Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 57

Tử Khê về thẳng nhà, nằm trên ghế sô pha nghe nhạc. Đến 6 giờ, cô đoán Lâu Tử Hoán sắp về đến, đột nhiên hăng hái muốn làm bữa tối. Vì thế bắt đầu vo gạo, rửa rau, xào rau. Làm hai món ăn một món canh. Nhìn lên đồng hồ, đã là bảy giờ, cửa vẫn im ắng một chút động tĩnh cũng không có. Cô lại nghĩ đến, Lâu Nhược Hi khẳng định sẽ cùng trở về với Lâu Tử Hoán. Nghĩ đến hai anh em bọn họ sẽ ngồi trên bàn ăn cơm, mà cô ngồi ở một bên, giống như nữ giúp việc hầu hạ bọn họ, cô hận không thể đổ hết đồ ăn đi. Nhưng là cửa vẫn không có động tĩnh, cô ngồi xuống sô pha thỉnh thoảng nhìn ra cửa, thỉnh thoảng xem đồng hồ. Cho đến khi đồ ăn nguội hết, kim đồng hồ chỉ 12 giờ, di động đặt ở trong tay, im lặng.

Cô nán lại từ sô pha nhảy lên, đem tất cả đồ ăn trên bàn đổ vào bồn cầu. Lại đem bát đĩa rửa sạch sẽ, lại dọn dẹp, lau lại bàn ghế, thẳng đến khi đầu đầy mồ hôi. Đầu óc trống rỗng, cô chạy vọt vào phòng tắm, tắm xong một phen, ngả đầu liền ngủ.

Sáng sớm, cô bị di động đánh thức. Trần Hựu An gọi điện thoại cho cô: “A Tử, nhanh đến đây, hôm nay công ty có hoạt động!”

Tử Khê mở to hai mắt, xác nhận mình hoàn toàn là An Tử Khê ngày thường kia, mới rời giường.

Cô đi vào công ty, Giang Viện dậm giày cao gót lộp bộp đi đến: “An tiểu thư, hôm nay công ty sắp xếp hoạt động, muốn đi cô nhi viện tặng quà. Ngày trước hẳn là đã thông báo với cô, cô cũng không nhớ sao?”

Tử Khê vốn là không có công ty quản lý nghiêm chỉnh, chỉ là đi theo Trần Hựu An. Cô không có người đại diện, nhận hoạt động, từ trước nay đều là thương gia phái người đến phối hợp với cô. Ý chỉ trích trong mắt Giang Viện rất rõ, cô vốn cũng không được người khác thích, đặc biệt là phụ nữ. “Lập tức xuất phát sao? Tôi đi thay quần áo!”

“Quần áo đã chuẩn bị tốt cho cô!” Giang Viện bảo trợ lý lấy quần áo đến. “Cho cô mười phút thay quần áo, hôm nay tổng giám đốc cũng sẽ đi!”

Tử Khê dừng lại ba giây, mới đi thay quần áo. Cô thay bộ váy màu tím nhạt, trên chân là giày xăng đan đơn giản màu trắng. Cô vốn cũng chỉ trang điểm nhã nhặn, thanh thuần đi ra như vậy giống như nữ sinh trung học 18, 19 tuổi.

Giang Viện nhìn thấy mắt cũng choáng váng, trong lòng tuy rằng không thích cô, không thể không thừa nhận An Tử Khê trời sinh chính là để kiếm cơm trong ngành này.

Xe đã đậu ở cửa công ty, Giang Viện kéo cô ngồi ở xe phía trên, cô ta ngồi ở ghế phụ, còn An Tử Khê ngồi vào ghế đằng sau. Trần Hựu An cùng với mấy người mẫu khác ngồi ở xe nhỏ đằng sau. Cô ngồi trên xe, mới phát hiện Lâu Tử Hoán ngồi ở phía sau.

Cô bản năng muốn chạy trốn, nghĩ lại không cần thiết, vì thế lạnh lùng ngồi xuống, dựa vào cửa sổ không liếc hắn lấy một cái.

Lâu Tử Hoán bị thái độ của cô chọc giận, trước nay đều là như thế, chỉ cần đụng tới cô, hắn sẽ bị tức nổi điên. Không để ý phía trước còn có lái xe còn Giang Viện, hắn một tay kéo cô vào trong lòng: “An Tử Khê, đây là lễ phép của cô sao? Nhìn đến ông chủ là tôi đây còn bày ra khuôn mặt quả phụ, cô là có ý gì?”

Tử Khê cực lực giãy dụa, cô giương mắt vừa lúc gặp phải ánh mắt của Giang Viện, nhất thời đỏ mặt tai hồng. Bây giờ tất cả người trên thế giới đều biết cô là em gái hắn, hắn điên rồi sao? “Lâu Tử Hoán, anh trước buông ra đã!” Tức giận của cô còn chưa ta, cô một chút cũng không muốn để ý đến hắn.

Lâu Tử Hoán nghe được lời của cô, ngược lại ôm càng chặt, nhấc cằm cô lên: “Cô an phận một chút cho tôi, một buổi tối không có trừng phạt cô, cô không biết lợi hại phải không?”

Mặt Tử Khê càng đỏ, càng cảm thấy xấu hổ. Cô là tình nhân của Lâu Tử Hoán cũng không có quá nhiều vinh dự, lại càng không muốn cho người khác biết. Về sau, chỉ sợ Giang Viện càng thêm khinh thường cô, làm việc cũng sẽ bị khó chịu.

Lâu Tử Hoán thấy hai má cô đỏ lên, nhất thời hiểu được, hắn nói với phía trước: “Thư ký Giang, dựng tấm ngăn lên!”

Hắn thật sự điên rồi! Hắn bất chính như vậy rõ ràng nói cho người khác, hắn muốn làm cái gì đi! “ Lâu Tử Hoán, lát nữa tôi còn phải tham gia hoạt động. Không phải sẽ có phóng viên chụp ản, còn có thể phỏng vấn sao? Anh như vậy, tôi làm sao tham gia hoạt động được?”

Tay Lâu Tử Hoán nhấc váy cô lên, xoa xoa chân bóng loáng của cô: “Cô yên tâm, tôi sẽ không lưa lại dấu vết! Chỉ là, cô còn giãy dụa như vậy, tôi cũng không dám cam đoan. Còn ngu ngốc nữa, phóng viên đến đây, soi ra được chỗ nào xấu, tôi lại càng không buông tha cô!”
Bình Luận (0)
Comment