Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 71

Tử Khê xuống lầu, chiếc xe Lincoln màu đen không ngờ đã ở dưới lầu đợi cô. Bật cười, Hắc Diệu Tư hình như thật sự không có gì là không làm được.

Cô ngồi trên xe, từ kính chiếu hậu cô có thể nhìn thấy mặt mình, may mắn là cô có trang điểm, không những có thể giấu được sắc mặt có nhiều tái nhợt, mà còn có thể che giấu được vết thương trên tay cô bởi một lớp phấn dày, vết thương cũng trở nên như trong suốt, không nhìn kỹ cũng không nhìn ra được.

Đi vào khách sạn Grand Hyatt, quản lý đứng ở đại sảnh đã biết cô là ai nên nhiệt tình đến đưa cô đi vào. Cô đứng trong thang máy nhìn con số biến hóa từ 1 biến thành 2 rồi tăng dần lên, cô vô cùng hy vọng con số kia mãi mãi tăng lên như vậy, đừng có ngừng lại, như vậy thì cơn ác mộng sẽ không đến.

Thang máy lên đến tầng 16 thì dừng lại, cô hít sâu một hơi rồi đi theo quản lý đi ra ngoài, đi sang bên phải thẳng đến trước một chiếc cửa, quản lý ý bảo cô đi lên. Cô sững sờ lấy thẻ khóa cửa từ trong túi ra, nhẹ nhàng áp lên bảng điện tử, tít một tiếng, quản lý tận tâm thay cô mở cửa.

Cô đi vào rồi thì cánh cửa ở sau lưng cũng đóng lại. Không hổ là phòng tổng thống, ngay cả cửa sổ sát đất trong phòng khách độc lập cũng rất mỹ lệ, đáng tiếc giờ này khắc này cô không có tâm tình để thưởng thức.

Hắc Diệu Tư ngồi trên ghế sô pha, cầm một ly rượu vang trong tay nhìn cô đứng ở cửa lộ ra vẻ tán thưởng tươi cười: "Cô mặt như vậy rất đẹp!"

Tử Khê vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn người đàn ông, cô sợ hãi muốn lập tức bỏ chạy, cô đi lên trên đứng trước ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Hắc Diệu Tư, ông có thể đưa phim chụp ảnh cho tôi trước chứ?"

Hắc Diệu Tư buông ly rượu trong tay xuống, một tay kéo cô vào trong lòng, trên người cô có một mùi thơm tự nhiên, hắn nhất thời vui vẻ thoải mái: "An Tử Khê, cô chỗ nào ngon ngọt cũng chưa để cho tôi nếm thử đã muốn lấy lại phim ảnh rồi?"

Vừa va chạm vào thân thể xa lạ của hắn, cô lập tức trở nên cứng ngắc, nắm chặt túi xách trong tay, cô bắt buộc chính mình phải chịu đựng: "Hắc Diệu Tư, ông yên tâm, chỉ cần ông trả lại phim ảnh cho tôi, ông muốn gì đều đã lấy được. Hắc đại thiếu quyền thế địa vị như vậy, tôi muốn đổi ý cũng là không có khả năng, không phải sao? Nhưng tôi thật rất hy vọng Hắc đại thiếu ông có thể nói được làm được."

Ánh mắt đen như mực của Hắc Diệu Tư lóe lên sự tán thưởng, người đàn bà này quả thực vô cùng thú vị, đàn bà dám cùng hắn chơi trò đàm phán giao dịch không nhiều lắm, dám cùng hắn đàm phán giao dịch mà còn thong dong bình tĩnh như vậy đã ít lại càng ít. Người đàn bà như An Dạ Vũ vậy cư nhiên lại có thể sinh ra một đứa con gái thế này thật là kỳ tích.

Hắn nâng cằm cô lên ái muội nói: "Vậy phải xem biểu hiện đêm nay của cô."

Tử Khê cười lạnh, tay ôm lên cổ hắn: "Chỉ cần Hắc đại thiếu gia ông nói lời có thể tin tưởng được, tôi nhất định sẽ không làm cho ông thất vọng!"

Hắc Diệu Tư cực kỳ tán thưởng cô, đàn bà như vậy nhất định phải giữ ở bên người để chơi đùa cho vui vẻ, hắn nghiêng người kề sát vào cô. Điện thoại của cô lúc này cũng không thức thời vang lên, hắn lại tự buông cô ra, ý bảo cô tiếp điện thoại.

Tử Khê lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa thấy báo cuộc gọi đến là Lâu Tử Hoán, trái tim nhảy lên một trận mạnh mẽ, cô mượn cơ hộ nhảy xuống người Hắc Diệu Tư, ấn nút nghe.

Mới nhấn nút nghe còn chưa kịp nói gì, cô đã nghe thấy tiếng Lâu Tử Hoán rít gào: "An Tử Khê chết tiệt, cô bây giờ đang ở đâu, cô trở về ngay lập tức cho tôi!"

Tử Khê nắm chặt điện thoại di động, thân thể cũng bắt đầu run run, thật vất vả mới làm cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh: "Lâu Tử Hoán, tôi đang muốn nói với anh, giữa chúng ta đã xong rồi, tôi sẽ không trở về làm người phát ngôn cho Hi Hi. Khế ước giữa chúng ta cũng chấm dứt từ đây, những việc khác anh muốn thế nào thì làm thế đi, tôi không sao cả!"

"An Tử Khê, có chuyện gì gặp mặt nói sau, cô lập tức đi ra khỏi chỗ đó, có nghe hay không? Cô muốn cái gì tôi đều cho cô, cô lập tức đi ra khỏi căn phòng đó!" Lâu Tử Hoán cơ hồ là hét lên, hắn còn đang ngồi trên xe, cô có thể nghe thấy tiếng vù vù.

Tim Tử Khê thình thịch đập loạn, chẳng lẽ đã biết cô ở đâu rồi sao? "Lâu Tử Hoán, tôi muốn làm gì đã không còn quan hệ tới anh!" Nói xong cô vội vàng ngắt điện thoại, di động lập tức lại vang lên, cô lại nhấn nút từ chối sau đó tắt máy. Cô vừa quay đầu lại liền bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Hắc Diệu Tư, vẻ tươi cười của hắn chứa đầy hứng thú sâu trầm.

"An Tử Khê, cô nói một chút xem, sức quyến rũ của cô ở đâu có thể làm cho đại thiếu gia của Lâu gia lại khẩn trương, si mê cô như vậy?" Hắn đi lên phía trước, ôm lấy eo cô làm cho cô dán chặt vào hắn, cảm thụ hơi thở nóng bỏng của hắn. Ở trước mặt Lâu Tử Hoán, hắn cũng không có vạch trần sự hiểu biết của mình về quan hệ của An Tử Khê cùng Lâu gia, nhưng là ở trước mặt An Tử Khê hắn lại hào phóng thừa nhận.

Cả người Tử Khê cứng ngắc, nhưng cũng không kháng cự, cô ngẩng đầu hỏi: "Hắc đại thiếu thật ra có thể tự hỏi bản thân mình, An Tử Khê tôi rốt cuộc có sức quyến rũ gì có thể làm cho Hắc đại thiếu ông lao lực tâm tư như vậy muốn có được tôi. Hắc đại thiếu hẳn là biết tám năm trước tôi từng sinh một đứa nhỏ, Hắc đại thiếu hẳn là càng biết bây giờ tôi là tình nhân của Lâu Tử Hoán. Với thế lực, tiền tài của Hắc đại thiếu muốn dạng đàn bà nào mà chẳng được, lại hết lần này đến lần khác coi trọng một người đàn bà long lổ vết bẩn như tôi đây, tôi cũng rất ngạc nhiên."

"Bởi vì cô đủ kiên cường, đủ mãnh liệt!" Hắc Diệu Tư dường như muốn hôn lên môi cô, "Tôi chưa từng gặp một người con gái nào giống như cô. Tựa như tám năm trước, một đứa trẻ 18 tuổi bị người nhà đuổi ra ngoài, cô cư nhiên có dũng khí tạm nghỉ học để sinh con. Tựa như cô rõ ràng là bị tôi bắt cóc, rõ ràng là bị tôi kề dao lên người, ngay cả Lâu Ngọc Đường đều hiểu được phải thỏa hiệp, phải khuất phục; mà cô lại trừng mắt thật to át giọng với tôi. Tựa như bây giờ, rõ ràng cô phải cầu xin tôi, rõ ràng cô cực kỳ sợ tôi, cô vẫn là dám đứng thẳng lên xông tới, phòng vệ chống cự cho đến phút cuối cùng!"

Hắn mỗi một câu nói đều tỏa ra lửa nóng, toàn thân Tử Khê tóc gáy đều dựng thẳng lên, hóa ra thân cận với một người đàn ông xa lạ lại thống khổ, khó khắn như vậy. Cô chống lại ánh mắt nghiền ngẫm thâm thúy của hắn: "Thì ra Hắc đại thiếu thích có người chống lại ông, dám át giọng với ông. An Tử Khê tôi thật sự là vinh hạnh có thể hợp khẩu vị của ông!"

"Nói thật, tôi rất vui vẻ vì cô hôm nay có thể đến, tuy rằng cô như vậy thật sự ngốc." Hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn cả, người mẹ kia của cô đối xử với cô thế nào, một người mẹ như vậy có thể đổi lấy cô hy sinh thế này, hắn không thể không bội phục tấm lòng hiếu thảo của cô.

Hắn hôn lên cô, sự đụng chạm hoàn toàn xa lạ khiến cô nhắm chặt không chịu để cho hắn xâm nhập nửa phần, thẳng đến khi cánh tay đặt quanh eo cô co chặt lại, cho đến khi cô có thể cảm giác được dưới thân hắn nóng chảy, hơi thở cô cứng ngắc, không thể, cô mạnh mẽ đẩy hắn ra, thở gấp hổn hển, cô làm không được, thật sự làm không được!

Hắc Diệu Tư không có đến gần cô, cặp mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói âm trầm: "Xem ra, cô còn không có chuẩn bị tốt."

Tử Khê đỏ mắt, hôm nay không có đường lui, cô phải lấy lại được phim chụp ảnh, cô không thể làm cho mẹ cô thật sự bị đuổi ra khỏi Lâu gia, trở thành trò cười của xã hội thượng lưu, "Hắc tiên sinh, thực xin lỗi, tôi sẽ chuẩn bị tốt, nếu tôi đã đến đây tôi sẽ không lùi bước."

Cô đến gần vài bước, kéo đai lưng váy xuống, bên trong là bộ đồ lót màu trắng tinh khiết hắn chuẩn bị, thân thể của cô rất đẹp, da thịt trơn nhẵn mịn màng, xinh đẹp tinh tế không thể tưởng.

Hắc Diệu Tư dùng ánh mắt từng tấc từng tấc một cắn nuốt vẻ xinh đẹp của cô. Ánh mắt hắn sâu không thấy đáy làm băng tan lửa cháy, mãi cho đến khi điện thoại của hắn vang lên, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi người cô. Sau khi tiếp điện thoại, nghe thấy giọng nói trong điện thoại xong, hắn nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment