Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 69

Tử Khê trở lại phòng nhỏ của mình, ngồi trên giường nhìn bộ quần áo và thẻ khóa bên cạnh ngẩn người. Hắc Diệu Tư chuẩn bị cho cô là một bộ váy liền có đai đeo màu trắng cùng với đồ lót màu trắng thuần khiết. Chẳng lẽ cô thật sự phải giao thân thể mình cho Hắc Diệu Tư sao? Nghĩ đến loại khả năng như vậy, dạ dày cô bắt đầu cuồn cuộn. Cô làm không được, cô không có khả năng làm được.

Nhưng là vì sao, lúc trước Lâu Tử Hoán muốn cô làm đàn bà của hắn, cô không có bao nhiêu giãy dụa liền khuất phục. Mà bây giờ, thay đổi là một người đàn ông khác, cô nhục nhã muốn chết. Mẹ cô nói cô yêu Lâu Tử Hoán, thật sự là bị bà ta nói trúng rồi. Cô không thể làm cho bản thân hầu hạ dưới thân một người đàn ông mà mình không hề có cảm tình. Trừ bỏ Lâu Tử Hoán, cô càng không thể tượng tượng được người đàn ông khác chạm vào cô. Trời ạ, sao cô lại có cảm tình sâu với hắn như vậy? Lâu Tử Hoán căn bản không có khả năng yêu cô nha, hắn hận cô thấu xương, giữ cô lại bên người chẳng qua chỉ vì tra tấn cô mà thôi. Cô hận bản thân mình như vậy, thật sự rất hận.

Điện thoại trong tay vang lên, cô vừa thấy báo số gọi đến là Lâu Tử Hoán, tim nhảy dựng lên nhấn nút nghe, thì chỉ nghe thấy tiếng Lâu Tử Hoán rít gào: "An Tử Khê, cô lập tức quay về cho tôi!" Nói xong, liền ngắt điện thoại.

Cô rên rỉ một tiếng, nhận lệnh xuống giường ra cửa.

Lúc sau đến biệt thự của Lâu Tử Hoán, cô còn không có phản ứng lại, đã bị Lâu Tử Hoán đá đến sô pha, vẻ mặt hắn tức giận: "An Tử Khê, tôi không nghĩ tới cô độc ác như vậy, cư nhiên lại làm ra loại chuyện này."

Tử Khê bị hắn đá làm đầu óc choáng váng hoa mắt: "Anh rốt cuộc đang nói cái gì? Tôi làm việc gì?"

Cô hỏi như vậy, càng làm kích lên cơn giận dữ của hắn. Hắn bất chấp cô có phải không thoải mái hay không, lôi cô đến phòng tắm, cầm lấy váy của Lâu Nhược Hi, ở trên đó nhưng lại cắm một lưỡi dau, bên cạnh còn có vết máu. Lâu Tử Hoán lửa giận càng sâu: "Cô xem xem đây là cái gì? An Tử Khê, tôi không ngờ tâm địa cô độc ác như vậy, cư nhiên lại hại đến Nhược Hi thế này!"

"Anh cho rằng lưỡi dao này là tôi để vào? Tôi vì sao phải cho lưỡi dao vào đây? Lâu Tử Hoán, anh cho dù muốn nói xấu người khác cũng phải có chứng cứ." Lâu Tử Hoán lôi cô rất đau, cô chịu đựng không có hô đau. Ngược lại ánh mắt phẫn nộ chỉ trích của hắn làm cô đau đến khó có thể hít thở được.

"Nhược Hi tận mắt thấy cô động vào quần áo của nó, cô còn dám ngụy biện sao?" Lâu Tử Hoán càng nói càng tức giận, "An Tử Khê, cô nghĩ rằng tôi thật sự sẽ không đối xử với cô như vậy phải không?" Lâu Tử Hoán rút ra một mảnh lưỡi dao, quẹt trên tay cô một đường, máu tươi ồ ạt chảy ra, "Tôi cũng phải cho cô nếm thử, mùi vị bị lưỡi dao cắt phải bị thương."

Tử Khê đau đến mặt trắng bệch, cô bình tĩnh nhìn hắn, sau đó nở nụ cười. "Anh tốt nhất bây giờ liền giết chết tôi, vừa lúc giải thoát."

"Anh!" Lâu Nhược Hi tái nhợt nghiêm mặt đứng ở cửa, "Anh không cần đối với Tử Khê như vậy, em tin tưởng cô ấy không phải cố ý!"

Tử Khê nheo mắt thấy Lâu Nhược Hi vẻ mặt vô tôi, cười nói: "Nhược Hi, cô thấy tôi động vào quần áo của cô, vì sao cô còn muốn mặc, còn muốn làm cho lưỡi dao đâm bị thương cô!"

"Tôi, tôi không nghĩ tới. Tôi nghĩ là cô chỉ muốn nhìn quần áo của tôi một chút thôi, giống như trước đây vậy, cô thấy quần áo của tôi rất đẹp, muốn lấy đi mặc." Giọng Nhược Hi nho nhỏ, yếu ớt giống như đóa hoa nhỏ trải qua mưa bão.

"An Tử Khê, Nhược Hi tâm địa thiện lương, nó làm sao có thể nghĩ đến cô cư nhiên lại dùng phương pháp ác độc như vậy để hại nó." Lâu Tử Hoán trong cơn giận dữ nhìn đến vết thương trên tay Nhược Hi, lại vạch thêm một đường dao trên tay cô. Làm cánh tay cô tất cả đều là máu, hắn sửng sốt, trái tim bắt đầu mãnh liệt co rút đau đớn. Hắn ném lưỡi dao xuống, quay mặt lại, "Lần này là trừng phạt nho nhỏ, về sau để tôi phát hiện cô còn dám tác quái, tôi thật sự sẽ bóp chết cô."

Tử Khê ngã trên mặt đất, buồn cười nhìn đôi anh em này, một câu cũng không nói. Cô tình nguyện bây giờ cô liền chết đi.

Ngày tiếp theo, cô tắt điện thoại, lái xa QQ của mình đến cô nhi viện Thiên sứ.

Lúc cô xuất hiện trước mặt Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc vui vẻ nhảy lên người cô, cô đứng không vững, hai người cũng ngã lên mặt cỏ.

"A Tử, cô làm sao có thể đến?" Nhạc Nhạc ôm cổ cô hỏi.

Cô vỗ vỗ mái tóc của Nhạc Nhạc, nhẹ giọng nói: "Bởi vì A Tử nhớ Nhạc Nhạc!"

"A Tử, tay cô bị thương!" Nhạc Nhạc thấy thay cô bị băng bó, còn có màu đỏ choáng váng. "Còn đổ máu, A Tử, có phải là có người bắt nạt cô không?"

Mắt Tử Khê đỏ lên, lắc đầu: "Không có, là do cô chính mình không cẩn thận làm bị thương."

Nhạc Nhạc nhẹ nhàng nâng tay cô lên khẽ thổi: "Nhạc Nhạc thổi vù vù cho A Tử, sẽ không đau!"

Tử Khê ôm chặt Nhạc Nhạc, nước mắt cuối cùng cũng trào ra, cô vội vàng lau đi, không để cho Nhạc Nhạc thấy.

Đêm đó, viện trưởng chuẩn bị một phòng cho cô. Cô cùng Nhạc Nhạc ngủ trên một giường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc vùi trong lòng cô, dán lên ngực cô. Cô cảm động không khống chế được mình, hốc mắt cũng đã ươn ướt theo.

"A Tử, cô có tâm sự, đúng không?" Nhạc Nhạc thực mẫn cảm, có thể cảm thấy được sự khác thường của cô.

Cô nhẹ nhàng trả lời: "Ừ, bỏi vì A Tử phải đi làm một việc. Cô muốn trước khi làm việc này, đến gặp cháu. Nhạc Nhạc, A Tử thật sự rất nhớ cháu."

"Cháu cũng rất nhớ A Tử! Tiểu Nhạc cũng rất nhớ A Tử! Nhưng mà Nhạc Nhạc đêm nay sẽ không ngủ cùng Tiểu Nhạc, bình thường nó đều ngủ cùng cháu, tối nay phải ngủ một mình." Nhạc Nhạc nâng lên khuôn mặt tròn tròn, vẻ mặt áy náy.

Tử Khê nở nụ cười: "Cháu nói với Tiểu Nhạc, Nhạc Nhạc chỉ ngủ cùng A Tử một đêm, bình thường mỗi ngày đều không phải là ngủ cùng Tiểu Nhạc sao?"

"Vâng!" Nhạc Nhạc gật đầu, "Cháu sẽ nói với Tiểu Nhạc như vậy."

Qua thật lâu, lúc Tử Khê nghĩ đến Nhạc Nhạc đã ngủ. Lại nghe thấy con bé nói: "A Tử, cô phải làm việc này, làm cho lòng cô rất khổ sở, rất đau đớn có phải không?"

Mũi Tử Khê cay cay, Nhạc Nhạc mẫn cảm thế nhưng cũng phát hiện cô đau lòng. "Cháu làm sao có thể nghĩ như vậy?"

"Bởi vì cháu có thể nghe thấy tiếng tim A Tử đập a! Trái tim A Tử nói cho cháu biết, bây giờ trong lòng cô rất khổ sở, rất đau rất đau." Nhạc Nhạc nói xong, đôi mắt nhỏ cũng đỏ, "A Tử, không thể không làm sao?"

"Không thể, Nhạc Nhạc!" Cô thấp giọng lẩm bẩm, "Không thể, không thể!"

"A Tử, Nhạc Nhạc thôi vù vù cho cô, lòng A Tử sẽ không khổ sở, sẽ không đau!"

A Tử gắt gao ôm chặt con bé, chỉ có ôm Nhạc Nhạc vào trong ngực, lòng cô mới có thể có chút được an ủi thanh thản.

Đã khuya, dần dần, Nhạc Nhạc không chống cự nổi giấc ngủ đang xâm chiếm, nặng nề ngủ. Chỉ có cô, ngẩn người nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ.

Cô ở cô nhi viện Thiên sứ hai ngày, tạm biệt Nhạc Nhạc.

Ở trên xe, cô gọi điện thoại cho Hắc Diệu Tư: "Hắc tiên sinh, tối nay tôi sẽ đến đúng giờ ông yêu cầu. Hôm nay tôi có thể thấy được phim ảnh của mẹ tôi đúng không?" Chờ đối phương đáp lại xong, cô ngắt điện thoại, ánh mắt dại ra nhìn về phía xa.
Bình Luận (0)
Comment