Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 112

Ba ngày sau, Tử Khê thuận lợi chuyển đến phòng bệnh bình thường, Lâu Từ Hoán ngay cả máy vi tính cũng đưa đến bệnh viện, theo sát bên cạnh không rời khỏi cô. Tử Khê ở trong phòng bệnh VIP, trong phòng có sắp xếp bàn làm việc, thỉnh thoảng nhìn hắn, hắn đeo kính gọng vàng, hết sức chăm chú làm việc, trong lòng cô không khỏi dấy lên một sự sùng bái tán thưởng nồng đậm đối với hắn. Người đàn ông này đúng là một người đàn ông mạnh mẽ, hắn có đầy đủ khả năng để che gió che mưa cho cô.

Thỉnh thoảng, cảm nhận được ánh mắt của cô, hắn sẽ quay đầu lại hiểu ý cười với cô. Khi một phần công việc hoàn thành, hắn sẽ ngồi xuống cạnh giường cùng cô nói chuyện.

Chuyển tới phòng bệnh bình thường, Lâu Tử Hoán cũng đưa Nhạc Nhạc đến. Nhạc Nhạc vừa nhìn thấy cô nằm trên giường, thân thể cuộn lại như cái bánh bao, nước mắt giàn dụa. "A Tử, mẹ có đau không?"

Tay Tử Khê đã có thể chuyển động, cô sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc: " Nhạc Nhạc, A Tử không đau đừng có khóc."

Nhạc Nhạc vội vàng lau nước mắt: "ATử, Nhạc Nhạc mấy ngày nay rất ngoan nha! Con rất nghiêm túc làm bài tập, cô giáo nói con làm bài rất chăm chỉ, thưởng cho con một bông hoa hồng. Cả lớp chỉ có người được nha!"

"Nhạc Nhạc thật thông minh!" Tử Khê cười, Nhạc Nhạc nghe lời thật khiến cho cô yêu thương, vừa nhìn thấy khuôn mặt nho nhỏ của con bé, cả người cô lại tràn đầy sức sống.

"A Tử, mẹ phải nhanh chóng bình phục, Nhạc Nhạc sẽ cổ vũ cho mẹ!" Hốc mắt Nhạc Nhạc hồng hồng, muốn khóc nhưng cố nén không khóc.

"Cảm ơn Nhạc Nhạc!" Tử Khê kéo đích tay nhỏ bé của con bé, "Nhạc Nhạc, qua đây, hôn A Tử nào!"

Lâu Tử Hoán ôm lấy Nhạc Nhạc, cẩn thận không cho Nhạc Nhạc đè nặng cô. Nhạc Nhạc cẩn thận hôn lên mặt A Tử: "A Tử, cố lên nha!"

"Có cái hôn nhẹ của Nhạc Nhạc, A Tử rất nhanh sẽ khỏe lại!" Tử Khê cũng hôn con bé một cái, nói.

"Được rồi, Nhạc Nhạc, A Tử phải nghỉ ngơi rồi! Con ra chơi với chú Thạch Nam đi." Tiểu quỷ này chiếm quá nhiều thời gian rồi, ngay cả một câu hắn còn chưa được nói đây!

Nhạc Nhạc bất mãn nhìn Lâu Tử Hoán, rõ ràng là chú xấu xa muốn chiếm lấy A Tử. Nhưng mà vẻ mặt A Tử nhìn qua thực sự có chút mệt mỏi, con bé không cam lòng từ trên người hắn đi xuống. Thạch Nam đã chờ sẵn ở ngoài cửa. Hết sức tủi thân nói: " A Tử, con đi trước nha! Con sẽ đến thăm mẹ, mẹ phải cố lên đó!"

Tử Khê gật đầu: "Được!"

Chờ Nhạc Nhạc đi ra ngoài, Lâu Tử Hoán ngồi vào bên giường: "Mệt không? Có muốn ngủ một chút không?"

Tử Khê lắc đầu, cô thật sự rất lưu luyến muốn nhìn hắn. Lúc này đây tìm được đường sống trong chỗ chết, cô càng thêm quý trọng tình cảm cùng Lâu Tử Hoán, có thể sống lại, còn có thể cùng hắn ở một chỗ, đây thật sự là chuyện vô cùng hạnh phúc.

"Em nhìn anh như thế, là ám chỉ anh đến hôn em phải không?" Lâu Tử Hoán nói xong, cúi sát xuống muốn hôn cô. Một suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn, biểu tình cứng đờ, "Quên đi, trước tiên bỏ qua cho em đã!"

Tử Khê đã nhắm mắt lại rồi, sau đó mơ hồ mở mắt ra. Lúc nào Lâu Tử Hoán lại trở nên lém lỉnh như thế? "Có phải là xảy ra chuyện gì không? Tất cả mọi người hình như có gì đó là lạ!"

Lâu Tử Hoán lập tức nói: "Có thể có cái gì lạ chứ, em suy nghĩ nhiều quá rồi!" Hắn tận lực không cho An Dạ Vũ một mình gặp Tử Khê, lại càng cảnh báo vĩnh viễn không cho bà ta nhắc lại sự kiện kia. Hắn không cho phép chuyện tình như vậy xảy ra, hơn nữa hắn càng không tin.

"Anh cũng rất lạ!" Rõ ràng hắn vừa nãy cũng rất muốn hôn cô, nhưng sau cùng lại dừng lại. "Lâu Tử Hoán, anh thành thật nói cho em biết, xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện gì cũng không có, em hiện tại quan trọng nhất chính là chiếu cố để cho thân thể mau bình phục, không được suy nghĩ miên man." Hắn cố gắng né tránh, điều cấm kỵ kia, cả cô và hắn đều không chịu nổi.

Tử Khê không hề hỏi nữa, hắn không muốn nói, thì nhất định hỏi thế nào cũng không ra.

Cửa phòng bệnh mở ra, Lâu Ngọc Đường cùng An Dạ Vũ tiến vào. Lâu Ngọc Đường ân cần hỏi cô: "Tử Khê, con khá hơn chút nào không?"

Dáng vẻ quan tâm như thế của Lâu Ngọc Đường thật làm Tử khê thụ sủng nhược kinh (được yêu thương nhưng vừa mừng vừa lo sợ). "Cảm ơn bác Lâu quan tâm, cháu đã khỏe hơn rất nhiều rồi, bác xem tay của cháu cũng có thể cử động rồi!"

"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!" Lâu Ngọc Đường nói, hốc mắt vậy mà lại đỏ lên, vẻ mặt hổ thẹn nhìn cô.

Tử Khê không hiểu, thật bất ngờ, trong một đêm thôi mà thái độ của Lâu Ngọc Đường đối với cô hoàn toàn thay đổi. Trước đây, ông ta nói đồng ý cho cô cùng Lâu Tử Hoán kết hôn, cô còn có thể nhìn ra ông ta là bất đắc dĩ miễn cưỡng tiếp thu. Bây giờ nhìn ông, trong mắt tràn đầy yêu thương, giống như ánh mắt một người cha nhìn con gái.

"Tử Khê, con nhất định phải nhanh khỏe lại một chút!" An Dạ Vũ nói, nước mắt đã chảy xuống. Bà thậm chí cũng không dám nhìn vào mắt của Tử Khê và Lâu Tử Hoán.

"Bác Lâu, bác cùng mẹ con...?" Cô không dám hy vọng xa vời Lâu Ngọc Đường thực sự sẽ tha thứ cho mẹ cô, hai người bọn họ cùng xuất hiện, cô quả thực rất bất ngờ.

"Chúng ta tốt lắm!" Lâu Ngọc Đường cười, "Bà ấy đáp ứng ta, sau này sẽ dốc lòng làm Lâu phu nhân, mà ta cũng sẽ tận lực làm một người chồng tốt."

Tử Khê kinh ngạc không thể tin vào tai mình, với người như Lâu Ngọc Đường, lại đã từng thấy mẹ cô ở bên ngoài... Sau lại còn có thể tha thứ, trên thực tế, việc mẹ cô làm ra không đáng được tha thứ. "Bác Lâu, cảm ơn bác còn có thể tha thứ cho mẹ cháu. Cháu sau này sẽ để ý thật kỹ đến bà, cháu tin tưởng bà là thật tâm muốn làm Lâu phu nhân."

Lâu Ngọc Đường vui vẻ gật đầu, An Dạ Vũ nức nở khóc, kéo tay con gái: "Tử Khê, mẹ đồng ý với con, mẹ sẽ chuyên tâm trong cuộc sống với bác Lâu của con, sẽ không làm con thất vọng."

Tử Khê tin tưởng mẹ cô là thật tâm muốn sửa đổi, trong một đêm đó, mọi chuyện đều phù hợp với ý nghĩ của cô. Tai nạn xe cộ của cô có thể đổi lấy kết quả như vậy, cô chịu chút khổ cực ấy cũng là đáng giá.

"Tử Hoán, con đi theo ba ra đây một lát, ba có lời muốn nói với con. "Lâu Ngọc Đường đẩy xe lăn đi ra, "Tử Khê, cháu nghỉ ngơi cho thật tốt!"

Lâu Tử Hoán chần chờ một chút, ánh mắt thật sâu nhìn An Dạ Vũ, mang theo cảnh cáo ngầm.

Lâu Tử Hoán theo ba đi ra ngoài, đi đến phòng bệnh của ông. Lâu Tử Hoán mơ hồ đoán được ba muốn nói gì, mặt âm trầm nhìn ông.

"Ba ngày trước, ba đã tự đi xét nghiệm ADN của ba với ADN của Tử Khê!" Lâu Ngọc Đường cũng nhìn con trai, khó khăn nói.

Sắc mặt Lâu Tử Hoán đại biến: "Con không phải đã nói sao? Lời người đàn bà kia nói không thể tin được, Tử Khê không có khả năng là con gái ba, ba vì sao còn muốn đi xét nghiệm?"

"Tử Hoán, ba không có thể không xét nghiệm." Mọi chuyện xảy ra đối với ông mấy ngày nay, đối Lâu Ngọc Đường mà nói cũng là dày vò. Ông cầm trong tay báo cáo, tay run run, kết quả này, đối với Tử Hoán mà nói chính là đòn đả kích trí mạng. "Ba không có biện pháp, lúc ba biết Tử Khê có thể là con ba, ba không tài nào coi như không biết được. Nhóm máu của nó cùng với nhóm máu của con, tính toán thời gian, đích xác là lúc ấy ba và An Dạ Vũ cùng một chỗ. Trước đây ta không tin, An Dạ Vũ có rất nhiều đàn ông, Tử Khê thế nào có khả năng là con của ba. Thế nhưng hiện tại, ba phải hoài nghi."

Lâu Tử Hoán cũng thấy được báo cáo trong tay ông, hắn một phen giật lấy: "Cái báo cáo này một chút ý nghĩa cũng không có. Ba cho là ba thực sự như vậy được không? An Dạ Vũ ở cùng quá nhiều đàn ông, làm sao có thể là của ba được. Nhóm máu ăn khớp, điều này không phải là trùng hợp." Hắn xé báo cáo thành từng mảnh nhỏ, mặc kệ kết quả làm sao, hắn cũng không cần biết.

"Tử Hoán, Tử Khê là em gái con." Lâu Ngọc Đường đau lòng nhìn con trai, tàn nhẫn nói cho hắn biết kết quả, "Trên báo cáo nói xác xuất ba cùng Tử Khê là cha con là trên 90%, đã xác nhận chúng ta có quan hệ cha con."

Lâu Tử Hoán ngây ra như phỗng, tin tức này quá khó khăn để tiêu hóa. Hắn rống to hơn: "Con không tin, tuyệt đối không tin, ba không phải nói 90% thôi sao? Cũng sẽ không phải là 100%. An Tử Khê sẽ không là em gái con, con không tin, con không tin!"

"Tử Hoán,ba thật xin lỗi con." Lâu Ngọc Đường nhìn bộ dạng sụp đổ con trai, hốc mắt đau lòng ửng đỏ. "Ba biết, chuyện này đối với con mà nói rất tàn nhẫn, nhưng đây là sự thực."

"Không, không!" Lâu Tử Hoán một mảnh hỗn loạn, hắn đấm mạnh vào tường, "An Tử Khê sẽ không phải là em gái con, cô ấy làm sao có thể là em gái con! Ba, ba gạt con, ba không muốn con ở cùng Tử Khê một chỗ, cho nên mới kết hợp cùng An Dạ Vũ bịa ra lời nói dối này. Con sẽ không tin, sẽ không tin."

Hắn chạy ra khỏi phòng, hắn không biết An Dạ Vũ sẽ cùng An Tử Khê nói gì, cho dù thế nào tuyệt đối không thể để Tử Khê biết. Hắn xông về phía phòng bệnh, Tử Khê trên mặt hoàn lộ dáng vẻ tươi cười, đang nói chuyện cùng mẹ.

Tử Khê nhìn hắn vẻ mặt cuồng loạn, hỏi: "Lâu Tử Hoán, anh làm sao vậy, bộ dạng thế này."

"Không, không có gì!" Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt hai người, không có gì khác thường. Hắn hít sâu một hơi, "Dì An, ba tôi gọi bà trở về."

An Dạ Vũ xấu hổ nhìn hắn một cái, nói với Tử Khê: "Tử Khê, mẹ đi trước xem bác Lâu của con."

Tử Khê gật đầu, nhìn theo mẹ rời đi.

Lâu Tử Hoán ngồi vào bên giường cô, cầm tay cô, nhất thời bi ai ùa đến. Hắn từ trước đến nay cho rằng, bản thân mình có thể nắm hết được mọi chuyện, không có chuyện gì là hắn không thể đối mặt, không thể giả quyết được. Nhưng giờ này khắc này, đối mặt với Tử Khê, hắn thực sự không biết làm sao, không biết làm sao bây giờ. Tử Khê là em gái hắn, bọn họ đã từng có một đứa con, bọn họ đã có vô số lần hoan ái triền miên, bọn họ thậm chí đã muốn dây dưa cả đời. Làm sao cô lại có thể là em gái hắn được chứ, ông trời quá độc ác, đối với hắn tàn nhẫn như thế.

Loạn luân, hai chữ thật đáng sợ, đủ để phá hủy ý chí của hắn. Bản thân hắn sẽ lại không có hy vọng, cũng không nhìn thấy lối ra nữa. Hắn không thể mất đi Tử Khê, càng không thể xem cô là em gái hắn. Hắn làm không được, cho dù có giết hắn, hắn cũng làm không được.

"Tử Hoán, anh làm sao vậy, bác Lâu nói với anh cái gì?" Khuôn mặt hắn chôn trong lòng bàn tay cô, cô không thấy được vẻ mặt của hắn. Cô có thể cảm nhận được hắn đang bi thương cùng tuyệt vọng, tim cô cũng thắt chặt lại.Vừa nãy ánh mắt của mẹ nhìn cô cũng rất lạ, cô khẳng định đã xảy ra chuyện rất quan trọng.

"Tử Khê, cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không rời bỏ anh, đúng không?" Lâu Tử Hoán ngẩng đầu hỏi cô.

Tử Khê giật mình, trong ánh mắt hắn quá bi thương, quá tuyệt vọng, hình như bị đả kích trí mạng. Cô nhẹ vỗ về khuôn mặt hắn: "Đương nhiên, cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải ở cùng một chỗ."

"Em không được rời bỏ anh, vĩnh viễn không được." Hắn hôn lên khắp lòng bàn tay cô, "Chúng ta kết hôn, chúng ta lập tức kết hôn. Anh đi tìm người đến, chúng ta kết hôn ngay bây giờ."

An Tử Khê không biết đã xảy ra cái gì, khiến hắn mất đi lý trí, hắn hoảng loạn tựa như một đứa bé. Cô nắm lấy tay hắn: " Không phải nói chờ em xuất viện sao? Vì sao đột nhiên gấp như thế?"

"Lẽ nào em đổi ý rồi sao? Em không muốn kết hôn với anh sao?" Lâu Tử Hoán vừa nghe cô cự tuyệt, sắc lạnh hỏi lại.

"Em không có đổi ý a! Em chỉ nghĩ không cần gấp như thế." Tử Khê giải thích trấn an hắn, "Tử Hoán, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Em đừng hỏi." Lâu Tử Hoán né tránh chủ đề này, ngay sau đó nói, "Chúng ta trước làm công chứng kết hôn, hôn lễ chờ em xuất viện sẽ tổ chức. Anh bảo Tiêu Tề mời người ở phòng công chứng đến, chúng ta ngày hôm nay sẽ kết hôn."
Bình Luận (0)
Comment