hỏi:

- Mọi người đều có ở nhà chứ?

Ông Khôi trả lởi với giọng thong thả:

- Dạ! Phu nhân có việc phải rời biệt thự từ sáng sớm. Chủ tịch phải ký hợp đồng với đối tác nên từ đêm qua không về.Trong nhà bây giờ chỉ còn thiếu gia và bà Kim thôi ạ!

Bảo Trân lấy chiếc gương nhỏ ra để trang điểm lại đôi môi của mình,cô hỏi ông Khôi một cách chậm rãi:

- Vậy bây giờ thiếu gia đang ở phòng nào?

truyện này đang được đăng tải tại: k enh tr uyen. co m

- Dạ thiếu gia đang chơi piano ở phòng giải trí ạ!

Bảo Trân bước nhanh đi vào trong,cô định đi thẳng đến chỗ Gia Bảo nhưng lúc đó bà Kim vừa ở phòng tắm đi ra nên cô vội vàng chạy tới chào lễ phép và nói:

- Dì cũng ở nhà sao ạ? Thế mà con cứ tưởng chỉ có mình Gia Bảo ở nhà! Nếu biết dì ở đây con sẽ đem thỏi son môi MiA của Nhật con mới mua hôm qua tới cho dì!

Bà Kim nghe vậy thì cười tươi và nói vẻ quan tâm:

- Con đừng nghĩ tới quà cáp làm gì cho nhọc lòng! Chỉ cần con tới đây thăm Gia Bảo là được rồi. Thằng bé dạo này rất cần người ở bên nên nếu con tới chơi thường xuyên sẽ tốt cho nó!

Bảo Trân nghe vậy thì hốt hoảng:

- Sao vậy ạ? Chẳng lẽ anh ấy lại bệnh sao hả dì?

Bà Kim thở dài vẻ chán nản:

- Kể từ khi Gia Ân về đây thì mọi người ở trong cái biệt thự này ai cũng lo lắng và sợ hãi, không khí không có giây phút nào được thỏa mái,nó ngột ngạt như cái lò lửa vậy!

Bảo Trân hỏi vẻ ngạc nhiên:

- Dì đang nói ai vậy ạ? Gia Ân là ai?

Bà Kim suy nghĩ vài giây rồi nói vẻ lo lắng:

- Vậy chắc con chưa biết rồi! Gia Ân chính là anh trai của Gia Bảo. Thằng bé sống ở Mỹ từ năm mười ba tuổi, nó mới về được hai ngày. Mới hai ngày mà cứ như hai thế kỷ vậy?

Bảo Trân hỏi nhanh:

- Mọi người ai cũng sợ? Phu nhân cũng vậy sao dì?

Bà Kim gật đầu rất nhanh rồi nói vẻ bí mật
Bình Luận (0)
Comment