Bảy Năm Hôn Nhân

Chương 19

Yến Ni nằm viện rồi.
Ba năm trước, Yến Ni vẫn còn giống như Sở Hàm, chỉ là một thiếu nữ chìm đắm trong hạnh phúc của mình mà thôi. Thế nhưng người mà cô ấy yêu, lại đột ngột rời xa cô ấy. Không có một chút điềm báo nào, ngay cả một lời giải thích cũng không có.
 
Từ đó, cô ấy để bản thân sống thành bộ dạng khác.
 
Cô ấy thôi việc ở công ty ban đầu. Dựa vào chút tiền tích góp trong tay, khởi nghiệp kinh doanh đồ trang sức. Có lẽ tình trường thất ý thương trường đắc ý, ba năm nay việc kinh doanh trang sức của Yến Ni có thể nói là làm rất tốt. Từ một cửa hàng nhỏ ban đầu, đến nay trong mấy trung tâm thương mại của thành phố đều có quầy chuyên doanh của cô ấy. Đến ngay cả Tề Hạo cũng rất khâm phục cô ấy.
 
Thế nhưng thành công từ trước đến nay không thể tùy tiện mà đạt được. Những nỗ lực bao năm nay của Yến Ni, người khác không thể nghĩ tới được. Đến ngay cả Sở Hàm cũng không lĩnh hội được.
 
Thế nhưng giống như Yến Ni nói. Nếu cô ấy không nỗ lực, không đi làm những việc đó, cô ấy sẽ không kiềm chế được bản thân nhớ đến người đó. Tình cảm 6 năm. Không thể nói quên là có thể quên đi. Lúc đêm khuya thanh vắng, cô ấy luôn có thể nghĩ đến người đã từng cho cô ấy lời hẹn thề. Cô ấy rất muốn tìm người đó, hỏi anh ta, vì sao lại làm như thế?
 
Nhưng cô ấy không tìm thấy. Cô ấy đến nhà anh ta, nhưng nơi đó lại sớm đã người đi lầu vắng. Đến ngay cả bố mẹ anh ta cũng đã chuyển đến nơi khác rồi.
 
Anh ta dường như đã hạ quyết tâm tan biến khỏi thế giới này,  xóa bỏ sạch sẽ tất cả những dấu tích đã từng tồn tại. Nhưng anh ta không thể xóa bỏ kí ức của Yến Ni, xóa bỏ không được vị trí trong lòng của Yến Ni. Càng không thể xóa bỏ được, tổn thương anh ta gây ra cho Yến Ni.
 
Yến Ni tìm không thấy anh ta, cũng không quên được anh ta. Chỉ có thể để bản thân càng thêm tập trung tinh thần vào trong sự nghiệp. Cuối cùng đến ngày này, để sức khỏe bản thân suy sụp vì quá mệt.
 
Khi Sở Hàm nhận được tin nhắn đến bệnh viện thăm hỏi, Yến Ni vừa làm xong phẫu thuật điều trị gấp. Cô ấy nằm trên giường bệnh truyền nước, toàn bộ sắc mặt đều nhợt nhạt. Cô ấy bởi vì xuất huyết dạ dày cấp tính mới bị đưa vào bệnh viện. Bao năm nay, cô ấy bởi vì sự việc trong kinh doanh mà thường xuyên không chú ý đến ăn cơm. Dạ dày sớm đã có vấn đề. Lần này nếu không phải là mẹ cô ấy kịp thời phát hiện, hậu quả không thể tưởng tượng được.
 
Sở Hàm đứng trong phòng bệnh, nhìn  thấy vẻ mặt tiều tụy của Yến Ni cô rất thương. Cô và Yến Ni từ thời cấp hai đã bắt đầu tình bạn trong sáng rồi. Cho nên hồi đó khi Dương Chính Nghĩa không nói một lời bỏ rơi Yến Ni, cô mới có thể tức giận như thế. Cô thậm chí còn cãi nhau to với Tề Hạo một trận.
 
Lúc này cô đứng trong phòng bệnh nhìn Yến Ni, trong đầu nghĩ đến, là những lời mà Tề Hạo đã nói với cô. Cô đang do dự, sau khi Yến Ni tỉnh dậy có nên nói hết tất cả cho cô ấy không.
 
Dường như nhìn ra tâm tư của cô, Tề Hạo lúc này đụng tay vào vai của cô. “Để Chính Nghĩa tự mình giải quyết.” Anh kề bên tai cô nói khẽ.
 
Sở Hàm đương nhiên biết câu nói này có ý nghĩa gì. Nhưng nhìn thấy Yến Ni đau đớn như thế, cô quả thực không biết bản thân có thể giấu diếm bao lâu.
 
Trời dần dần sáng rồi, Yến Ni cuối cùng cũng tỉnh lại.
 
Sở Hàm xúc động đi lên phía trước hỏi: “Yến Ni, cô cuối cùng cũng tỉnh rồi, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
 
Yến Ni không nói gì, chỉ mở đôi mắt có chút kì lạ nhìn cô. Nhìn qua con ngươi màu hổ phách của cô ấy, Sở Hàm nhìn thấy là bóng ngược của Tề Hạo. Cô mới nhớ ra, thân phận của mình lúc này là Tề Hạo. Với tư cách là chồng của bạn thân, phản ứng vừa rồi của cô, có chút kì quái rồi.
 
May mà Tề Hạo liền đứng bên cạnh cô, anh kịp thời đi đến phía trước nói: “Yến Ni, cô cuối cùng cũng tỉnh rồi, cô có biết chúng tôi lo lắng biết bao không.” Câu nói này, anh không chỉ thay Sở Hàm nói, cũng là thay Dương Chính Nghĩa nói.

 
Yến Ni vẫn cứ không nói gì, lại ngọ nguậy muốn từ trên giường ngồi dậy.
 
Sở Hàm và Tề Hạo vội vàng đến trước dìu cô ấy.
 
Đợi sau khi cô ấy ngồi vững, cô ấy lại đột nhiên đưa tay ra kéo “Sở Hàm” về phía mình, cô ấy đồng thời hướng về “Tề Hạo” nói: “Tề Hạo, tôi muốn uống chút nước, anh đi ra ngoài rót giúp tôi cốc nước nhé.”
 
Sở Hàm muốn khóc mà không còn nước mắt, cô đương nhiên biết rằng Yến Ni làm như thế là để đuổi khéo Tề Hạo. Nhưng vấn đề là, cô không phải là Tề Hạo à, cô mới là Sở Hàm đích thực à.
 
Nhưng Yến Ni nào có biết những điều đó? Cô ấy chỉ biết rằng, bây giờ đứng cạnh cô là “Sở Hàm” là được rồi.
 
Sở Hàm rất muốn giải thích à, cô rất muốn nói với Yến Ni. Tôi mới là Sở Hàm, tôi mới là người bạn thân nhất mười mấy năm của cô à. Nhưng vừa nghĩ đến Yến Ni mới làm xong phẫu thuật không chịu được kích động, cô vẫn quyết định nuốt lời nói đến miệng xuống.
 
Cô nhìn Tề Hạo một cái, căm uất lại đành chịu cầm bình nước nóng bên cạnh đi ra ngoài.
 
Đợi cô đi rồi, Yến Ni lập tức quay người lại nhìn Tề Hạo hỏi: “Sở Hàm, cô mau nói cho tôi biết, Tề Hạo thời gian này có đánh cô không?”
 
Vừa rồi vẫn là Sở Hàm muốn khóc mà không còn nước mắt, lần này đổi thành Tề Hạo rồi. Anh cho rằng bản thân cho dù tương lai có hoán đổi lại với Sở Hàm, cũng không thể rửa sạch thân phận người đàn ông bạo hành trong chính gia đình của mình. Thế nhưng nghĩ lại, Yến Ni và Sở Hàm lại đúng là tình cảm chị em sâu đậm. Bản thân vẫn đang mắc bệnh đấy, nhưng lúc này lại tạm thời quan tâm đ ến Sở Hàm.
 
Anh có chút cảm động, lại vẫn cứ thanh minh cho bản thân vài câu: “Không có, Yến Ni. Sự việc lần trước đúng là hiểu lầm, cô hãy tin tưởng tôi.”
 
Yến Ni lại hoàn toàn không nghe anh giải thích, chỉ nói: “Không có thì tốt. Nếu cậu chịu oan ức gì, hãy nhớ nhất định phải sớm nhất với với tôi!”
 
Giải thích cũng không giải thích được rồi. Nhưng chí ít bây giờ Tề Hạo cho dù nói toạc với trời , Yến Ni đoán chừng cũng rất khó tin tưởng vào lời nói của anh. Suy cho cùng tai nghe là giả, mắt nhìn là thật. Hôm đó Yến Ni lại quả thực nhìn thấy “Tề Hạo” vung tay đánh “Sở Hàm”.
 
Mặt bên kia, Sở Hàm lấy nước xong đi về phía phòng bệnh,liền nhìn thấy Dương Chính Nghĩa cầm bình giữ nhiệt lén la lén lút đứng ở cửa phòng bệnh.
 
“Dương Chính Nghĩa?” Sở Hàm gọi một tiếng. Có lẽ do đã biết được nguyên nhân ba năm trước anh ra rời đi, Sở Hàm lúc này hoàn toàn không biểu hiện thái độ thù địch lắm.
“Hạo Tử.” Dương Chính Nghĩa trước tiên có một chút bất ngờ, sau đó lại căng thẳng nhìn vào trong phòng bệnh nhân một cái. May mà Yến Ni đang nói chuyện với Tề Hạo trong phòng bệnh, không chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
 
Dương Chính Nghĩa vội vàng kéo tay Sở Hàm đi ra phía xa.
 
Sở Hàm căn bản không phản ứng kịp, liền bị Dương Chính Nghĩa lôi đi rồi.
 
Tại Chân cầu thang, Sở Hàm nhìn Dương Chính Nghĩa hỏi: “Em đứng ở cửa làm gì thế vậy, lén la lén lút.” Thực ra không cần hỏi, Sở Hàm cũng biết vì sao cậu ấy xuất hiện ở đây? Còn người lén báo tin cho cậu ấy, hiển nhiên là Tề Hạo.

 
Quả nhiên, Dương Chính Nghĩa sau khi ở đây nhìn cô hỏi: “Cô ấy không sao chứ.”
 
Sở Hàm nhìn thấy cậu ấy như vậy, liền hỏi vặn lại một câu: “Cậu đã muốn biết, tại sao không tự mình vào trong hỏi nhỉ?.”
 
“Em vẫn có tư cách này sao?” Khi Dương Chính Nghĩa nói câu này, thần sắc trên mặt hiện ra vô cùng cô đơn lạnh lẽo.
 
Sở Hàm muốn nói: “Cậu đương nhiên có. Bởi vì ba năm nay, Yến Ni chưa hề quên cậu.” Nhưng lời của cô chưa nói ra, liền nghe thấy Dương Chính Nghĩa nói: “Em làm cô ấy tổn thương sâu đậm như thế, bây giờ đi vào, không phải là cố tình làm cô ấy ngột ngạt sao?”
 
“Cô ấy bây giờ mới làm xong phẫu thuật, em vẫn cứ không vào kích động cô ấy thì hơn.”
 
Lời nói này của cậu ấy, trái lại không sai. Yến Ni bây giờ mới làm xong phẫu thuật, cậu ấy bây giờ nếu như vừa đi vào,  khó tránh khỏi vết thương của Yến Ni liền bị nứt ra.
 
Sở Hàm nghĩ một lúc, nhìn cậu ấy hỏi: “Vậy em, vẫn dự định đứng ở cửa?”
 
Dương Chính Nghĩa trầm mặc một lúc, mới đưa bình giữ nhiệt trong tay vào tay Sở Hàm. “Bên trong là canh gà em ninh cho cô ấy, bên trong có thêm nhân sâm. Anh mang cho cô ấy giúp em, để cô ấy bồi bổ.” Nói dứt anh ấy lại bổ sung nói: “Đừng nói canh gà này là của em làm. Em sợ cô ấy một khi tức giận liền đổ hết canh gà đi.”
 
Sở Hàm còn nhớ, lúc trước Dương Chính Nghĩa luôn luôn không biết nấu cơm. Lúc đó Yến Ni còn đã từng than phiền với cô: “Chính Nghĩa nhà chúng tôi, vẫn là một thiếu gia mười ngón tay chưa dính đến nước mùa xuân.” Thế nhưng thời gian ba năm, lại trực tiếp mà cứng rắn làm cậu ấy trưởng thành rồi.
 
Dương Chính Nghĩa lúc này lại nói: “Xin nhờ anh, Hạo Tử. Em có chút việc, đi trước đây.”Cậu ấy nói xong, liền quay người bước đi.
 
Bóng dáng của cậu ấy dần dần rời xa khỏi tầm mắt của Sở Hàm. Vừa vặn một vệt sáng xuyên qua cửa sổ ở cuối hàng lang rọi xuống đất. Lớp hiu quạnh che phủ trên thân thể cậu ấy liền bị vô hạn phóng to ra.
 
Yến Ni nằm viện liên tiếp mấy ngày. Mà Sở Hàm với tư cách là người bạn thân thiết nhất của cô ấy, đương nhiên mỗi ngày đều phải đến thăm.
 
Hôm nay cô đang chuẩn bị tan làm, thư ký liền đưa cho cô bảng báo cáo kinh doanhtháng trước.
 
Thấm thoát, cô và Tề Hạo đã thay đổi thân phận hơn một tháng. Sở Hàm cầm lấy tùy ý lật vài trang, xem mình không hiểu lắm, liền đặt xuống bên cạnh. Đúng lúc điện thoại của Tề Hạo gọi đến. Cô liền vừa thu dọn đồ đạc vừa nghe điện thoại nói: “Đang thu dọn đồ đạc rồi, chuẩn bị tan ca đây.”
 
“Anh trước tiên đi đón Đậu Đinh, sau đó đi mua thức ăn rồi về nhà đợi em nhé.”
 
“Ờ, đúng rồi. Vừa rồi thư ký Hứa có đưa đến bảng báo cáo kinh doanh của tháng trước. Em xem không hiểu lắm, về nhà anh xem giúp em.” Sở Hàm nói xong liền cúp điện thoại, cô đồng thời cầm lấy bảng báo cáo kinh doanh vừa bị cô bỏ bên cạnh.
 
Bên ngoài cửa, Mạc Tiểu Bắc đang định đấy cửa vào, liền nghe thấy Sở Hàm nói như thế, động tác của cậu ta phút chốc dừng lại.

 
Mặc dù không biết câu nói đó có ý nghĩa gì. Nhưng Mạc Tiểu Bắc vẫn nhìn ra chỗ kỳ lạ.
 
Cậu ta hơi cau mày, lại đứng thêm ở cửa chốc lát, muốn tiếp tục nghe chút nội dung.
 
Thế nhưng Sở Hàm đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị tan làm đi về nhà.
 
Trong tích tắc cô mở cửa ra, Mạc Tiểu Bắc cấp tốc quay người rời đi rồi.
 
Một nhà hàng món tây ở bờ Hồ Gà Vàng, Mạc Tiểu Bắc hẹn Hinh Nhi đến đó ăn cơm. Khi người phục vụ mang hết đồ ăn bày lên, Mạc Tiểu Bắc lại từ đầu đến cuối nét mặt đăm chiêu.
 
Cậu ta vẫn còn nghĩ đến câu nói vừa nghe thấy bên ngoài phòng làm việc, để đến nỗi Hà Hinh gọi cậu ta, cậu ta đều không có phản ứng gì.
 
“Tiểu Bắc.” Hứa Hinh gọi to một tiếng, chỉ là lần này, cô nói dần dẫn tăng nặng giọng hơn một chút.
 
Mạc Tiểu Bắc lúc này mới hoàn hồn, cậu ta nhìn Hà Hinh hỏi một câu: “Làm sao thế?”
 
“Em mới cần hỏi anh làm sao thế? Một bộ dạng mất hồn mất vía.” Hà Hinh có chút không hài lòng oán trách nói, “Nếu anh không muốn ra ngoài ăn cơm với em, anh liền nói thẳng, em tuyệt đối không miễn cưỡng anh đâu.”
 
“Nói gì thế vậy” Mạc Tiểu Bắc cười cưng chiều, “Anh chỉ là đang nghĩ đến công việc thôi.”
 
“Bố em lại không yêu cầu anh như thế nào, anh làm gì mà áp lực lớn thế với mình.” Hà Hinh vừa nói vừa nâng ly rượu lên.
 
Mạc Tiểu Bắc cũng nâng rượu lên, cậu ta cười nói: “Anh đã đến công ty nhà chúng ta, vậy lúc nào cũng phải làm ra một chút thành tích chứ.”
 
Hà Hinh lại cũng không phản bác gì, cô nhấp một ngụm rượu vang rôi đặt ngay ly rượu xuống. Mạc Tiểu Bắc lúc này lại ngẩng đầu lên nhìn cô hỏi: “Đúng rồi, anh vẫn luôn muốn hỏi em, em cho rằng năng lực của anh họ như thế nào?”
 
“Làm sao lại đột nhiên hỏi cái này?” Hà Hinh vừa ăn bít tết, vừa có một chút không hiểu nhìn cậu ta hỏi.
 
“Không có gì, chỉ là có chút hiếu kỳ.” Mạc Tiểu Bắc sắc mặt thản nhiên nói.
 
Hứa Hà Hinh đối với lời nói của Mạc Tiểu Bắc không có một chút gì nghi ngờ, cô cười nói: “Năng lực của anh họ em, đương nhiên không cần phải nói rồi. Anh biết không, từ sau khi anh ấy đi vào công ty, doanh thu của công ty luôn luôn tăng trưởng, mà năm sau tốt hơn năm trước. Đến ngay cả bố em cũng nói, lúc đó để anh em đến công ty giúp ông ấy, quả thật là quá đúng rồi.” Hà Hinh sùng bái Tề Hạo từ trong lòng, cho nên khi cô nói những lời này, trên khuôn mặt cô không thiếu vài phần đắc ý.
 
“Thật sao?” Mạc Tiểu Bắc sau khi đưa một miếng bít tết nhỏ vào miệng nói. “Vậy chị dâu em thì sao? Chị dâu em như thế nào?”
 
“Chị dâu em?” Hà Hinh vốn đang cắt thịt bò, nghe Mạc Tiểu Bắc nói như thế, cô đột nhiên liền dừng ngay động tác trên tay. “Thực sự mà nói, em hoàn toàn không cảm thấy chị dâu em xứng với anh họ em.”
 
“Vì sao lại nói như thế? Mạc Tiểu Bắc phút chốc có chút hiếu kỳ.”
 
Hà Hinh vừa đặt dao nĩa trong tay xuống , liền nói: “Ngoại trừ khuôn mặt có chút xinh đẹp ra, em cho rằng trên người chị ta không còn chỗ nào đáng khen.”
 

“Theo em nói thì dường như chị ấy chỉ dựa vào khuôn mặt mới lấy được anh họ em vậy. Anh họ em anh ấy ưu tú như thế, chị dâu em nhất định cũng có chỗ nào khác hơn người mới đúng.” Mạc Tiểu Bắc nói đến.
 
“Chị ta?” Hà Hinh khuôn mặt lộ ra vài phân khinh thường. “Thôi đừng nói nữa, trường cấp ba chính quy cũng chưa học qua. Tốt nghiệp cấp hai xong liền dựa vào tấm bằng đại học liên thông 3+2 qua loa có được ra ngoài đi làm. Bây giờ lại điển hình là nhờ anh họ em nuôi chị ta” Cô ấy dứt lời, lại nghĩ đến Mạc Tiểu Bắc và Sở Hàm cùng học ở một trường, thế là vội vàng giải thích: “Em không có ý nói đến anh, anh đừng có nghĩ nhiều.”
 
Mạc Tiểu Bắc cười nói: “Anh hiểu.”
 
Hà Hinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô ấy nhìn Mạc Tiểu Bắc nói: “Tóm lại, nếu như không phải do anh em phải lòng chị ta, một mực muốn kết hôn với chị ta. Thì chị ta tuyệt đối không thể được gả đến. Anh không biết rằng, ban đầu cô em vì việc hôn sự này, phản đối bao lâu đâu? Càng không nói, chị ta còn có bố mẹ như thế nữa.”
 
“Bố mẹ chị ấy làm sao?” Mạc Tiểu Bắc hỏi.
 
“Cụ thể như thế nào em cũng không rõ nữa. Chỉ là nghe nói bố chị ta bên ngoài luôn có người phụ nữ khác, nhưng vẫn luôn không muốn ly hôn với mẹ chị ta. Nói rằng không muốn ảnh hưởng đến con gái của mình.” Hà Hinh nói xong, lại cúi đầu nhấp một ngụm rượu vang.
 
“Vậy bây giờ họ như thế nào vậy?” Mạc Tiểu Bắc tiếp tục hỏi.
 
“Ly hôn rồi.” Hà Hinh đặt ly rượu xuống, “Sau khi anh họ em và chị dâu kết hôn, hai người bọn họ liền đi cục dân chính làm thủ tục ly hôn. Thời gian ở giữa chỉ cách nhau không đến hai tháng.”
 
“Cho nên cô em mới không ưa chị dâu em như thế, cô em cho rằng gia đình bọn họ lúc bắt đầu đã lừa dối để kết hôn. Em cho dù không nghĩ như thế. Nhưng em cho rằng, với điều kiện của anh em, anh ấy hoàn toàn có thể tìm thấy một người tốt hơn. Người bây giờ hoàn toàn không xứng với anh ấy.”
 
Hà Hinh ở bên này vừa nói xong, Sở Hàm bên kia đang ninh canh ở trong nhà bếp liền hắt hơi một cái thật mạnh.
 
Tề Hạo vốn dĩ đang ở phòng khách chơi cùng với Đậu Định, nghe thấy tiếng vang truyền đến từ nhà bếp, liền đi tới hỏi: “Làm sao thế?”
 
Sở Hàm lắc đầu, lấy tay dụi mũi nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên hắt hơi một cái.”
 
Tề Hạo đi tới, dùng tay sờ vào trán Sở Hàm: “Có phải bị cảm rồi không?”
 
“Không có đâu.” Sở Hàm đẩy tay anh ra, “Em luôn cảm thấy, dường như có người đang chửi em.”
 
Tề Hạo cười khóc không xong, “Vậy cần hỏi em, hai ngày nay lại đắc tội với người nào đó rồi?”
 
“Biến.” Sở Hàm nghe thấy anh nói vậy, lập tức khua muôi, đuổi anh ra khỏi nhà bếp.
 
Ở bên kia, Mạc Tiểu Bắc nghe xong Hà Hinh nói, liền muốn đổi chủ đề khác.
 
Cậu ta vừa mở miệng gọi một tiếng “Hinh Nhi”, tiếng chuông điện thoại đúng lúc này kêu lên. Mạc Tiểu Bắc cúi đấu, nhìn thây số điện thoại đang nhảy trên màn hình điện thoại, sắc mặt lập tức tái đi hơn nửa. Nhưng cậu ta nhanh chóng lại ngẩng đầu lên cười nói: “Điện thoại công ty gọi đến, anh ra ngoài nghe một tí, em ở đây đợi anh một chút.”
 
Hứa Hinh không hề hoài nghi. Cô thậm chí còn không chú ý đến vừa rồi trong mắt của Mạc Tiểu Bắc lướt qua chút u ám. Cô chỉ gật đầu, sau đó nhìn theo Mạc Tiểu Bắc đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

 


Bình Luận (0)
Comment