Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 107

Ngày hôm sau, Tử Khê tỉnh lại. Cơ thể nhỏ bé của Nhạc Nhạc ghé vào bên người Lâu Tử Hoán, chu cái miệng nhỏ ra, nước dãi còn dính lại trên áo ngủ của hắn. Tử Khê bật cười, Lâu Tử Hoán cũng tỉnh dậy, thấy trước ngực mình ướt đẫm một bãi nước bọt, liền nhăn mặt. Lại thấy An Tử Khê vui vẻ cười hả hê, thật muốn đi đến, ngăn cái miệng nhỏ nhắn của cô lại, giày vò một phen.

Tử Khê cực kỳ trân trọng thời khắc trước mắt này, Nhạc Nhạc và Lâu Tử Hoán đều là những người mà cô yêu thương nhất, bọn họ đều đang ở bên cạnh cô, ấm áp đến như vậy, làm cô xúc động muốn khóc.

Nhạc Nhạc cũng tỉnh lại, đầu óc con bé vẫn còn lơ mơ, cả người nằm trong ngực Lâu Tử Hoán cũng thực mê muội nói: "A Tử, chú người xấu tại sao lại ngủ cùng giường với chúng ta?"

Tử Khê nở nụ cười, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: "Chú người xấu tự mò vào đây, nếu không thì con đuổi chú ấy xuống dưới đi?"

Lâu Tử Hoán nghiến răng dương mắt nhìn cô, lại hùng hổ nói với Nhạc Nhạc: "Tiểu quỷ, cháu nhìn rõ xem, đây là giường của chú. Đêm qua là cháu dựa vào người chú, còn chảy cả nước dãi lên người chú, cháu còn nói mà không biết xấu hổ."

Nhạc Nhạc cũng thấy được trước ngực Lâu Tử Hoán dính ướt một mảng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi đỏ lên, lớn tiếng nói: "Đâu phải, chú người xấu, cháu là con gái, chú làm sao lại được phép ôm cháu ngủ, mặt chú mới thật là xấu hổ."

Tử Khê không thể nhịn được cười, bọn họ một là đứa trẻ lớn, một là đứa trẻ nhỏ, có bọn họ ở bên, thật là tốt.

Lâu Ngọc Đường cũng dần dần hồi phục, thậm chí đã có thể xuống giường. Lâu Nhược Hi trong khoảng thời gian này đặc biệt yên lặng, bình thường cũng không đả động nhiều, nhưng không thấy cô ta có hành động gì, khiến Tử Khê cho rằng ngày đó cô cùng cô ta nói chuyện chẳng qua chỉ là ảo giác. Lâu Tử Hoán cũng bắt đầu bước vào giai đoạn bận rộn, công ty đã đi qua thời kỳ nguy hiểm, Lâu Tử Hoán lấy sự cương quyết cùng bản lĩnh của mình khiến cho hội đồng quản trị rất tin tưởng vào hắn, giá cổ phiếu của Lâu thị tăng trở lại. Sự tươi cười trên mặt hắn nhiều hơn, cuối tuần còn mang cô cùng Nhạc Nhạc ra ngoài chơi đùa. Lâu Ngọc Đường nhắc đến chuyện để cho bọn họ kết hôn lại, Lâu Tử Hoán không có đáp lại, Tử Khê cũng không nói thêm nữa.

Thực ra thì có gả cho hắn hay không, thực sự đều không quan trọng như vậy, chỉ cần hiện tại vui vẻ là tốt rồi. An Dạ Vũ thì ngược lại, đối với việc cô cùng Lâu Tử Hoán ở cùng một chỗ luôn có thái độ rất kì quái, không hề phản đối, thế nhưng cũng chẳng có gì là vui vẻ.

Cuối tuần, Lâu Tử Hoán hẹn hai mẹ con đi ăn buffet, khi cô cùng Nhạc Nhạc đi ra khỏi nhà, Lâu Nhược Hi ngồi ở trong phòng khách nhìn hai người, còn tiễn cả hai đi ra ngoài. Nhìn đến nụ cười hồn nhiên của Lâu Nhược Hi sẽ làm cho người ta không có bất kỳ nghi ngờ nào.

Cô ta thay xong quần áo, để bác Trương lái xe chở mình đến bệnh viện.

Khi cô ta tới trước phòng bệnh của ba, thì ba đã ngủ rồi. Cô ta lặng lẽ ngồi xuống phía trước giường, thản nhiên cười nhẹ, sau đó nhẹ nhàng đánh thức ba mình: "Ba, ba, người tỉnh lại đi."

Lâu Ngọc Đường tỉnh lại, Nhược Hi đang ngồi ở phía trước giường của hắn, mỉm cười giống như một đứa bé con. Hắn ngồi dậy: " Nhược Hi, đã muộn thế rồi, con sao lại đến đây vậy?"

" Ba, có một vài thứ con muốn cho ba thấy, ba tạm thời xuất viện được không?" Lâu Nhược Hi nói, rồi đưa tay lật chăn của ông ra, "Xem xong, con lại đưa ba về."

Lâu Ngọc Đường cảnh giác nhìn con gái, ông ta vẫn nhớ không có quên, đứa con gái trước mặt đây là đứa con gái trong trí nhớ của mình. " Nhược Hi, xảy ra chuyện gì, con muốn cho ba xem cái gì?"

" Bác Trương, bác vào đây!" Lâu Nhược Hi cũng không trả lời ông ta, gọi bác Trương đi vào, "Ba, nếu ba còn muốn đứa con gái này, nếu còn muốn con tha thứ, thì hãy nghe lời con, để bác Trương thay quần áo cho ba đi."

Lâu Ngọc Đường từ đầu đến cuối không cách nào vững tâm được với con gái, đành phải ngồi dậy để bác Trương thay quần áo cho.

Lâu Nhược Hi đi ra khỏi phòng bệnh, liền gọi điện thoại cho An Tử Khê. Một lúc lâu sau, điện thoại mới kết nối được. An Tử Khê lạnh lùng hỏi: "Lâu Nhược Hi, cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

"An Tử Khê, cô có hứng thú đến xem trò vui của tôi chứ?" Lâu Nhược Hi hỏi.

Tử Khê nắm chặt điện thoại di động, đưa mắt nhìn thấy được Nhạc Nhạc đang chơi đùa cùng Lâu Tử Hoán, liền đứng lên đi ra khỏi nhà hàng tìm một nơi vắng vẻ, nhanh chóng cự tuyệt: "Không có hứng thú."

"Có liên quan đến cô a!" Lâu Nhược Hi dường như muốn ép cô, "Cô khẳng định là mình không tới sao? Tôi thậm chí không ngại cô bảo anh trai cùng đến, như vậy càng thêm thú vi! An Tử Khê, nếu như cô thực sự không đến, có chuyện gì xảy ra, tôi thật không dám bảo đảm."

" Lâu Nhược Hi, cô cho rằng lừa được tôi sao?" Tử Khê mặc dù hoảng sợ nói loạn, nhưng giọng nói chính là vẫn rất bình tĩnh, "Mẹ tôi là ai, cô có thể làm được gì bà chứ? Tôi phải dập máy, xin đừng gọi điện thoại cho tôi nữa."

"Ngay bây giờ ở Dạ Đô, phòng số 502, cô có muốn đến hay không thì tùy." Nói xong, Lâu Nhược Hi tắt điện thoại.

Tử Khê gắt gao nắm điện thoại, Dạ Đô là nơi nào, cô không phải là không biết. Năm đó, mẹ cô làm ở Dạ Đô, lúc ở đây bà đã quen biết với Hắc Diệu Tư, cũng ở nơi đây bà mới có cơ hội được gả cho Lâu Ngọc Đường.

Cô bần thần quay trở lại ghế ngồi, Lâu Tử Hoán nhìn ra sự bất thường của cô, hỏi: "Ai gọi điện thoại cho em vậy?"

"A, là một người bạn lâu rồi không gặp mặt." Cô gượng cười, cúi đầu xuống coi như không có chuyện gì.

Lâu Tử Hoán lập tức căng thẳng, sắc mặt của cô một chút cũng không giống như vừa nhận được điện thoại của người bạn cũ. An Tử Khê, kĩ thuật nói dối của em càng ngày càng kém.

" Lâu Tử Hoán, em có một người bạn vừa mới đến thành phố A, cô ấy chỉ ở lại đây hai ngày. Bây giờ muốn gặp lại nhau. Anh mang Nhạc Nhạc về nhà đi! Em đi gặp bạn em trước đã." Nói xong, không đợi Lâu Tử Hoán trả lời, cô đã cầm lấy túi muốn đi.

Lâu Tử Hoán kéo cô lại: "Em vội gì chứ? Bạn bè nào, là nam hay là nữ?"

Tử Khê ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hắn một cái, chỉ nói: "Là nữ, cùng học đại học với em." Cô hôn Nhạc Nhạc, " Nhạc Nhạc, mẹ đi trước, con phải biết vâng lời chú, biết không?"

Nhạc Nhạc ngẩn ngơ nhìn lại cô: " A Tử, mẹ không phải nói là ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm sao? Mẹ vì sao lại phải đi trước?"

"Xin lỗi, Nhạc Nhạc, hôm khác chúng ta sẽ lại đi ăn." Cô chờ không kịp nữa, hôn lại Nhạc Nhạc một cái, liền bước nhanh đi ra ngoài.

Lâu Tử Hoán lập tức đuổi theo, kéo An Tử Khê đang đứng vẫy xe lại: " An Tử Khê, rốt cuộc là em có chuyện gì? Vừa rồi là ai gọi điện thoại cho em, có phải là Lâu Nhược Hi không?"

Lúc này, một chiếc xe trống chạy đến, An Tử Khê gọi xe lại. Sau đó xoay người đối diện với hắn nói: "Không phải là em đã nói rồi sao? Là bạn cùng học đại học, Lâu Tử Hoán, Nhạc Nhạc đang ở bên trong, anh mau quay vào đi, Nhạc Nhạc sẽ sợ đấy."

Lâu Tử Hoán hoài nghi nhìn cô, cô đã chui vào trong xe rồi, chiếc xe vội vã lao đi. Hắn lôi điện thoại ra: "Thạch Nam, đã xảy ra chuyện gì?"

Thạch Nam trả lời: "Nửa tiếng tước, tiểu thư cho bác Trương lái xe đến bệnh viện, đón chủ tịch Lâu, trực tiếp cùng đi đến Dạ Đô."

Lâu Tử Hoán biến sắc: "Tại sao anh không nói sớm cho tôi biết!"

Thạch Nam chột dạ trả lời: " Lâu thiếu dặn dò tôi, chỉ cần chú ý xem là tiểu thư đối với An tiểu thư cùng Nhạc Nhạc có giở trò gì gây rối hay không, tôi thấy An tiểu thư với Nhạc Nhạc và anh ở cùng một chỗ, tôi nghĩ hẳn là sẽ không có chuyện gì. Làm sao vậy, Lâu thiếu, đã xảy ra chuyện gì sao."

Lâu Tử Hoán chửi thầm một tiếng: "Anh lập tức đến đây đón Nhạc Nhạc."
Bình Luận (0)
Comment