Bảy Năm Hôn Nhân

Chương 14

Buổi tối khoảng 8 giờ, Tề mẫu đưa Đậu Đinh trở về. Có lẽ vẫn còn trong cơn tức giận, Tề mẫu không để lại vài lời, chỉ để Đậu Đinh ở đó rồi rời đi ngay.
 
Sở Hàm cũng không nói điều gì, trực tiếp đưa Đậu Đinh vào phòng tắm tắm. Sau đó cùng với cậu ấy xem tivi ở trong phòng. Đợi cậu ấy ngủ rồi, cô một mình đi ra ngoài phòng khách.
 
Cô đang đợi một người trở về. Cô biết rằng người đó nhất định sẽ trở về. 
 
Bó hoa ở cửa chính đã đặt kệ tivi của phòng khách. Sở Hàm ngồi trên sofa nhìn, rõ ràng không cảm thấy ngứa mắt. Cô lại luôn cảm giác đôi mắt của mình cay xè, giống như có chất lỏng ấm nóng nào đó muốn lăn ra.
 
Lúc gần đến 11 giờ, Tề Hạo cuối cùng cũng trở về. Anh vừa bước vào liền nhìn thấy Sở Hàm ngồi trên sofa. Rõ ràng là thân thể của mình, nhưng dưới ánh đèn màu vàng, Tề Hạo vẫn cứ cảm giác bóng dáng đó có chút yếu ớt.
 
Anh vốn đã hối hận rồi. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Sở Hàm trong lòng anh rất khó chịu.
 
Đóng cửa phòng, anh nghĩ một lúc rồi nói: “Vẫn chưa ngủ à?”
 
Sở Hàm không hề nói câu nào. Căn phòng hơn 100 mét vuông hoàn toàn không phải vì lời nói của Tề Hạo mà phá vỡ thế bế tắc.
 
“Anh xin lỗi về sự việc ngày hôm nay.” Tề Hạo nói.  Anh đang xin lỗi vì những điều mà hôm nay đã nói.
 
Nhưng những lời nói rồi, như nước đã hắt ra làm sao có thể thu lại?
Tuy nhiên Sở Hàm không phải là đang đợi Tề Hạo xin lỗi. Cô ngồi ở đó chỉ là đợi anh trở về. Nhưng sau khi anh trở về, muốn nói cái gì, muốn làm cái gì, cô lại không biết.
 
Chốc lát, cô từ sofa đứng dậy đi vào phòng. Đã khuya lắm rồi, cơn gió đêm bên ngoài nhẹ nhàng đập vào cửa sổ. Trong lòng Sở Hàm dường như có một làn ranh giới. Cô biết rằng làn ranh giới này là khoảng cách ngăn trở giữa cô và Tề Hạo, nhưng cô bước không qua.
 

Tề Hạo trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn đi theo phía sau cô.
 
Sau khi trở về phòng, Sở Hàm trực tiếp quay lưng về phía Tề Hạo lên giường. Tề Hạo đứng ở cửa, anh kỳ thực không thích bầu không khí kìm nén như này. Nhưng anh lại không biết làm sao mới có thể làm cho Sở Hàm để ý đến anh. Trước đây mỗi lần hai người cãi nhau, anh hơi dỗ dành một chút hoặc để cho Sở Hàm bĩnh tĩnh một lúc. Ngăn cách giữa hai người tự nhiên sẽ được dỡ bỏ rồi. Nhưng hôm nay không biết vì sao, giữa anh và Sở Hàm bị trăm núi ngàn sông ngăn cách.
 
Cho dù sau khi anh đã xin lỗi, khoảng cách đó vẫn dường như không giảm bớt đi chút nào.
 
Than thở không biết làm thế nào, Tề Hạo quay người đi vào phòng tắm. Đợi lúc anh đi khỏi, Sở Hàm vẫn cứ duy trì tư thế quay lưng vào anh. Mặc dù nhìn không thấy đôi mắt cô đang mở hay nhắm, nhưng Tề Hạo có thể khẳng định Sở Hàm chưa hề ngủ.
 
Hai người ai cũng không nói gì. Trong phòng ngoài tiếng thở của Đậu Đinh truyền tới ra, thì chỉ có sự kìm nén lặng im.
 
Tề Hạo tắt đèn rồi lên giường. Anh lặng lẽ nhìn Sở Hàm trong bóng tối, bàn tay nhấc lên không trung trong chốc lát cuối cùng vẫn cứ mệt mỏi buông xuống.
 
Đêm đó, Tề Hạo mất ngủ. Một mạch đến sau nửa đêm, anh mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Ngày hôm sau trời vừa sáng, anh liền bị cảm giác đau bụng đột nhiên đánh thức dậy.
 
Từ trên giường ngồi dậy, anh lại có cảm giác kinh hãi, đột nhiên nôn mửa ho sốt. Cảm giác này làm cho Tề Hạo khó chịu nói không nên lời. Anh tung chăn ra, rồi vội vàng chạy xuống giường.
 
Vào đến nhà vệ sinh, Tề Hạo mới phát hiện hóa ra là Sở Hàm đến kỳ kinh rồi. Kết hôn với Sở Hàm được 7 năm, anh đối với việc Sở Hàm mỗi tháng một lần đều đến kỳ kinh nguyệt đã không còn lạ lẫm gì. Nhưng hôm nay không giống, đến kỳ kinh là của thân thể Sở Hàm, nhưng người đối mặt lại là anh.
 
Việc này lại làm cho Tề Hạo cảm thấy vô cùng khó khăn.
 
Anh ngồi trên bồn cầu không biết phải làm như thế nào. Sở Hàm lại lấy một chiếc quần đã giặt sạch đi từ bên ngoài vào. Cô đêm qua vốn dĩ ngủ không được. Vừa rồi động tác nhổm người dậy của Tề Hạo lại ồn nên phúc chốc cô bị đánh thức dậy. Nhìn anh nét mặt vội vàng, lại thoáng nhìn thấy một vết đỏ đậm trên ga giường, cô phút chốc biết liền đã xảy ra việc gì.
 
Cô đưa chiếc quần sạch trong tay cho Tề Hạo, lại lấy một băng vệ sịnh trong ngăn kéo dưới bồn rửa mặt đưa đến tay của Tề Hạo. Sở Hàm: “Anh cởi cái quần đang mặc trên người ra, thay bằng cái này.”
 

Tề Hạo đơ người ra, trong phúc chốc phản ứng đáp lại chỉ là một chữ “Ồ”.
 
Sở Hàm đón lấy chiếc quần Tề Hạo đưa đến. Cô đang định đi ra, lại đột nhiên dừng bước quay người lại nhìn Tề Hạo hỏi: “Anh biết dùng chứ?”
 
Thời đại này, người đã ăn thịt lợn không ít nhưng người nhìn thấy lợn chạy lại không nhiều. Tề Hạo và Sở Hàm ở cùng nhau lâu thế, tự nhiên chỉ nhìn thấy cô sử dụng cái thứ này. Nhưng nhìn là nhìn thấy, anh  rổt cuộc vẫn chưa thực sự dùng qua. Trong phút chốc, anh nhìn Sở Hàm, cũng không biết phải nói cái gì.
 
Sở Hàm: “Bóc nó ra, sau đó đệm vào giữa là được.”
 
Nghe Sở Hàm nói vậy, Tề Hạo mới vụng về động tay. Đợi anh thu dọn xong đi ra khỏi nhà về sinh, thì Sở Hàm đã thay xong chiếc ga bị anh làm bẩn.
 
Đậu Đinh vẫn còn đang ngủ, Tề Hạo vịn vào giường ngồi xuống. Bụng dưới của anh rất đau. Trước đây cảm giác đau đớn này anh chưa từng trải nghiệm qua.
 
Sở Hàm đúng lúc này đi vào, trên tay cô có cầm một cốc nước gừng pha với đường mật. Cô đưa qua nói: ‘Uống cái này đi, bụng sẽ thoải mái hơn một chút.”
 
Tề Hạo đón lấy, nhìn Sở Hàm một cái, anh mới phát hiện ra nhiệt độ của cốc nước gừng pha với đường mật này vừa thích hợp. Anh ngẩng đầu lên một chút uống liền một hơi. Khi đưa cốc lại cho Sở Hàm, anh lại nghe thấy cô nói thế này: “Em trước hai ngày, lượng tương đối nhiều. Anh cuối cùng cứ cách hai tiếng đồng hồ là thay một lần. Còn nữa, trong ngăn kéo bàn phòng việc của em có lẽ vẫn còn thừa một chút đường mật. Anh hôm nay ở công ty nếu cảm thấy đau bụng, có thể pha một cốc uống.”
 
Tề Hạo nghe thấy lời nói của Sở Hàm, chỉ cảm thấy cơn đau ở bụng vẫn còn đang tiếp tục. Nhìn thấy Sở Hàm lại muốn quay người đi ra, Tề Hạo đột nhiên đứng dậy nắm lấy tay của Sở Hàm.
 
Bước chân của Sở Hàm phúc chôc dừng tại chỗ.
 
Tề Hạo đi lên phía trước ôm lấy Sở Hàm, anh dụi đầu sâu vào trong bộ ng ực vốn là của mình nói: “Sự việc hôm qua, anh xin lỗi. Lời anh nói có hơi nặng một tí, em đừng để trong bụng.”
 
Anh đã xin lỗi qua một lần rồi. Lúc này lại xin lỗi, làm cho Sở Hàm càng không nói nên lời.

 
Lúc này Đậu Đinh tỉnh dậy, cậu dụi mắt ngồi dậy trên giường, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mẹ”
 
Sở Hàm mới phản ứng trở lại, cô đẩy Tề Hạo ra,  đáp lại: “Bảo bối, con dậy rồi à?”
 
Tề Hạo lúc này cũng quay người lại.
 
Lại là một ngày trời đẹp. Ánh mặt trời bên ngoài vừa phải, sương mù lúc này đã dần dần bị thổi tan đi hết.
 
Tề Hạo nhớ rằng, Sở Hàm từng đã nói với anh. Trong cuộc đời người phụ nữ có hai đau đớn mà đàn ông mãi mãi không thể lĩnh hội đến được. Một là đau đớn khi sinh con, hai là đau đớn khi bị kinh.
 
Tề Hạo lúc đó nghe rồi không cho rằng như thế. Cho rằng việc đau đớn khi bị kinh làm sao có thể đặt cùng với việc phụ nữ sinh con? Thực tế chứng minh nhận xét của anh lúc đó quả nhiên đã sai lầm. Hiện thực trong ngày hôm nay đã cho anh một cú tát trời giáng.
 
Vào ngày thứ nhất khi mà Tề Hạo với thân phận của Sở Hàm cảm nhận được nỗi đau bụng kinh, anh cảm thấy chỗ bụng dưới mình dường như có một chiếc dao găm đang róc xương lóc thịt anh vậy. Anh đau đến nỗi dường như đứng cũng không nổi.
 
Không dễ dàng gì anh mới đi ra từ nhà vệ sinh trở về phòng làm việc. Anh lập tức lấy nửa gói đường mật mà Sở Hàm nói trong ngăn kéo ra, đi về phòng uống nước.
 
Khi đang pha nước, Thịnh An đột nhiên đi vào.
 
“Chị Sở Hàm.” Thịnh An gọi một tiếng.
 
Tề Hạo vừa dốc hết toàn bộ nửa gói đường mật vào trong cốc vừa hỏi một câu: “Việc gì thế?”
 
Thịnh An vốn dĩ muốn nói điều gì, lại thấy “Sở Hàm” với sắc mặt trắng bệch như thế, thậm chí trên trán còn lấm tấm những giọt mồ hôi, liền lập tức hỏi: “Chị Sở Hàm, chị làm sao thế? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
 
“Không việc gì.” Tề Hạo trả lời lại một câu, liền lập tức lấy bình nước đổ nước nóng vào trong cốc. Gói đường mật vừa rồi, mặc dù đã bị Sở Hàm uống hết hơn một nửa, nhưng phần thừa còn lại vẫn có thể dùng thêm 3, 4 lần nữa. Thế nhưng Tề Hạo lại đổ hết vào trong cốc. Anh đơn thuần chỉ cho rằng, nước đường mật này càng đặc thì có lẽ hiệu quả càng cao. Biết đâu sau khi uống hết cốc này, bụng anh sẽ không bao giờ đau nữa.
 
Thịnh An mặc dù còn trẻ nhưng khi nhìn thấy bộ dạng như vậy của Tề Hạo, lại nhìn thất nước đường mật trong tay anh, tức khắc đã hiểu rõ được hơn một nửa. Cậu hỏi: “Chị Sở Hàm, chỗ em có hai thanh socola, có cần phải lấy qua đây không?”

 
“Không cần đâu.” Tề Hạo lắc đầu từ chối, anh từ trước đến nay không thích ăn đồ ngọt. Cốc nước đường mật này, cũng thật sự là do đau bụng nên không có cách nào khác. “Đúng rồi, em tìm chị có việc gì vậy?” Anh dùng thìa từ từ quấy trộn, sau đó lại ngước đầu lên nhìn Thịnh An hỏi.
 
Thịnh An thẹn thùng cười rồi nói: “Không có việc gì. Chỉ là buổi tối hôm đó những gì chị nói với em, em sau khi về nhà đã suy nghĩ kỹ càng lại rồi.”
 
“Rất tốt à.” Tề Hạo gật đầu biểu thị tán đồng, lại hỏi: “Nhưng mà, cậu đã nghĩ ra cái gì chưa?”
 
Thịnh An: “Em nghĩ lại, em kỳ thực rất có hứng thú với vận động ngoài trời. Lúc còn đi học, cũng thường xuyên tham gia huấn luyện ngoài trời mở rộng. Em nghĩ đợi 2 năm nữa, cũng sẽ mở một công ty làm về vận động ngoài trời.”
 
Tề Hạo: “Vận động ngoài trời, cái này rất tốt à. Xã hội bây giờ, mọi người không đối diện với máy tính điện thoại, thì cũng ngồi lâu trong phòng làm việc. Tham gia thích hợp một số vận động ngoài trời, đối với thân thể đích thực có rất nhiều điều tốt.”
 
Thịnh An cười, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà trước khi đến lúc ấy, em muốn tiếp tục làm việc ở đây một thời gian. Một là để tích lũy vốn khởi nghiệp tương lai, hai là...” Cậu đang nói, ánh mắt dừng lại trên người Tề Hạo. “Là muốn ở bên chị Sở Hàm học thêm kinh nghiệm xã hội.”
 
Tề Hạo: “...” cũng không phải là có cảm giác lầm không, Anh luôn cảm thấy khi Thịnh An nhìn mình, luôn có cảm giác vài phần tôn sùng bên trong. Anh trầm mặc một lúc mới nói: “Vậy rất tốt rồi. Cậu có ý nghĩ như thế, tôi vui thay cho cậu.”
 
Nghe thấy anh khẳng định bản thân như thế, nụ cười của Thịnh An càng hớn hở vui mừng hơn. Khuôn mặt vốn tràn đầy sức sống của thanh niên, lúc này nở ra nụ cười nói: “Cảm ơn chị Sở Hàm.”
 
Tề Hạo cũng cười.
 
Thịnh An: “Vậy tôi đi bận việc đã.”
 
“Được.” Tề Hạo đáp lại một lời, Anh sau đó liền nhìn thấy Thịnh An đi trở về bàn làm việc của mình.
 
Sau khi Thịnh An đi khỏi, Tề Hạo lại cầm lấy chiếc cốc vẫn đặt trên bàn. Anh lại dùng thìa khuấy một lúc, lại đột nhiên dừng lại nói nhẹ: “Vận động ngoài trời?”
 
Dường như nảy ra một ý tưởng. Trong đầu anh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Như một hạt giống được gieo vào lớp vỏ não cùa anh. Nhưng chỉ là trong chốc lát, anh lại đứt mạch suy nghĩ ngay. Cúi đầu, nhấp một ngụm nước đường mật. Cùng với lúc Tề Hạo suýt bị nôn ra, lông mày của anh trong nháy mắt nhíu chặt lại. Anh thề rằng, cốc nước đường mật ngọt chết đi được này tuyệt đối là cốc nước khó uống nhất trong 31 năm mà anh đã sống.
 


Bình Luận (0)
Comment