Bảy Năm Hôn Nhân

Chương 23

Trước khi rời khỏi nhà, mùa hè trong nhận thức của Thịnh An, luông là mùa mà có thể hết sức ướt đẫm mồ hôi trên đường chạy của khuôn viên trường. Thế nhưng từ lúc cậu ấy rời khỏi nhà, cậu ấy phát hiện ra rằng hóa ra không chỉ là trên đường chạy của khuôn viên trường có thể tùy ý thoải mái đổ mồ hôi. Mà ngay cả đến ngồi xe buýt, chen tàu điện ngầm, cũng có thể làm cho cậu ấy ướt đẫm cả người. Tuy nhiên trước lúc đó, cậu ấy không hề biết đến điều này. Suy cho cùng cậu ấy ở quá khứ, cho dù là đi đâu cũng là có xe riêng đưa đón.
 
Từ xe buýt đi xuống, Thịnh An đã sớm ướt đẫm mồ hôi. Cậu ấy bất lực thở dài, lập tức đi về phía bệnh viện.
 
Những ngày này, Thịnh An luôn đến bện viện thăm nom Mạnh Điềm và bố cô ấy. Không bất ngờ, lần này anh vừa đi đến phòng bệnh, Mạnh Điềm đã rót cho anh một cốc nước lạnh.
 
Mạnh Điềm đưa nước đưa đến bênh cạnh cậu ấy nói: “Thịnh An, cậu thực sự không cần mỗi ngày đều đến bệnh viện, trời nóng như thế này, cậu đi đi lại lại không thuận tiện.”
 
Thịnh An uống một ngụm nước, liền lập tức nói: “Mình thật sực cũng không có việc gì, cho nên liền muốn đến đây xem xem. Cậu xem cậu một mình ở bệnh viện, nhỡ ra xảy ra việc gì, cậu cũng không dễ xử lý. Mình ở đây, cậu ít nhất cũng có một người bàn bạc.”
 
Thịnh An mặc dù còn trẻ, nhưng sự quan sát lại vô cùng mạnh mẽ. Trong thời gian gần đây, cậu ấy phát hiện rằng trừ cậu ấy ra, thì chỉ có Sở Hàm và Tề Hạo thường xuyên đến bệnh viện thăm nom Mạnh Điềm và bố cô ấy. Cậu ấy xuất thân trong một gia đình giàu có. Bố cậu ấy dùng tiền bạc và quyền lực để xây dựng nên cho cậu một thế giới tươi đẹp. Cậu ấy nhớ rằng năm mà cậu ấy làm phẫu thuật viêm ruột thừa, người và lễ phẩm đến thăm hỏi dường như chất đầy căn phòng bệnh Vip của cậu ấy. Cậu ấy cho rằng toàn bộ thế gian đều tươi đẹp như cậu nhìn thấy. Nhưng những ngày này, cậu lại từ chỗ của Mạnh Điềm nhìn thấu thế gian lòng người ấm lạnh vô chừng.
 
Có lẽ, đây mới là thế giới đích thực. Lúc trước tất cả những điều cậu ấy nhìn thấy chỉ là ảo ảnh mà bố cậu đã mở rộng cánh tay vì cậu ấy mà đối chọi lại.
 
Ánh mắt Mạnh Điềm lúc này lại tối sầm lại. Cô cúi đầu trầm lặng một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thịnh An hỏi: “Thịnh An, mình lần trước có phải là không nên gọi điện thoại cho Tề tổng?”
 
“Vì sao lại hỏi như thế?” Tề An nhìn cô ấy hỏi.
 
“Cậu xem, chính bởi là vì mình gọi cuộc điện thoại đó, mới làm hại để Yến Ni bọn họ hiểu lầm quan hệ giữa mình và Tề tổng, nếu như chị Sở Hàm…”
 
“Chị Sở Hàm chị ấy không nghĩ như thế đâu.” Thịnh An ngắt lời cô ấy, cậu ấy đặc biệt kiên định nhìn Mạnh Điềm nói: “Cậu tin mình, chị Sở Hàm chị ấy không phải là người như thế.”
 

Không biết hình dung như thế nào, lời của Thịnh An dường như có một sức mạnh kì lạ, lập tức quét đi khói mù trong đôi mắt Mạnh Điềm. Cô nhìn Thịnh An, gật đầu thật mạnh.
 
Thịnh An lúc này lại đột nhiên mở miệng nói: “Nhưng mà, nếu như có thể. Mình hi vọng lần sau nếu gặp phải sự việc như thế này, người mà cậu có thể đầu tiên nghĩ ngay đến, là mình.”
 
Mạnh Điềm: “!!!” Cô ấy dường như nhận được sự lay động vô cùng lớn nhìn vàoThịnh An.
 
Cũng có thế nhận thức được sự đột ngột của bản thân, Thịnh An lúc này lại tiếp tục nói: “Ý của mình là, nếu cậu có khó khăn gì, có thể nói với mình. Mình mặc dù, không được trưởng thành vững vàng như anh Tề Hạo, thế nhưng mình, thế nhưng mình…”
 
Cũng có thể làm chỗ dựa cho cậu trong lúc cậu gặp hoàn cảnh khó khăn. Thế nhưng nửa câu nói sau, Thịnh An từ đầu đến cuối không thể có cơ hội nói ra.
 
Bố của Mạnh Điềm lúc này nhẹ nhàng ho một chút. Ông vốn dĩ đã ngủ rồi, nhưng lúc này đột nhiên mở mắt ra.
 
Mạnh Điềm nhanh chóng đi lên, cô chồm đến bên tai ông ấy hỏi: “Bố, bố làm sao thế?”
 
Mạnh phụ xua tay, ông ấy thật khó khăn muốn ngồi dậy từ giường.
 
Thịnh An nhanh chóng đi lên phía trước giúp đỡ. Sau khi cậu ấy và Mạnh Điềm đỡ Mạnh Phụ ngồi dậy trên giường, liền nghe thấy Mạnh phụ đột nhiên mở miệng nói: “Mạnh Mạnh, bố muốn uống một cốc nước ép dưa hấu, con có thể đi xuống dưới mua cho bố một cốc không?”
 
“Mình đi cho.” Mạnh Điềm vẫn chưa mở miệng, Thịnh An liền đã đi trước một bước nói.
 
“Để Mạnh Điềm đi đi.” Mạnh phụ lại xua tay, yếu ớt nói. “Cậu là khách, làm gì có đạo lý nào để người khách làm việc.”
 
“Nhưng mà…” Thịnh An muốn nói điều gì, lại bị Mạnh Điềm lúc này ngắt lời: “Mình đi mua cho. Thịnh An, nhờ cậu ở đây giúp mình chăm sóc bố mình một lát.”
 

Thịnh An gật đầu, bèn nhìn Mạnh Điềm lấy ví đi ra ngoài phòng bệnh.
 
Mạnh Điềm vừa đi khỏi, Thịnh An liền hướng tầm mắt về phía Mạnh phụ. Cậu ấy nhìn Mạnh phụ đã bị cơn đau bệnh tật giày vò đến không còn hình dạng người hỏi: “Chú, có lời gì muốn nói với cháu sao?”
 
Mạnh phụ lại ho nhẹ một cái. Trên đôi bàn tay của ông ấy, ngoại trừ những vết tích do năm tháng ăn mòn ra, liền chỉ còn lại những lỗ kim tiêm chi chit. Thịnh An nhanh chóng lấy một cốc nước cho ông ấy. Mạnh phụ uống một ngụm nước nhỏ xong nhìn Thịnh An hỏi: “Cậu và Mạnh Điềm nhà tôi, quen biết nhau bao lâu rồi?”
 
Thịnh An chút bất ngờ khi ông ấy hỏi như vậy, nhưng vẫn thật thà trả lời: “Cháu và Mạnh Điềm, là bạn cấp ba.”
 
“Hóa ra là bạn học cấp ba à.” Có thể bởi vì thời gian hóa học trị liệu dài, giọng nói của Mạnh phụ rõ ràng vô cùng khan.
 
“Chú, chú có lời gì, có thể nói thẳng.” Thịnh An nói.
 
“Tôi…” Mạnh phụ khó khăn mở miệng: “Tôi kì thực, muốn xin nhờ cậu một việc. Sau khi tôi ra đi, có thể giúp tôi chăm sóc tốt Mạnh Điềm nhà tôi? Con bé này mệnh khổ, từ bé cùng với tôi không qua được ngày nào tốt. Nhưng con bé hết sức hiểu chuyện, chưa từng làm tôi bận tâm bao giờ.”
 
“Tôi biết mình nói thế, có thể có chút làm khó cậu, nhưng tôi quả thực không có cách nào khác. Tôi sợ mình mà đi như thế này, Manh Mạnh con bé về sau sẽ bị người khác bắt nạt.” Mạnh phụ đang nói, đôi mắt đã đỏ rồi.
 
Mũi của Thịnh An lúc này cũng cay cay.
 
Mạnh phụ lại tiếp tục nói: “Những lời mà cậu vừa nói với Mạnh Mạnh, tôi đều đã nghe thấy hết. Tôi nhìn ra được, cậu là một người tốt. Tôi không cầu mong cậu chăm sóc con bé cả đời. Nhưng khi con bé cần, có thể giúp đỡ tôi ở bên nó, chăm sóc nó.”
 
Có lẽ trong phút chốc nói quá nhiều lời, Mạnh phụ có chút mãnh liệt thở gấp, nhưng ông ấy vẫn cứ tiếp tục nói: “Đừng để con bé một mình, quá là cô đơn.”
 
Nhìn thấy người bố trước mặt dù đã gần đất xa trời, nhưng vẫn cứ bận tâm đ ến con gái của mình. Thịnh An biết rằng bản thân không có lí do gì từ chối ông ấy. Anh nhìn Mạnh phụ, trịnh trọng chấp thuận nói: “Cháu hứa với chú, cháu nhất định sẽ chăm sóc Mạnh Điềm. Thế nhưng bây giờ, mong chú nhất định tiếp tục kiên trì.”

 
Mạnh Điềm trong lòng mừng vui thanh thản cười. Nhưng rất nhanh, nụ cười đó lập tức vụt tắt trên khuôn mặt. Ngay sau đó kèm theo là một trận ho dữ dội.
 
Thịnh An lập tức ý thức đến tính nghiêm trọng của tình thế, cậu đi lên đỡ lấy thân thể ông ấy hỏi: “Chú, chú làm sao thế?”
 
Mạnh phụ không hề nói gì, chỉ là ho càng thêm dữ dội. Thậm chí còn có máu phun ra từ miệng ông.
 
“Chú, chú đợi một chút. Cháu lập tức đi tìm bác sỹ cho chú.” Thịnh An đang nói liền đi ra phía cửa. Mạnh Điềm lúc này cũng đi vào, cô ấy nhìn thấy tình trạng trước mắt lập tức hoảng sợ.
 
Nước ép dưa hấu trong tay lật đổ tràn nước ra, những chất lỏng màu đỏ tươi cùng với âm thanh gào thét của cô lan truyền xâm chiếm khắp phòng bệnh.
 
“Bố! Bố làm sao thế?!”
 
Sở Hàm và Tề Hạo vừa đến bệnh viện, liền nhìn thấy bác sỹ và ý tá choàng áo khoác màu trắng vội vội vàng vàng chạy vào phòng bệnh của bố Mạnh Điềm. Hai người bọn họ lập tức ý thức rằng bố của Mạnh Điềm đã xảy ra việc chạy vào. Vừa đến cửa phòng, liền nghe thấy Mạnh Điềm ở một bên khóc nức nở. Thịnh An ôm chặt lấy cô ấy, dường như muốn dùng phương thức này để cho cô một chút an ủi.
 
Trái tim của Sở Hàm lúc này cũng co thắt lại, cô quả thực biết rằng ngày này sớm muộn cũng sẽ đến. Nhưng trong lòng cô, vẫn luôn giữ một phần kì vọng. Cô hi vọng ngày này có thể đến muộn một chút. Như thế, Mạnh phụ có thể ở bên Mạnh Điềm một chút.
 
Thế nhưng bác sỹ vẫn tuyên bố kết quả đau lòng nhất. Lúc mà bác sỹ điều trị chính đeo kính nhìn Mạnh Điềm lắc đầu bất lực, lúc mà y tá rút hết máy móc trên người Mạnh phụ, lúc mà tấm vải trắng lạnh lẽo đắp lên người Mạnh phụ, thế giới của Mạnh Điềm sụp đổ hoàn toàn rồi.
 
“Bố ơi!”
 
Mạnh phụ đã ra đi như thế, ông ấy thậm chí không kịp nhìn Mạnh Điềm một lần cuối. Ngày đưa linh cữu ông đến nơi an tang, bầu trời lất phất mưa nhỏ. Trời âm u, cũng không biết là ông trời đáp lại cảnh sinh tử biệt ly, hay là đồng tình với cảnh ngộ mà Mạnh Điềm gặp phải.
 
Sau khi tang lễ của Mạnh phụ kết thúc, Mạnh Điềm liền quay trở lại công ty. Cô ấy đưa một món tiền cho Sở Hàm: “ “Tề tổng”, đây là số tiền mà lần trước quyên góp được vẫn còn thừa lại. Em làm phiền anh, giúp em trả lại những người đó.”
 
Sở Hàm nhìn Mạnh Điềm, cô nhìn thấy trong đôi mắt khóc đỏ sưng vù của cô ấy , là một thế giới chưa bị tối tăm làm bẩn. Mặc dù vận mệnh có không công bằng thế nào với cô ấy đi chăng nữa, nhưng cô ấy vẫn luôn dùng tấm lòng lương thiện của mình đối mặt lại.
 
Sở Hàm nhìn cô ấy nói: “Mạnh Điềm, số tiền này, cô có thể giữ lại.”

 
Mạnh Điềm lắc đầu: “Số tiền này, là dùng để cứu bố em. Bây giờ bố em không còn nữa, số tiền còn thừa nên trả lại cho mọi người.”
 
“Nhưng mà…” Sở Hàm vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Mạnh Điềm ngắt lời.
 
“Em biết rằng Tề tổng muốn nói gì, thế nhưng em vẫn còn trẻ, không đến nỗi làm mình đói đến chết.”
 
Đúng vậy, cô ấy còn trẻ, cô ấy còn tương lai tươi đẹp đang đợi ở phía trước. Cho dù số phận có chút lận đận, cho dù xuất thân hèn mọn, nhưng cuối cùng sẽ có ngày sâu hóa thành bướm, trở thành hằng tinh rực rỡ soi sáng thế giới.
 
“Tôi tin tưởng cô.” Sở Hàm nói, “Số tiền này, tôi sẽ liên hệ với hệ thống, để họ trả lại những tài khoản có liên quan.”
 
“Cảm ơn anh, “Tề tổng”.” Mạnh Điềm cười. Nụ cười đó thuần khiết, không có một chút tạp chất. Cô ấy hướng về Sở Hàm cúi rạp người thật thấp xuống nói: “Thời gian qua, thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của anh và chị Sở Hàm đối với em. Tương lai nếu có cơ hội, em nhất định sẽ báo đáp ân tình của anh chị.”
 
Sở Hàm lại nói: “Mạnh Điềm, bọn tôi giúp cô không hè muốn cô báo đáp cái gì. Chỉ cần cô có thể tốt lành, chính là sự báo đáp tốt nhất với bọn tôi rồi.”
 
“Em nhất định, “Tề tổng”, anh yên tâm.” Mạnh Điềm nói.
 
Sở Hàm đi tới, lấy tay vỗ vai cô ấy: “Như vậy tiếp theo liền công tác tốt đi, đừng có làm tôi thất vọng đấy.”
 
“Vâng!” Mạnh Điềm gật đầu thật mạnh.
 
Bên ngoài đã trời quang mây tạnh. Sắc trời xanh thẳm, nối tiếp với mây trắng. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống, soi sáng mặt đất, ấm áp lòng người.



 


Bình Luận (0)
Comment