Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 81

Nhạc Nhạc và Hắc Diệu Tư đưa mắt nhìn nhau. Sau một hồi, nó ngẩng đầu nói: "A Tử, chú này hình như con đã từng gặp qua rồi nha!"

Tử Khê cười cười. Không chú ý đến lời nói của con bé. "Chú này là người rất có tiếng tăm. Bình thường trên TV cũng hay chiếu. Con chắc là nhìn thấy trên TV rồi."

Nhạc Nhạc lắc đầu: "Không phải. Chú này trước đây rất lâu con thật sự đã từng gặp qua mà!"

Tử Khê cảm thấy kì lạ, Nhạc Nhạc không phải là đứa bé sợ quá hóa nói bậy. Cô chăm chú nhìn con bé hỏi: "Vậy con đã gặp qua chú này ở đâu?"

Nhạc Nhạc cố nhớ lại rồi lắc đầu. "Con nghĩ không ra. Thế nhưng chú này thực sự con đã từng gặp qua rồi."

"Này, cháu tên gì?" Hắc Diệu Tư chợt hỏi.

Nhạc Nhạc bị hắn làm cho run sợ thêm lần nữa, vội trốn phía sau Tử Khê. Cô bé đột nhiên đứng thẳng dậy: "A Tử. Hắn là người xấu. Hắn là người xấu. Hắn muốn hại Nhạc Nhạc. Hắn muốn ức hiếp Nhạc Nhạc."

Tử Khê ôm lấy Nhạc Nhạc. Tràn đầy yêu thương: "Nhạc Nhạc đừng sợ. Con không được nói như vậy!"

"Tử Khê!" Lâu Ngọc Đường cũng nổi giận. "Chuyện gì thế này? Cô dạy dỗ con gái thế à?"

"Bác Lâu. Không sao mà!" Hắc Diệu Tư dáng tươi cười hiện lên thần sắc khác thường. "Chỉ là tôi chưa biết cô bé này là ai?"

Lâu Ngọc Đường nói rằng: "Đây là con gái nuôi của A Tử nên Hắc đại thiếu chưa gặp qua cũng phải. Hắc đại thiếu không nên để tâm làm gì!"

"Làm sao lại thế nhỉ? Rất nhiều đứa trẻ thấy người nhà họ Hắc đều tỏ ra sợ hãi. Đại khái là nhìn rất giống hung thần ác sát. Phải là tôi xin lỗi mới phải, đã làm Nhạc Nhạc sợ hãi rồi!" Hắc Diệu Tư đáp lời Lâu Ngọc Đường nhưng mắt lại chăm chú nhìn Tử Khê.

Tử Khê ôm chặt Nhạc Nhạc. Hỏi hắn: "Hắc tiên sinh, Nhạc Nhạc sợ hãi. Nếu không có việc gì, vậy tôi xin phép lên lầu trước."

"Vốn dĩ muốn cùng tiểu thư Tử Khê dùng bữa nhưng xem ra không thể rồi. Nhạc Nhạc sợ hãi như vậy, đành phải hẹn lại lần sau vậy!" Hắc Diệu Tư chuẩn bị ra về. "Bá Lâu, tôi đi trước. Tử Khê, hẹn gặp lại sau!"

Tử Khê mong muốn vĩnh viễn không gặp lại hắn. Trong miệng không muốn nói câu hẹn gặp lại với hắn. Hắc Diệu Tư vừa cất bước, cô chuẩn bị lên lầu thì Lâu Ngọc Đường quát lớn: "Lần sau ra tiếp khách, cấm cô dẫn theo Nhạc Nhạc."

Lâm Ngọc Đường nói tiếp: "Hắc gia hiện tại sở hữu mấy chuỗi bách hóa, giờ đang hợp tác với Hi Hi làm trang phục. Hắc đại thiếu là người quen biết rộng, có tiếng tăm trên thương trường. Hắn ta muốn cô mỗi ngày phải đến dự họp. Bọn họ còn có hoạt động mở rộng muốn hợp tác cùng chúng ta. Đến lúc đó, cô phải tham dự."

Tử Khê vẫn đứng im bất động. Hắc Diệu Tư, ngươi còn có thủ đoạn gì thì mau giở hết ra đi!

Cô vừa lên lầu, liền thấy Lâu Nhược Hi đứng ở trên lầu nhìn cô. Ánh mắt của Nhược Hi mãnh liệt, mày dựng thẳng lên. Cô không nhìn Nhược Hi, ôm Nhạc Nhạc đi về phòng.

"Nhạc Nhạc, đừng khóc. Kẻ xấu đã đi rồi!" Tử Khê trìu mến lau khô nước mắt cho Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc thôi khóc, ngẩng đầu nói: "A Tử, kẻ xấu kia thực sự rất đáng sợ. Nhạc Nhạc thực sự rất sợ."

"Nhạc Nhạc, con nói đã từng gặp mặt chú Hắc đó. Con chẳng phải là lớn lên ở cô nhi viện sao? Chú Hắc đó chẳng lẽ đã từng đến cô nhi viện sao?"

Nhạc Nhạc lắc đầu: "Con không biết. Con chỉ biết là con đã nhìn thấy người đó. Hắn có con mắt thật đáng sợ. Hình như muốn ăn Nhạc Nhạc. A Tử, chúng ta sau này đừng gặp lại hắn có được không ạ?"

Tử Khê lo lắng ôm Nhạc Nhạc vào lòng. Hôn nhẹ con bé. Không gặp lại Hắc Diệu Tư - điều này là không thể.

Tử Khê đang ngủ chợt bị đánh thức. Cô vừa mở mắt đã thấy Lâu Tử Hoán ngồi trước giường. Cô phát hoảng cả người, nhẹ giọng bực tức nói: "Lâu Tử Hoán, anh đang làm gì thế? Đêm khuya, anh định hù chết tôi à

Khuôn mặt Lâu Tử Hoán núp trong màn đêm, lúc sáng, lúc tối. Hắn im lặng thật lâu rồi nói: "Xuống giường, đi theo tôi!"

Tử Khê những muốn xuống giường nhưng lại ngồi im bất động: "Anh tìm tôi có chuyện gì. Nói luôn..."

"Cô muốn nói chuyện ở đây sao?" Lâu Tử Hoán đứng lên, nhìn xuống cô. "Cô xác định muốn nói chuyện ở đây sao?"

Tử Khê nhìn Nhạc Nhạc ngủ bên cạnh, oán hận bước xuống giường. Lâu Tử Hoán bắt lấy cô, ôm cô vào trong ngực bước ra khỏi phòng.

Hắn mang cô tới phòng hắn. Tử Khê nhớ lại buổi tối hôm qua, giãy dụa kêu lên: "Lâu Tử Hoán, anh điên rồi sao? Tôi muốn về phòng!"

Lâu Tử Hoán không để ý tới cô, trực tiếp ném cô lên giường. "An Tử Khê, rốt cuộc là cô đã dùng thủ đoạn gì mà khiến cho anh em Hắc gia đều vây quanh cô như vậy?"

Tử Khê bị hắn đem vứt lên giường, đầu có chút choáng váng. Cô mê man đầu óc, cứ thế này đầu óc cô sớm muộn gì cũng bị hỏng thôi. "Chuyện của tôi, không liên quan đến anh. Thả tôi ra. Tôi phải đi!"

Lâu Tử Hoán lập tức lại đè xuống: "Ngày hôm nay Hắc Diệu Tư tới tìm tôi nói chuyện hợp tác. Cô biết hắn nói gì với tôi không? Hắn nói dự án khu phía Nam đã triển khai rồi, hắn đồng ý mất năm phần trăm lợi nhuận, bù lại hắn có ba điều kiện. Cô biết ba điều kiện đó là gì không? Hắn muốn đầu tư vào mảng trang phục của Hi Hi. Hắn muốn gia nhập vào kế hoạch, hơn nữa hắn muốn có cô. Tôi hỏi cô, có phải cô đã từng lên giường với hắn rồi không mà sao hắn cứ phải muốn cô?"

Hắc Diệu Tư, Hắc Diệu Tư, hắn thực sự là đại ác ma, thế nhưng trước mặt người đàn ông miệng lưỡi cay nghiệt này, cô đáp trả: "Tôi nói rồi, không liên quan đến anh. Không sai. Tôi đã lên giường cùng hắn thì sao. Tôi thích ai thì sẽ lên giường cùng người đó. Tôi với anh đã không còn quan hệ gì nữa cả!"

Lâu Tử Hoán nghe xong hoàn toàn hóa điên. Hắn không thể tưởng tượng được việc một người đàn ông khác chạm vào Tử Khê, một chút cũng không được. Hắn xé cà-vạt, kéo tay nàng qua đầu. "Cô chớ quên, giao dịch của chúng ta vẫn chưa xong. Tôi đã từng cảnh cáo cô, trong lúc vẫn còn giao dịch, cô không được qua lại với bất kì người đàn ông nào. Thế mà cô dám chạy đi thông đồng với anh em Hắc gia. Thậm chí còn với chính Hắc Diệu Tư. Mẹ con cùng dùng chung một người đàn ông. Cô thật sự là ti tiện!"

Tử Khê thấy hắn có ý muốn giữ cô lại. Cô liều chết ra sức giãy dụa nhưng sức lực của cô sao bì được với Lâu Tử Hoán. Cô vặn vẹo thân thể: "Lâu Tử Hoán, anh là đồ điên. Anh buông tôi ra." Mỗi một câu nói của hắn đều chứa đầy nhục nhã. Cô uất ức muốn khóc nhưng cố chịu đựng, quyết không để một giọt lệ nào rơi xuống.

Lâu Tử Hoán cầm tay cô trói chặt, thân thể hắn đè chặt cô xuống giường. "Cô nghĩ rằng tôi không có cách nào giáo huấn cô phải không?". Lâu Tử Hoán nói xong liền bắt đầu tháo bỏ y phục của mình. "Tôi muốn cho toàn thế giới biết cô là người đàn bà của tôi. Không ai được để ý đến cô!". Hắn vừa nói xong liền tìm lớp áo ngủ của cô. Cô không mặc áo lót, bầu vú trắng nõn nhuộm đỏ đôi mắt hắn. Hắn cười hừ hừ. "Qủa đúng là con gái của kĩ nữ, ngay cả áo lót cũng không mặc, có phải là đang đợi tôi không?"

Tay Tử Khê bị hắn trói chặt, mất đi tự do. Cô oán hận trừng mắt nhìn Lâu Tử Hoán: "Lâu Tử Hoán, miệng của anh không cần phải thối như vậy. Anh buông tôi ra. Tôi không sợ để cho anh biết, em gái anh, mỗi ngày đều đứng ngoài cửa phòng anh. Việc tôi với anh cùng làm, cô ấy đều biết rõ. Chẳng phải anh không muốn làm cô ấy đau lòng sao? Mau thả tôi ra. Anh nghe thấy không?"
Bình Luận (0)
Comment