Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 92

"Lâu Tử Hoán, anh điên rồi à, sao lại đánh Nhạc Nhạc như thế!" Tử Khê lúc này cũng tỉnh dậy, vội vàng ôm Nhạc Nhạc vào lòng, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé.

Nhạc Nhạc tựa vào ngực Tử Khê đắc ý nhìn Lâu Tử Hoán, trông nó cực kì mãn nguyện. Lâu Tử Hoán dở khóc dở cười, quyết định xuống giường thay đồ. Hắn dẫn hai mẹ con đi ăn sáng, rồi đưa bọn họ đến bệnh viện, Nhạc Nhạc hỏi: "A Tử, hôm nay mẹ lại muốn đến thăm cô Nhược Hi sao ạ?"

Tử Khê gật đầu: "Nhạc Nhạc lát nữa phải ngoan, có biết không?"

Nhạc Nhạc gật đầu. Tử Khê nhìn Lâu Tử Hóan, vẻ mặt hắn nặng nề u ám. Hắn xuống xe, mở cửa xe, ôm lấy Nhạc Nhạc cùng cô bước vào bệnh viện. Thân người hắn cao lớn, hắn ôm Nhạc Nhạc đi trước, lại nắm chặt lấy tay cô, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác cô và hắn đúng là cùng ở bên nhau.

Tới trước cửa phòng bệnh, bọ họ đều ngập ngừng do dự. Đặc biệt là Lâu Tử Hoán, hắn không tài nào dự liệu được nếu hắn và Tử Khê cùng đi vào thì hậu quả sẽ như thế nào.

Tử Khê đi trước mở cửa, cô lộ nét mặt tươi cười. Nhưng Lâu Tử Hoán lại buông tay cô ra, bước lên phía trước.

Nhược Hi nhìn thấy ba người bọn họ cùng đến, sắc mặt liền thay đổi, mắt cô ta mở to, cô ta không hiểu vì sao sau một đêm anh trai lại có thể xuất hiện ở đây cùng Tử Khê như thế này. Chẳng phải là cô đã thắng rồi sao?

"Anh, bọn họ sao lại đến đây thế?" Nhất thời cô ta liền quên phải đóng kịch, vô tình để lộ ra con người thật của mình. Anh trai cùng đi với An Tử Khê, lại còn ôm con gái của cô, bọn họ trông như thể là một gia đình, cô ta không thể chịu đựng được điều đó.

"Nhược Hi, cô đói bụng chưa? Chúng tôi đã mua đồ ăn sáng cho cô đây."Tử Khê mở gói đồ vẫn còn nóng hổi ra. "Nhạc Nhạc, con không phải vẫn rất lo lắng cho cô Nhược Hi sao? Sao lại không qua chào hỏi cô Nhược Hi thế?"

Lâu Tử Hoán vội buông Nhạc Nhạc ra, con bé sợ hãi nhìn vào mắt Lâu Nhược Hi: "Cô Nhược Hi, cô còn đau không ạ?"

Nhược Hi nở nụ cười, nụ cười thật tươi, tiểu quỷ này lại có thể hỏi cô có còn đau không? Bọn họ xuất hiện trước mặt cô ta như thế, lại có thể hỏi cô rằng cô có đau hay không! "Anh, vì sao?" Vì sao sau một đêm mọi thứ đều thay đổi, chẳng phải hắn là anh trai mà cô thương yêu nhất sao? Vì sao hắn lại đối xử với cô như vậy?"

Lâu Tử Hoán ngồi xuống giường, hắn giả vờ nghe không hiểu hàm ý trong câu nói của cô, hắn cầm bàn tay lạnh lẽo của cô nói: "Nhạc Nhạc và Tử Khê đều rất lo lắng cho em, bọn họ đều muốn đến thăm em, không phải anh bắt bọn họ tới đây."

"Nhạc Nhạc và Tử Khê?" Thật nực cười, hắn và An Tử Khê đã thân mật đến mức độ này rồi! Thân người cô run run, rút tay về luồn vào trong chăn, mặt cô tái nhợt đầy nước mắt, "Anh, em mệt rồi, anh bảo bọn họ đi đi. Em mệt quá rồi, em chỉ muốn anh ở đây thôi."

Tử Khê đã quá quen thuộc với những giọt nước mắt của cô ta, khuôn mặt tái nhợt của cô ta đã không còn làm cho cô thấy cảm động hay áy náy gì nữa cả. Cô đặt bát cháo xuống, nói: "Lâu Nhược Hi, cô không thể mạnh mẽ một chút sao? Chẳng lẽ cô không thể buông tha cho anh cô sao? Cô nhất định phải lôi anh ấy xuống địa ngục cô mới hài lòng sao?"

"An Tử Khê, cô im miệng lại!" Lâu Tử Hoán sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn cô thét lớn, hắn lại thấy Nhạc Nhạc đứng bên kia đang bị hắn dọa sợ run người liền hạ giọng, "Cô đưa Nhạc Nhạc ra ngoài trước đi!"

Tử Khê còn muốn nói thêm gì đấy, lo lắng nhìn Nhạc Nhạc, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, chúng ta ra ngoài kia chơi nhé!"

Nhạc Nhạc bá lấy cổ Tử Khê, con bé sợ hãi nhìn Lâu Tử Hoán: "Chú "người xấu", cháu vẫn phải gọi chú là chú "người xấu"!"

Lâu Tử Hoán cười khổ một tiếng, nhìn bọn họ rời khỏi phòng, hắn nói: "Nhược Hi, em dậy đi, chúng ta nói chuyện có được không?"

Lâu Nhược Hi mở chăn, sắc mặt trắng bệch, nước mắt loang lổ trên mặt: "Anh, có phải dù cho em làm bất cứ chuyện gì cũng đều sẽ không được, đều đánh không lại An Tử Khê phải không!"

Lâu Tử Hoán hoàn toàn bất lực, hắn ôm Lâu Nhược Hi vào lòng: "Nhược Hi, em hãy nghe anh nói. Từ nhỏ đến lớn em chính là người quan trọng nhất đối với anh, là bảo bối của anh, trên thế giới này không ai có thể thay thế được vị trí của em trong lòng anh. Em chính là em gái thân thiết nhất của anh, em không cần so bì với An Tử Khê, trong lòng anh, em là quan trọng nhất."

"Nhưng anh lại muốn ở cùng với An Tử Khê có phải không?" Lâu Nhược Hi nắm chặt vạt áo hắn, "Anh, em biết em không xinh đẹp bằng An Tử Khê, từ nhỏ đến lớn, cô ta đều đẹp hơn em, mắt cũng long lanh hơn em. Nhưng em yêu anh. An Tử Khê không phải thật lòng yêu thương anh đâu, cô ta và mẹ cô ta chỉ là muốn lấy tài sản của Lâu gia. Em thì không thế, em yêu anh, trên thế gian này không có ai yêu anh nhiều như em đâu."

"Nhược Hi, Nhược Hi!" Lâu Tử Hoán vỗ nhẹ lên mặt cô, "Anh biết, anh đều biết hết. Anh cũng thương em, trên thế gian này người anh thương nhất là em. Chúng ta chính là anh em thân thiết, tình cảm của chúng ta không ai có thể bì được. Thế nhưng Nhược Hi à, chúng ta là anh em, vĩnh viễn cũng chỉ có thể là anh em thân thiết, em hiểu chưa?"

Mặt Nhược Hi trở nên cứng ngắc, ngay cả nước mắt cũng bị chặn lại trong hốc mắt. Nhược Hi đã thấy được vẻ kiên quyết trong mắt Lâu Tử Hoán, An Tử Khê quả thật rất giỏi, chỉ trong một đêm lại có thể làm cho anh trai cô thay đổi quyết định. "Anh, anh muốn ở cùng An Tử Khê sao?"

Lâu Tử Hoán tuyệt vọng thét to, trước sau như một. "Anh chính là muốn ở cùng với An Tử Khê!"

Nhược Hi nở nụ cười, cô đẩy hắn ra: "Anh nói anh thương em, anh biết rõ em rất sợ cô ta, rất sợ phải thấy cô ta, vậy mà anh còn muốn ở cùng cô ta. Anh, chính cô ta hại em bị người khác hãm hại, mà nay anh lại còn muốn ở cùng cô ta à!"

"Đừng nói nữa, Nhược Hi!" Sắc mặt hắn thay đổi, "Chuyện này từ nay về sau cũng đừng nhắc đến nữa!"

Lâu Nhược Hi trong nháy mắt khóc nức nở: "Vì sao không được nhắc đến? Anh thực sự yêu cô ta như thế sao? Mẹ cô ta đã hại chết mẹ, cô ta hại em bị người khác cưỡng bức, con gái cô ta đẩy em từ trên lầu xuống, làm em sẩy thai thiếu chút nữa thì mất mạng. Anh nói anh thương em nhất, nhưng tại sao lại muốn ở cùng với cô ta?'

Ánh mắt Lâu Tử Hoán trở nên nghiêm khác, hết sức bình tĩnh: "Nhược Hi, em hiểu ý anh mà, em cũng biết người anh thương yêu nhất vẫn là em. Em nghĩ xem, em gái thương yêu nhất của anh bị người ta làm hại, Lâu Tử Hoán anh sao có thể tha thứ cho kẻ đó được. Dám khi dễ em gái của anh, anh lại có thể để cho hắn sống vui vẻ thoải mái sao?"

Nhược Hi yên lặng nhìn hắn, toàn thân cô bắt đầu run rẩy, cô nghi hoặc nhìn hắn, hắn dường như trở thành người xa lạ đối với cô.

"Anh sẽ không để yên, ai dám ức hiếp em gái anh, anh sẽ đáp lại chúng trăm lần nghìn lần như thế. Đến khi anh tìm ra được bọn chúng, chúng nó quì dưới chân cầu xin anh buông tha, khi bọn chúng nói cho anh biết chân tướng sự việc, em biết trong lòng anh đau đớn thế nào không? Để đổ oan cho Tử Khê, em lại chà đạp chính mình, em có biết lòng anh lúc đó rất đau đớn không? Anh tự nói với bản thân, coi như anh cái gì cũng không biết, coi như An Tử Khê thấy em nguy khốn mà không cứu, khiến cho em phải gặp bất hạnh. Anh có thể không có An Tử Khê, nhưng anh không thể không có em. Vì anh đã từng hứa với mẹ, sẽ chăm lo cho em thật tốt, sẽ bảo vệ em, không cho ai làm tổn thương đến em. Nhược Hi, em nói cho anh biết, vì sao lại thành ra thế này, cô em gái tốt bụng lương thiện của anh sao lại biến thành thế này?

"Bởi vì An Tử Khê, bởi vì em phát hiện anh đã rung động với An Tử Khê, em sợ anh bị cô ta cướp mất. Anh, em không thể không có anh, em thật sự không thể không có anh. Không có anh, em sẽ chết, em thật sự sẽ chết đấy." Lâu Nhược Hi ôm chặt lấy hắn, khóc nức nở.

Lâu Tử Hoán ôm lấy cô ta: "Cô bé ngốc, anh sẽ không rời xa em, anh vĩnh viễn cũng không rời xa em đâu."

Tử Khê ở bên ngoài chờ hắn, nhìn thấy hắn uể oải bước ra. Cô kéo Nhạc Nhạc đi qua, bị hắn ôm chặt cứng.

"An Tử Khê, đầu óc cô toàn là đậu hũ có phải không?" Hắn nói bên tai cô.

Tử Khê không hiểu, dùng sức đánh hắn: "Lâu Tử Hoán, anh muốn chết sao?"

"Nếu đầu óc cô không phải toàn bã đậu, sao lại cố chấp, lại ngốc nghếch như thế, dù chết cũng không chịu quay đầu lại sao?" Lâu Tử Hoán nói xong, không cố ý dùng lực cắn vào vành tai cô.

Tử Khê bị đau: "Lâu Tử Hoán, anh điên rồi sao? Sao lại cắn người ta?'

"Nếu như A Tử là đầu óc bã đậu, chẳng phải chú "người xấu" óc cũng như thế sao!" Nhạc Nhạc giơ túi xách nhỏ lên, nói.

Lâu Tử Hoán bắt lấy Nhạc Nhạc, làm bộ tức giận: "Tiểu quỷ, sao cháu lại dám kêu ta là óc cũng như thế!"

"Đúng thế!" Nhạc Nhạc không sợ hắn, "Nếu chú "người xấu" không phải óc cũng thế, tại sao lại đi cùng với bọn ngốc này!"

Lâu Tử Hoán bế Nhạc Nhạc lên, vẻ mặt hung hăng: "Cháu tiêu rồi, xem chú trừng trị cháu thế nào đây!"

Chỉ nghe được tiếng Nhạc Nhạc kêu to vui thích, mãi đến khi bị mấy người y tá phàn nàn, bọn họ mới chịu im lặng. Tử Khê nhìn thấy bọn họ như vậy, cũng mỉm cười theo, cô cũng có cảm giác như có ai đó đang theo dõi bọn họ. Lâu Nhược Hi sẽ không chịu bỏ qua đâu, nhưng cô - An Tử Khê cũng sẽ không chịu thua.

Ngày Lâu Nhược Hi xuất viện, Lâu Tử Hoán không để cho An Tử Khê đến. Hắn cố gắng không để cho bọn họ gặp mặt nhau, chỉ là hiện tại hắn và An Tử Khê đang sống chung với nhau.

"Nhược Hi, em bây giờ cũng đã bình phục nhiều rồi. Em có nhớ không? Anh đã thành lập một quỹ từ thiện, lấy tên của em và mẹ ghép lại thành tên của quỹ. Em có muốn đến đó làm việc không? Công việc ở đó cũng rất đơn giản, chỉ là công việc hành chính, mọi người ở đó đều đã tốt nghiệp cao đẳng, nếu em làm ở đó, cũng sẽ làm công việc hành chính. Đôi khi có tổ chức giao lưu với những người trẻ tuổi, có sinh hoạt chung, em cũng sẽ thấy vui vẻ hơn." Trên xe, Lâu Tử Hoán nói với Lâu Nhược Hi như thế.

"Nhược Hi vì sao phải đi làm, em nó mới xuất viện, phải ở nhà tĩnh dưỡng chứ." Lâu Ngọc Đường nghe xong lập tức phản đối.

Nhược Hi thản nhiên cười, cô ta đương nhiên hiểu rõ dụng ý của anh trai, muốn cho cô có thêm hiếu biết, không cần phải cả ngày dựa dẫm vào anh trai. Không cần nghĩ cũng biết chỉ có An Tử Khê mới nghĩ ra được mưu kế này. Cô nói: "Ba, con nghĩ anh nói cũng đúng. Con từ nhỏ đến lớn chưa từng đi làm, con cũng muốn biết cảm giác đi làm là như thế nào. Hơn nữa lại làm việc tại quỹ nhà mình, ở đó con sẽ được mọi người chiếu cố."

Lâu Tử Hoán không nghĩ đến Nhược Hi lại đồng ý ngay như vậy, cũng thở dài một hơi.

Lâu Ngọc Đường vẫn không đồng ý: "Sao tự nhiên lại nhắc tới việc đi làm, Lâu gia chúng ta lại không nuôi nổi con sao? Nhược Hi, con nên ở nhà nghỉ ngơi, bên ngoài xã hội phức tạp lắm, không thích hợp với con đâu."

"Ba, Nhược Hi cũng đã hai mươi sáu tổi rồi, cũng nên để cho em tự lập, cũng nên ra bên ngoài. Nếu Nhược Hi đã đồng ý, vậy con sẽ đi sắp xếp, công việc rất đơn giản, chỉ là công việc hành chính thong thường, con tin tưởng Nhược Hi hoàn toàn có thể làm tốt được." Lâu Tử Hoán nói.

"Ba, con muốn thử một chút!" Lâu Nhược Hi kéo tay ba mình cầu xin.

Lâu Ngọc Đường thấy con gái cầu xin, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý: "Vậy cứ thử xem thế nào, nếu như con thấy công việc không thích hợp, cứ quay về nhà, không sao cả."

Lâu Nhược Hi gật đầu, thấy nét mặt anh trai giãn ra, mắt cô ta liền hiện lên vẻ tối tăm. Anh, anh muốn em làm cái gì, em sẽ làm cái đó, có điều rồi anh sẽ hối hận thôi.
Bình Luận (0)
Comment