Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 102

Lâu Tử Hoán nghe điện thoại xong, ngây người ra như phỗng, hắn biết Nhược Hi sẽ không để yên, hắn chỉ là không nghĩ tới sự việc lại xảy ra nhanh đến thế.

"Lâu Tử Hoán, có chuyện gì thế? Điện thoại của ai thế?" Tử Khê nhìn sắc mặt bất ổn của hắn, cô ngồi xuống bên cạnh hỏi hắn.

Lâu Tử Hoán ngơ ngác nhìn cô một cái, lát sau hắn mới nói: "Nhược Hi tự sát, được đưa vào bệnh viện rồi!"

Tử Khê cũng sợ ngây người, Lâu Nhược Hiên lại có thể tự sát, dùng phương thức ghê gớm như vậy. Cô lập tức xuống giường mặc quần áo, nói: "Em với anh cùng đến bệnh viện, Lâu Nhược Hi sẽ không sao đâu."

Lâu Tử Hoán cầm điện thoại di động vẫn không nhúc nhích, Tử Khê thấy khó chịu, kéo hắn: "Lâu Tử Hoán, anh không sao chứ?"

Lâu Tử Hoán cúi đầu, An Tử Khê lo lắng nhìn hắn. Hắn hít sâu một hơi, thấy cô đã mặc xong quần áo, nói: "Đi thôi!"

Dọc đường đi, Lâu Tử Hoán không nói một tiếng, Tử Khê thấy thần sắc hắn nghiêm trọng, cũng không dám nói gì. Hắn nắm chặt tay lái, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước. Tử Khê đột nhiên có cảm giác, người đàn ông này càng ngày càng rời xa cô, cho dù hắn ở ngay bên cạnh cô, cô cũng không thể nắm bắt được hắn.

Tới bệnh viện, Lâu Ngọc Đường thấy An Tử Khê cũng đi theo, mày hơi nhíu lại. Ông kéo Lâu Tử Hoán lại giáo huấn: "Mấy hôm nay con bị sao thế, không những bắt Nhược Hi ra ngoài làm việc, lại còn không quan tâm đến con bé. Làm cho con bé kí túc xá cũng không về, lại còn tự sát nữa, con làm anh thế này đây hả?"

Lâu Tử Hoán lo lắng, mặc ba hắn dạy dỗ.

An Tử Khê bên cạnh đứng nhìn, bất mãn nói: "Bác Lâu, bác nói Lâu Tử Hoán mặc kệ em gái, vậy còn bác, bác có quan tâm đến anh em bọn họ sao? Bác có biết con gái bác suy nghĩ những gì không? Bác biết Lâu Tử Hoán trong lòng có bao nhiêu đau khổ không?"

"Con nhỏ chết tiệt kia, mày lại nói bậy bạ gì đó?" An Dạ Vũ vội vàng giật cô lại, chuyện cha con của nhà họ Lâu, đầu óc nó chắc có vấn đề rồi, nói năng lung tung.

Sắc mặt Lâu Ngọc Đường tái nhợt, ông nghe rõ hàm ý trong câu nói của An Tử Khê, vội vàng hỏi: "Cô nói lời này là có ý gì?"

Tử Khê thầm nghĩ không thể lại gạt Lâu Ngọc Đường nữa, cô lập tức nói: "Bác Lâu..."

"An Tử Khê, cô câm miệng lại!" Lâu Tử Hoán hét lớn một tiếng, sắc mặt rất khó coi.

Lúc này đèn phòng giải phẫu vụt tắt, bác sĩ từ trong phòng bước ra. Lâu Tử Hoán bước tới: "Bác sĩ, em gái tôi thế nào rồi!"

Bác sĩ kéo khẩu trang xuống: "Ca phẫu thuật rất thành công, may là bệnh nhân được đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu như chậm trễ vài phút, Lâu tiểu thư coi như không thể cứu được nữa!"

Cha con họ Lâu trút nhẹ một hơi, lúc này Lâu Nhược Hi được đẩy từ phòng phẫu thuật ra. Lâu Ngọc Đường cùng Lâu Tử Hoán đi theo phía sau, chỉ có Tử Khê đứng yên một chỗ bất động. Lần này, Lâu Nhược Hi đã cược một ván bài rất lớn. Cô ta điên rồi sao? Lại đem đặt cược chính mạng sống của mình, rõ ràng cô ta đã sớm điên rồi!

"Lâu Tử Hoán, em về trước đây!" Tử Khê gọi hắn, hắn dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại. Tử Khê hiểu rõ, viền mắt hơi nhíu lại. "Nhạc Nhạc ở nhà có một mình, em phải về coi Nhạc Nhạc!" Nói xong, cô lập tức xoay người, nhanh chóng rời đi.

Lâu Tử Hoán đuổi theo, kéo tay cô, đưa chìa khóa xe cho cô: "Lái xe tôi mà về, đi đường nhớ cẩn thận."

Tử Khê giằng tay ra, tay hắn lạnh đến tận xương tủy, lòng của cô cũng tự động lạnh theo, bàn tay khẽ run. "Sáng sớm mai, em sẽ lại đến!"

Lâu Tử Hoán rút tay về, trên mặt cũng không bộc lộ cảm xúc gì: "Không cần, Nhược Hi sẽ không muốn gặp cô đâu."

"Em không gặp cô ấy!" Cô dùng ánh mắt chờ đợi nhìn hắn, "Em muốn ở bên cạnh anh!"

Trái tim Lâu Tử Hoán co thắt lại, hắn hận không thể ôm chặt lấy cô. Thế nhưng phía sau, em gái đã bị đẩy vào phòng bệnh, đang chờ hắn. Hắn chậm rãi nói: "Em đừng tới, anh sẽ tới tìm em sau, hãy chờ điện thoại anh."

Hắn sẽ tìm cô, hãy đợi điện thoại của hắn! Cô nở nụ cười, thì ra bản thân mình bị hắn biến thành thế này, hơn nữa hắn lại còn rất thích ứng nữa. Cô nhìn sang phía ba và em gái hắn, đó mới chính là người thân của hắn, đó mới chính là cuộc sống của hắn.

Tảng sáng, Nhược Hi mới tỉnh lại. Cô ta nằm trong chính căn phòng bệnh lần trước, lúc tỉnh lại, đã thấy anh trai ở bên giường. Hắn nhìn cô, vẫn không nhúc nhích, trên mặt cũng không lộ vẻ gì. Sắc mặt hắn rất nhợt nhạt, nhìn qua rất mệt mỏi.

"Anh!" Giọng nói của cô hoàn toàn suy yếu, trên tay còn cắm ống tiêm.

"Em tỉnh rồi!"Lâu Tử Hoán vẫn giữ tư thế bất động như thế, chỉ mấp máy môi. Vẻ mặt của hắn đạm bạc, hệt như người đang nằm trước mặt không có chút quan hệ gì với hắn. Hắn ngồi như thế đã mấy tiếng đồng hồ rồi, nhưng hắn vẫn không có ý muốn động đậy gì.

Thấy Lâu Tử Hoán như thế, cô có chút lo sợ, thậm chí cô cũng không biết nên bắt đầu câu chuyện với anh trai thế nào.

"Nói đi, lúc đó vì sao em lại muốn cắt tay, em sao lại cắt tay hả?" Lâu Tử Hoán nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng chất vấn.

Giờ khắc này Lâu Nhược Hi không còn cảm thấy sợ hãi nữa, cô nhàn nhạt cười: "Em chỉ muốn làm giống mẹ thôi, em nghĩ, nếu mẹ có thể cắt tay, em cũng có thể, em là con gái của mẹ mà! Sau đó em lại nghĩ, anh nói anh không muốn quan tâm đến em nữa, nếu anh đã nói không muốn quan tâm em nữa, em vì sao không thể cắt đứt mạch máu của mình chứ."

Lâu Tử Hoán nở nụ cười, cười đến sầu thảm. Đây mới là Lâu Nhược Hi, ngấn lệ, tuyệt vọng. "Em có nghĩ rằng, một nhát dao đó thực sự sẽ lấy mạng em không!"

Nhược Hi đau lòng nhìn dáng vẻ cười như điên loạn của anh trai, cô đang bức bách hắn, làm cho hắn đau khổ, làm cho hắn tuyệt vọng. Cô cũng sẽ đau lòng, thế nhưng cô không cho phép bản thân mình yếu đuối. Chỉ cần yếu đuối, anh trai sẽ không còn là của cô nữa, mà là của An Tử Khê. Trên đời này, cái gì cô cũng có thể mất đi, duy nhất không thể để mất anh trai được.

"Em cũng đã nghĩ tới, lúc em trong phòng tắn, lúc cầm lưỡi dao muốn cắt mạch máu, em nghĩ hay là đâm một nhát chấm dứt cuộc sống luôn. Thế nhưng, em không sợ, lúc ở cầu vượt với em, em đã rất sợ hãi. Cái em sợ không phải là tự sát, mà là anh chết cùng với em, anh, em không muốn anh chết. Thế nhưng khi em quyết định muốn chấm dứt cuộc sống, một chút sợ hãi cũng không có. Em chết đi rồi, có thể đi tìm mẹ, như vậy em có thể vĩnh viễn ở cùng với mẹ. Mà anh, anh nhớ tới mẹ cũng sẽ mãi mãi nhớ đến em, An Tử Khê cũng không thể cướp điều đó đi được! Em nghĩ như vậy sẽ đẹp lắm, cho nên lúc cắt em đã rất cố sức, chỉ đau một chút thôi. Em thấy máu từ cổ tay tuôn ra, em liên tưởng đến hình dáng của mẹ lúc chết, chính là hình dáng này, có lẽ cũng rất đẹp."

Mỗi một câu nói của Lâu Nhược Hi đều rất nhẹ nhàng, âm u tĩnh mịch, Lâu Tử Hoán nghe được những lời này, toàn bộ máu huyết trong người hắn đều đông cứng lại. Hắn không ngờ, Lâu Nhược Hi lại có thể có ý nghĩ tự sát để tổn thương chính mình. Em gái, mẹ, đối với hắn là hai người phụ nữ quan trọng nhất đời, nếu cùng dùng cách này để rời xa hắn, hắn còn mong muốn sống trên đời để làm gì. Hắn nói: "Em thắng rồi, Nhược Hi, anh sẽ không kết hôn với An Tử Khê nữa!"
Bình Luận (0)
Comment