Bảy Năm Hôn Nhân

Chương 42

Sở Hàm lại trở lại với nơi làm việc của bản thân mình, trở lại với vị trí làm việc quen thuộc của chính mình. Vào thời khắc cô bước chân vào phòng làm việc, cô giống như lâu ngày trong hoang mạc không gặp trận mưa rào lớn tiếng hô lên: “Tôi trở lại rồi! Chào mọi người lâu lắm không gặp!”
 
Chị Lâm bọn họ đều thò đầu ra giống như đang nhìn một kẻ tâm thần nhìn cô: “Cô làm gì vậy, Sở Hàm, không phải là ngày hôm trước mới gặp nhau rồi sao?”
 
Sở Hàm cười. Cô quả thực không thể nói với bọn họ. Một khoảng thời gian trước, làm việc cùng với bọn họ, kì thực không phải là cô.
 
Thịnh An ở bên cười, cậu ấy liền sau đó tuyên bố với mọi người thông tin anh thôi việc.
 
Sở Hàm trong phút chốc rất bất ngờ, cô nhìn Thịnh An hỏi: “Thịnh An, cậu làm sao lại thôi việc? Cậu muốn trở về chỗ bố mình sao?”
 
Thịnh An lắc đầu: “Bố em cho em thời gian 2 năm, cho nên bây giờ em không cần trở về rồi.”
 
“Vậy cậu bây giờ cậu dự định làm cái gì?” Sở Hàm hiếu kì hỏi. Bộ dạng của cô lúc này, giống hệt với bộ dạng mà Thịnh An ngày đầu đi làm gặp cô.
 
Thịnh An cười nói: “Ạnh Tề Hạo không nói với chị sao?”
 
Sở Hàm không hiểu rõ.
 
Thịnh An lại nói: “Em quyết định cùng anh ấy làm một số việc khác.”

 
Tề Hạo đang muốn nói điều gì đó, điện thoại của Thịnh An lúc này kêu lên. Thịnh An nhấc máy, giọng nói của Thịnh Khuê Minh phút chốc truyền qua.
 
“An An, con hôm nay có rảnh không? Nếu rảnh thì về nhà một chuyến, bố có một chút việc cần nói với con.”
 
Giọng nói của Thịnh Khuê Minh rất lớn, đến ngay cả Sở Hàm bên cạnh cũng nghe thấy. Cô cười, sau đó liền quay người trở về chỗ ngồi của mình.
 
Thịnh An trở về đến nhà, Thịnh Khuê Minh lập tức đưa cho cậu ấy một bức ảnh.
 
“Đây là?” Thịnh An hỏi.
 
“Đây là con gái của giám đốc bệnh viện thành phố, năm nay vừa mới tốt nghiệp ở đại học Yale. Bố muốn hỏi con có thích không, nếu như thích, thì ngày kia sẽ hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm gặp mặt.” Thịnh Khuê Minh nói đến.
 
Thịnh An nghe xong, đặt bức ảnh trong tay xuống gọi một tiếng: “Bố.”
 
Lời của cậu ấy vừa dứt, Thịnh Khuê Minh liền biết cậu ấy muốn nói gì, ông ấy chỉ tay vào cậu nói: “Cái thằng này, không phải là hát giọng điệu phản đối với bố đấy chứ?”
Bà cụ Thịnh lúc này đi ra, bà ấy nghe thấy Thịnh An nói: “Bố, con biết bố tốt cho con. Nhưng mà, con đã người yêu rồi.”
 
Thịnh Khuê Minh không ngờ rằng Thịnh An lại trực tiếp thẳng thắn với ông ấy như thế. Trong phút chốc đơ người tại chỗ. “Người yêu đâu rồi? Là ai vậy? Gia đình làm cái gì?” Sau khi phản ứng kịp, Thịnh Khuê Minh liên tiếp hỏi ba câu hỏi.

 
“Anh hỏi nhiều như thế làm gì?” Bà cụ Thịnh dẵm từng bước chân khỏe mạnh đi ra, “An An nhà chúng ta phải lòng, đương nhiên không kém đi đâu được, anh ở đây lo lắng vớ vẩn cái gì vậy?”
 
Thịnh Khuê Minh có chút không phục: “Không phải, con chỉ hơi hỏi một chút thì làm sao vậy? Con là bố của nó, lẽ nào đến quyền lợi nghe ngóng nó một chút cũng không có sao.”
 
Thịnh An cười, trực tiếp nói: “Điều kiện gia đình của cô ấy hoàn toàn không tốt. Bố cô ấy qua đời rồi, chỉ còn một mình cô ấy. Nhưng người rất tốt. tâm cũng rất lương thiện.” Khi Thịnh An nói những lời này, trong đầu cậu ấy lại nghĩ đến hình bóng của Mạnh Điềm dưới mặt trời chói chang, tặng căng đậu xanh cho công nhân vệ sinh môi trường.
 
Bà cụ Thịnh và Thịnh Khuê Minh đều đơ người tại chỗ. Rất lâu sau, Thịnh Khuê Minh mới phản ứng kịp trở lại hỏi: “Vậy, hai người các con ở bên nhau rồi?”
 
“Vẫn chưa.” Thịnh An trả lời nói, “Chỉ là con yêu đơn phương cô ấy mà thôi.”
 
“Cái gì? Anh yêu đơn phương cô ấy?” Thịnh Khuê Minh có chút bất ngờ, “Nói đến nửa ngày, anh đến người cũng chưa tán được đến tay? Anh còn có phải là con trai của Thịnh Khuê Minh không? Anh có biết rằng, tôi lúc đầu vì theo đuổi mẹ anh, đến cả khuôn mặt này cũng vứt bỏ đi rồi!”
 
Thịnh An không ngờ rằng Thịnh Khuê Minh lại nói như thế, “Bố, bố không phản đối sao?”
 
“Tôi phản đối làm cái gì?” Thịnh Khuê Minh hỏi vặn lại cậu ấy, “Tôi chỉ sợ anh cả ngày đến tối chỉ tán dóc với tôi khát vọng gì đó, rồi làm chậm trễ việc cả đời của mình. Hơn nữa, tôi là đồ cổ hủ sao? Phải bắt anh tìm người môn đăng hộ đối? Đương nhiên, anh nếu như tìm được như thế là tốt nhất. Nhưng nếu không được, tôi còn có thể ép anh mà được à.”
 
Phản ứng của Thịnh Khuê Minh, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Thịnh An. Cậu ấy luôn cho rằng. Nếu như có một ngày cậu ấy nói với Thịnh Khuê Minh cậu ấy yêu Mạnh Điềm, Thịnh Khuê Minh nhất định sẽ kịch liệt phản đối.
 

Cậu ấy phút chốc có chút cảm động nhìn Thịnh Khuê Minh: “Bố”
 
“Ở đây gọi tôi ít thôi. Nhanh chóng tán đổ người ta đến tay cho tôi mới là đúng. Tôi còn vẫn đang đợi uống trà của con dâu, ôm cháu đấy.”
 
Thịnh An nhịn không được cười: “Bố yên tâm đi, con nhất định sẽ không để bố đợi lâu đâu.” Cậu áy ngừng một lúc lại nói: “Đúng rồi bố, con còn có một việc, muốn bàn bạc một chút với bố.”
 
Khi Sở Hàm về đến nhà, Tề Hạo đang ngồi trên sofa xem một bản vẽ.
 
Sở Hàm đi đến hỏi: “Anh đang làm gì thế vậy?”
 
“Không có gì.” Tề Hạo trả lời nói, sự chú ý của anh vẫn cứ ở trên bản vẽ đó.
 
Sở Hàm nhìn một lúc: “Anh có phải có việc gì giấu diếm em?”
 
Nghe cô hỏi thế, Tề Hạo lúc này mới đặt bản vẽ trong tay xuống. Anh nhìn Sở Hàm nói: “Anh còn có thể có việc gì giấu em. Nhưng mà anh và Thịnh An muốn cùng làm một công viên sinh thái ngoài trời.”
 
“Công viên sinh thái ngoài trời?” Sở Hàm cau mày nhìn anh.
 
“Đúng thế à.” Tề Hạo gật đầu, “Thịnh An luôn có hứng thú với mảng vận động ngoài trời, còn anh cũng muốn làm một công viên sinh thái phủ xanh.”
 
Sở Hàm biết rằng, điều mà Tề Hạo nói, từ trước đến nay luôn là khát vọng của anh.
 
“Vậy bọn anh định làm như thế nào?” Cô nhìn Tề Hạo hỏi.

 
“Anh và Thịnh An đã đi tìm, bên Chấn Trạch có một mảnh đất công viên ẩm ướt, luôn ở trong trạng thái không có người nào khai phá. Anh nghĩ, nếu như anh có thể hợp tác với chính phủ địa phương. Cải tạo nơi đó chủ yếu thành một công viên sinh thái phủ xanh và vận động ngoài trời. Ngược lại có thể thúc đẩy sự phát triển của ngành du lịch.”
 
“Em xem, bây giờ đại bộ phận thanh niên đều trải qua cuộc sống với tiết tấu nhanh. Nếu như có một nơi, đến lúc cuối tuần có thể làm cho bọn họ tĩnh tâm trở lại, cảm nhận cuộc sống, không phải là rất tốt sao? Còn nữa, ngày hơn qua anh có xem được một bản tin thời sự, nói là một giáo viên lớp 3 tiểu học, đem theo một cây nến đến lớp, nhưng lại không có một học sinh nào biết rằng đó là thứ gì. Đây không phải là một điều tốt.” Khi Tề Hạo nói đến đây, nét mặt của anh bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Mặc dù bây giờ khoa học kĩ thuật phát triển rất nhanh, những cũng có những nét văn hóa bị đào thải rồi. Cứ như thế này, đám trẻ con có thể chỉ biết đến những thứ như Douyin, Vương giả vinh diệu. Nhưng đối với văn hóa bên trong của dân tộc, lại không biết một chút gì. Cho nên anh muốn tạo lập công viên này, chính là để trẻ con đi trải nghiệm những thứ dần dẫn đã bị quên lãng. Trong công viên này, trẻ con cần phải tự mình động tay nấu cơm, cũng có thể tự mình đi hái trái dâu hái lá dâu nuôi tằm…”
 
Tề Hạo thao thao bất tuyệt nói. Sở Hàm liền ở bên cạnh nghe. Cô dường như trở lại rất lâu trước đây, Tề Hạo cùng cô đi ra từ cục dân chính. Tề Hạo một tay cầm giấy đăng kí kết hôn, một tay nắm lấy tay cô, hưng phấn mà lại xao động, cùng với cô phác thảo kế hoạch tương lai.
 
Kế hoạch này của Tề Hạo mặc dù tốt, nhưng khi bắt tay thực hiện thì không phải là một điều dễ dang. Trừ tranh thủ được quyền khai phá với chính phủ bản địa ra, Tề Hạo còn cần một lượng lớn số tiền vốn đầu tư vào đó.
 
Mặc dù bao năm nay anh cũng đích xác kiếm được một số tiền, nhưng so với hạng mục này, số tiền đó không khác gì muối bỏ biển.
 
Dương Chính Nghĩa sau khi biết được tình trạng đó, lập tức đưa hết số tiền cậu ấy kiếm được trong hai năm nay cho Tề Hạo. Tề Hạo nhìn số tiền đó có chút cảm động, nhưng vẫn cứ từ chối nói: “Ý tốt của em anh nhận rồi, nhưng số tiền này, không phải là em dùng để mua căn hộ sao? Em vẫn cầm về đi.”
 
“Nói cái gì vậy?” Dương Chính Nghĩa với bộ dạng tức giận nói: “Chúng ta không phải là anh em sao? Anh còn khách sáo với em cái gì? Ồ, lẽ nào chỉ cho phép anh giúp em lúc em gặp khó khăn, chứ không cho phép em giúp anh lúc anh gặp khó khăn sao?”
 
Tề Hạo không nói gì. Nhìn thấy anh vẫn im lặng, Dương Chính Nghĩa lại nói: “Đúng, số tiền này là em dự định dùng để mua căn hộ. Nhưng bây giờ, cô ấy không đồng ý tha thứ cho em mà, vậy em mua căn hộ để ở cùng với ai? Dù sao em cũng chỉ là một con cún đơn độc, số tiền này, xem như dùng để đầu tư đi.”
 
“Hây, anh nếu như còn từ chối em, thì đừng xem em là anh em nữa. Không chịu để em kiếm tiền cùng với anh.” Dương Chính Nghĩa đang nói, liền trêu chọc thành bộ dạng bất chấp đạo lý.
 
Tề Hạo cười, anh lúc này cuối cùng cũng lựa chọn thỏa hiệp. Anh nhận lấy chi phiếu trong tay của Dương Chính Nghĩa, nói một tiếng: “Cảm ơn, người anh em.”

 


Bình Luận (0)
Comment