Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 115

"Anh nói cái gì?" Cô hoài nghi có có phải mình nghe lầm hay không, hắn cư nhiên lại uy hiếp cô như vậy. Cô nghiêm mặt trắng bệch nhìn anh, "Lâu Tử Hoán, anh biết anh đang nói cái gì không? Anh xác định anh đang nghiêm túc chứ?"

Lâu Tử Hoán cũng ý thức được hắn nói sai, hắn sợ, rất sợ hãi. Hắn không thể mất đi Tử Khê, mà một chuỗi đả kích này, hắn như dã thú bị nhốt, tìm không được lối ra. Hắn chỉ có thể dựa vào bản năng, gắt gao bắt lấy cô: "Vì sao em cũng bị người khác ảnh hưởng, em không phải đã đồng ý sẽ gả cho anh sao? Nếu như em yêu anh đúng như em nói, vậy gả cho anh đi!"

Ánh mắt hắn cuồng loạn, bên trong rõ ràng chứa đầy ưu thương tuyệt vọng. Tay Tử Khê run run bắt đầu kí, nhìn mắt mẹ cô, mẹ cô đã bình tĩnh trở lại, thậm chí không nói thêm nửa lời. Lâu Ngọc Đường được Tiêu Tề nâng dậy, ngồi ở sô pha, mắt rưng rưng nhìn cô. Vì vậy, cô cố lấy dũng khí, trước ánh mắt mọi người đặt bút kí tên.

Cô vừa ký xong, Lâu Ngọc Đường liền ngất xỉu, An Dạ vũ xụi lơ trên mặt đất. Trong gian phòng hỗn loạn, Lâu Tử Hoán nhìn chằm chằm Tử Khê. Cô đã là vợ của hắn, cô rốt cục là của hắn rồi! Hắn nên vui vẻ mới đúng, nhưng một nỗi tuyệt vọng càng sâu ập tới trong hắn. Hắn ôm lấy Tử Khê, muốn che giấu nội tâm bất an, thế nhưng nội tâm tuyệt vọng cùng sợ hãi lại lan rộng hơn, sau cùng bao phủ lấy hắn.

May là Lâu Ngọc Đường cũng không có ngăn trở, ông lại mở mắt ra, nhìn con trai cùng Tử Khê, cũng có vẻ rất bình tĩnh. An Dạ Vũ khác hẳn với tính cách thường ngày, an tĩnh đến dọa người. Tử Khê có lúc cảm giác bà ngồi ở bên cạnh, nhìn thất thần, thấy trong lòng không yên, bà chính là vẫn bất động.

Thân thể Tử Khê đã hồi phục một chút, cô có thể xuống giường, Lâu Tử Hoán bắt đầu giúp cô làm hồi phục chức năng. Đối với Tử Khê mà nói, việc hồi phục chức năng cũng không khổ cực, vì có Lâu Tử Hoán cùng Nhạc Nhạc bên cạnh cổ vũ.

Dần dần, cô có thể đi lại được, Nhạc Nhạc học xong đều đến thăm cô. Hai người ngồi trên thảm cỏ trong bệnh viện, Nhạc Nhạc ngồi trước bảng vẽ, trong bức tranh của Nhạc Nhạc vẽ mặt trời lặn, cây, hoa cỏ, còn có cả cô. Những ngày yên lặng mà bình thản như vậy, Tử Khê đã cảm thấy thỏa mãn. Chỉ là, Tử Khê vẫn thấy bất an. Lâu Tử Hoán trở nên rất kỳ quái, anh cùng cô không còn những cử chỉ thân mật nữa, vài lần cô nghĩ là anh muốn cô, nhưng cuối cùng nỗi tuyệt vọng cùng vật lộn trong mắt anh lại khiến anh dừng lại. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô tự mình suy ngẫm.

"A Tử, bức tranh của con có đẹp không?" Nhạc Nhạc chạy qua, cầm bản vẽ cho cô xem.

Trên bàn vẽ là bức tranh có cô, cô đang ngồi dưới tàng cây, nhìn ra là cảnh sắc bệnh viện. Nét vẽ của Nhạc Nhạc rất đơn giản, cũng rất ấm áp.

Cô ngẩng đầu, Lâu Nhược Hi từ xa đi tới. Cô ta mặc một cái váy màu trắng tóc cắt ngắn ôm vào bên tai. Tử Khê lồng ngực căng thẳng, rất rõ ràng cô ta sắp đến đây. Thạch Nam ở cách đó không xa, cũng thấy được Lâu Nhược Hi, hắn bước đến, chặn trước mặt Lâu Nhược Hi: "Tiểu thư, Lâu thiếu đã dặn, cô không thể gặp Lâu thiếu phu nhân!"

Lâu thiếu phu? Lâu Nhược Hi nhíu mày, An Tử Khê cư nhiên thành Lâu thiếu phu nhân thực sự, cô cười không được. Tử Khê nói với Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, con qua bên kia vẽ tiếp có được hay không?"

Nhạc Nhạc cũng thấy được Lâu Nhược Hi, nó gật đầu, cầm bàn vẽ chạy đến bên kia. Cô nói: "Thạch Nam anh lo xa quá rồi! Anh ở chỗ này không phải sao? Cô ta sẽ không dám làm gì với tôi đâu."

Môc Thạch Nam chần chờ một chút, nói: "Tiểu thư, Lâu thiếu nói rồi, nếu như cô lại nói bậy trước mặt Lâu thiếu phu nhân, anh ấy sẽ không bao giờ ... nương tay nữa đâu."

Lâu Nhược Hi căn bản không để những lời nói của Mộc Thạch Nam vào trong tai, đẩy hắn ra đi tới chỗ Tử Khê: "Cuối cùng cô đã được như nguyện, Lâu thiếu phu nhân, chúc mừng cô, khí sắc của cô tốt lắm."

Tử Khê ngẩng đầu nhìn cô ta, Lâu Nhược Hi trước mắt không giống trước đây. Tóc ngắn ngủn, bỏ đi bộ mặt dịu hiền, hình như thay đổi thành người khác. Cũng có thể, đây mới là diện mạo thật của cô ta. Cô cười: "Cô cũng khác, cô thay đổi rất nhiều."

"Khi bị toàn bộ người thân vứt bỏ thì bản thân phải thay đổi." Cô ta ngồi xuống bên cạnh An Tử Khê "An Tử Khê, cô thật sự rất lợi hại, cuối cùng thực sự cùng anh tôi kết hôn rồi. Nhưng, cô không thắng."

Tử Khê buồn cười nói: "Lâu Nhược Hi, mặc kệ cô tin hay không, tôi cho tới bây giờ cũng không nghĩ muốn đấu cùng cô. Càng không nghĩ tới tôi và cô sẽ có vấn đề thắng hay thua cái gì. Cô có nhiều hạnh phúc lắm, hãy biết quý trọng. Biến thành bộ dáng hiện tại, cô không nghĩ là nên tỉnh lại một chút sao?"

Lâu Nhược Hi cười ha hả, Mộc Thạch Nam cách đó không xa khẩn trương nhìn cô ta, sợ cô ta nói ra gì đó! "An Tử Khê, tôi thật chán ghét bộ dạng này của cô ngay từ nhỏ. Cô cứ tự tin như thế, xinh đẹp như thế, chói mắt như thế .Cô không cần tốn nhiều sức chiếm được lòng tin của anh trai, mà tôi dùng hết toàn lực cuối cùng lại mất trắng. Cô thực sự rất đáng ghét, tôi vô cùng chán ghét cô."

Tử Khê một chút cũng không thèm để ý: "Vừa khéo, tôi cũng không thích cô."

"Nhưng mà, hiện tại tôi rất đồng cảm với cô!" Lâu Nhược Hi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống phía cô, "Cô thực sự rất đáng thương, cô đã từng muốn ngăn cản tôi cùng anh trai một chỗ. Cô hao hết khí lực muốn đem anh trai từ trong cuộc sống loạn luân lôi ra, kết quả là, chính mình nhưng lại hãm sâu vào."

Tử Khê biến sắc, hô hấp cũng trở nên không thông: "Cô có ý gì?"

"Cô có hay không nghĩ tới, cô xảy ra tai nạn xe cộ, chảy nhiều máu như vậy, là ai cho cô máu?" Lâu Nhược Hi hỏi.

"Đương nhiên là máu dự trữ của bệnh viện." Cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, Lâu Tử Hoán không nói, cô đương nhiên nghĩ là máu dự trữ của bệnh viện.

"Anh trai thực sự rất cẩn thận!" Cô ta cười, "Thế nhưng, cô chớ quên, máu của cô là RH âm tính. Rất hiếm, tôi cũng vậy là máu RH âm tính, anh trai đương nhiên cũng vậy. Khẳng định bác sĩ bị anh trai yêu cầu không được nói, khẳng định bọn họ cũng không có nói cho cô là anh trai đã rút 1500CC máu, cứu mạng của cô!"

"Hai người cũng là nhóm máu RH âm tính?" Trái tim Tử Khê kinh hoàng, nhóm máu mà trong mười người chưa chắc có một người có nhóm máu như vậy, nhưng cô và Lâu Tử Hoán lại giống nhóm máu. Thật là trùng hợp sao? Ngày bọn họ kết hôn, Lâu Ngọc Đường liều mạng ngăn cản, vì cái gì? Lòng bàn tay nàng bắt đầu lạnh, Lâu Tử Hoán không muốn động vào cô, nhìn vào mắt anh là tuyệt vọng cùng thống khổ. Bọn họ đều kết hôn rồi, anh hẳn là phải hài lòng không phải sao? Vì sao lại biến thành như vậy?

"Cô nói xem , nhân sinh rất hoang đường đúng hay không! Tôi chán ghét cô, từ nhỏ đã chán ghét, cô thế nhưng lại chảy cùng một dòng máu với tôi. An Tử Khê, số phận cô như vậy thật đáng buồn! Cô mười tám tuổi đã lên giường cùng anh trai, chính là số của cô, cô cùng anh trai đã không ít lần lên giường với nhau phải không? Không nghĩ tới, người cùng cô lên giường lại là anh trai cùng cha khác mẹ của mình! Càng thêm buồn cười là cô lại cùng với anh trai kết hôn? An Tử Khê, tôi thật sự đồng tình với cô!" Lâu Nhược Hi tàn nhẫn nói, cô ta thưởng thức biểu tình trên mặt An Tử Khê, cảm thấy thật sảng khoái.
Bình Luận (0)
Comment