Tần Xu lười nhác nằm ườn ra ghế sô pha tám chuyện với Phó Tư Dư một lúc, ôm ván giặt đồ vào nhà bếp.
Phó Tư Dư băn khoăn: “Cậu cầm ván giặt quần áo vào bếp làm gì?”.
Tần Xu: “Mình tính vài hôm tới sẽ nấu ăn rồi đem đến công ty cho Thẩm Cố. Đôi bàn tay của Tần Xu này từ nhỏ đến lớn chẳng phải làm gì nặng nhọc, bây giờ lại phải rửa tay nấu canh cho anh ta, mình thấy tức tối khó chịu trong lòng quá. Không nhìn mấy thứ giúp mình vui lên thì lấy đâu ra động lực để kiên trì tiếp đây?.”.
Phó Tư Dư bội phục trí tưởng tượng của cô bạn mình, người chưa về đến tay mà ván giặt đồ đã sẵn sàng rồi.
Tần Xu đến cửa phòng bếp, quay lại nói với Phó Tư Dư đang ngồi ở sô pha ăn dâu: “Này, cậu đừng ngồi đó nữa, mau tới giúp mình xem đặt cái ván này ở đâu đi”.
Phó Tư Dư đáp lời, bỏ dĩa trái cây lên bàn trà, rút khăn lau tay rồi vào bếp.
Tần Xu dựng thẳng ván giặt lên tủ nấu ăn đối diện cửa: “Đặt ở đây được không?”.
Phó Tư Dư lắc đầu: “Mình thấy không ổn đâu, bên cạnh còn có nấu cơm điện, cậu để đây thì lúc nấu cơm sẽ bất cẩn va trúng mất”.
Tần Xu ngầm nghĩ cũng thấy có lý, bước sang trái hai bước, đặt ván vào một góc phòng: “Chỗ này thì sao?”.
Phó Tư Dư vẫn thấy không được, ván giặt nên đặt ở phòng giặt, đặt chỗ nào trong bếp cũng không vừa mắt.
– Cậu chắc chắn muốn đặt nó ở đây sao?
Tần Xu gật đầu: “Ừ, mình mua nó về là vì muốn đặt vào bếp tạo động lực nấu ăn, bây giờ Thẩm Cố dám không đoái hoài gì đến mình, trong tương lai mình nhất định sẽ bắt anh ta quỳ xuống đây sám hối”.
Phó Tư Dư bị lý tưởng cao cả này thuyết phục, vỗ tay: “Được, chúc cậu sớm đạt được mục tiêu của mình. Làm dâu nhà họ Thẩm, dí Thẩm Cố xuống ván giặt đồ!!!”.
Những lời này nghe sướng điên người.
Tần Xu cười híp mắt, đập tay với Phó Tư Dư, hỏi: “Cậu có muốn mua cho Thẩm Hạo Bác nhà cậu một cái không?”.
Phó Tư Dư giơ đơn đặt hàng thành công trên điện thoại cho cô xem: “Đặt rồi nè”.
Tần Xu giơ ngón tay cái: “Làm tốt lắm!”.
Không được chiều đàn ông.
Sau khi tự động viên bản thân, Tần Xu bày một vài nguyên liệu vừa mua ra bàn, còn lại cất vào tủ lạnh.
Phó Tư Dư đứng một bên, dò hỏi: “Hôm nay cậu nấu món gì?”.
– Món trứng xào cà chua đơn giản đi – Tần Xu lên Baidu tra công thức nấu ăn, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu ghi trong công thức.
Một quả cà chua, hai cái trứng, trước tiên cắt cà chua ra.
Tần Xu đến bồn rửa cà chua, lấy trong tủ chén một con dao mới tinh.
Phó Tư Dư nhìn Tần Xu lấy dao bếp, yên lặng lùi về sau, nhắn nhủ: “Cẩn thận một chút, coi chừng cắt vào tay”.
Tần Xu ừ, nói: “Không sao đâu”. Dựa vào thường thức cuộc góp nhặt trong 20 năm, Tần Xu thành công cắt cà chua thành mấy miếng nhỏ, cô khoe với Phó Tư Dư: “Sao, thấy mình giỏi không?”.
Phó Tư Dư rất hợp tác vỗ tay.
Cắt cà chua xong, dựa bước tiếp theo Tần Xu cầm trứng gà, nghiên cứu một hồi, ù ù cạc cạc không biết phải lấy thứ bên trong ra bằng cách nào.
Phó Tư Dư cũng là một cô ấm không phân biệt được gạo hay thóc, những chuyện đập trứng này đã vượt qua tầm hiểu biết. Phó Tư Dư lên mạng tìm một video đưa Tần Xu xem, trong video người ta gõ trứng nhẹ vào vành chén một lần, lòng đỏ dễ dàng chảy ra.
Thoạt nhìn cũng không khó.
Tần Xu học theo, cầm trứng gõ gõ vào vành chén bộp một cái, giây sau lòng trứng chảy từ vết nứt ra tay cô.
Tần Xu ngỡ ngàng, chân tay cuống cuồng giữ quả trứng vỡ, nhìn cầu cứu Phó Tư Dư.
Phó Tư Dư bị bộ dạng nhếch nhác chọc cười ha hả.
Tần Xu trừng mắt: “Đừng cười nữa, lấy giấy giúp mình đi”.
Phó Tư Dư cười, Tần Xu ném trứng vào chén, rửa tay dưới vòi rồi dùng khăn lau khô.
Tần Xu không nghĩ đập trứng khó vậy, quay sang nhìn ván giặt đồ bên cạnh bàn nấu ăn, tưởng tượng Thẩm Cố quỳ trên đó, thở sâu, tiếp tục thử sức đập quả thứ hai.
Đập trứng không dễ như tưởng tượng, sau vài lần thử liên tiếp thất bại, Tần Xu từ bỏ cách đập trứng như trên mạng chỉ mà tìm cách khác. Cô rửa trứng sạch sẽ rồi đập thẳng trong bát[1].
[1 – Bấm vào đây để xem chú thích]
Vỏ và trứng lẫn lộn trong bát, Tần Xu gắp đũa từng vỏ một ra ngoài, còn những vỏ quá vụn thì đổ thẳng vào chảo.
Chứng kiến một loạt thao tác thần sầu của Tần Xu, cô đỡ trán, trong lòng thầm cầu nguyện cho Thẩm Cố.
Tần Xu luôn tay luôn chân trong bếp suốt hai tiếng, làm bốn dĩa trứng xào cà chua.
Phó Tư Dư nhìn bốn dĩa trứng xào cà chua trên bàn cơm, ăn thử một miếng, không mặn thì rất ngọt, trong cuộc đời đây là lần thứ hai Phó Tư Dư ăn thứ khó nuốt như vậy.
Tần Xu nghiêng đầu chờ mong: “Cậu thấy mùi vị thế nào?”.
Phó Tư Dư thật sự không đành lòng đả kích sự tích cực của Tần Xu, dối lòng trả lời: “Được, chín hết rồi đó, càng ăn mình càng thấy ngon. Lần đầu tiên làm được như vậy là tốt, luyện tập thêm sẽ không tồi”.
Tần Xu nghe vậy, đắc ý nhướng mày.
Tần Xu mang tâm trạng riêng ăn món mình nấu, mặc dù cô hiểu ăn không ngon nhưng không khó ăn, còn gật gù chụp một tấm đăng lên trang cá nhân.
Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn không đăng lên.
Nhỡ chưa kịp hủy kết bạn với tụi chị em xạo lìn kia, chúng nó mà thấy thì cười nhạo nhà mình đã phá sản nên nghèo túng đến mức phải tự nấu ăn mất.
Tần Xu cất điện thoại, hỏi Phó Tư Dư: “Hôm nay Thẩm Hạo Bác có ở nhà không?”.
Phó Tư Dư trả lời: “Hôm nay anh ấy đi công tác, trưa nay nhắn mười một giờ rưỡi tối nay về đến nhà”.
Tần Xu ồ một tiếng, nói: “Nếu anh ấy về nhà thì mình không giữ cậu ngủ ở đây nữa, ngày mai cậu rảnh không?”.
Hiện tại mỗi ngày Phó Tư Dư đều nằm ở nhà, không có việc gì làm, có điều Thẩm Hạo Bác đi công tác đến nửa tháng, dựa theo bản tính chó gặm của anh thì sáng mai nhất định cô sẽ không dậy nổi. Nếu chiều Thẩm Hạo Bác không cần đến công ty thì cô cũng không cần ra ngoài.
Phó Tư Dư nghĩ ngợi, nói: “Để xem, nếu ngày mai Thẩm Hạo Bác vắng nhà thì mình sẽ sang chơi với cậu”.
Tần Xu bày biểu cảm đã hiểu: “Ừ, ngày mai mình ở nhà cả ngày luôn”.
Phó Tư Dư cúi đầu xem đồng hồ: “Chín giờ rưỡi rồi, mình về đây”.
Tần Xu gật đầu: “Để mình tiễn cậu”.
Hai người dọn rác, lau dọn phòng bếp, mỗi người xách một túi rác xuống tầng.
Khi đi ngang hành lang về nhà, Tần Xu đưa mắt sang nhà Thẩm Cố. Cửa lớn đã đóng chặt, không thấy rõ thứ gì, cũng không biết anh ta có ở nhà không.
Cô dọn đến đây lâu như vậy, ngoài ngày đầu tiên tình cờ gặp khi lấy thức ăn đặt ngoài thì từ đó chẳng thấy anh ta trong khu nhà bao giờ.
Mỗi ngày mấy giờ Thẩm Cố đi làm, mấy giờ về cô hoàn toàn mù tịt.
Ưu thế hàng xóm đã bị phá sản.
Tần Xu xoa xoa cằm, đi tới đi lui trước hành lang nhà Thẩm Cố vài vòng, đầu óc quay cuồng theo.
Vầng trăng sáng ngời, làn gió man mát lùa từ cửa sổ vào hành lang lướt qua gò má cô, sảng khoái dễ chịu.
Tần Xu vén tóc, ánh mắt dừng phía trên cửa nhà mình.
Cô quay lại, ước lượng khoảng cách giữa nhà mình và nhà Thẩm Cố.
Đây là một tòa nhà hai tầng, nhà Tần Xu đối diện nhà Thẩm Cố, nếu cô lắp một cái camera trước cửa nhà mình thì có thể nhìn rõ khi nào anh ta ra vào nhà.
Trở về nhà, Tần Xu lấy điện thoại nhắn tin cho Thẩm Cố.
[Tần Xu: Anh Thẩm, anh có ở nhà không? Tôi có việc này muốn thương lượng với anh]Gửi tin xong, Tần Xu nghĩ mỗi lần Thẩm Cố đều trả lời rất lâu nên cứ toàn bộ mọi chuyện.
[Tần Xu: Tôi định lắp đặt một cái camera trước cửa nhưng như vậy sẽ quay trúng cửa nhà anh, vậy nên muốn hỏi ý kiến anh. Anh có đồng ý không?]Dựa vào kinh nghiệm trước đây, Tần Xu đoán còn lâu lắm Thẩm Cố mới trả lời, trong lúc chờ có thể tranh thủ tìm cửa hàng kinh doanh camera theo dõi cho rồi.
Lưu phương thức liên lạc cửa hàng lắp đặt camera, quay về khung chat của Thẩm Cố, vẫn chưa trả lời.
Tần Xu bĩu môi, anh ta không máu lạnh đến thế chứ, ngay cả camera cũng không cho phép mình lắp nữa.
Tuy động cơ lắp đặt mờ ám thật nhưng với một cô gái đẹp sống một mình mà nói, lắp camera an ninh chính là một cách bảo đảm an toàn cho bản thân.
Tần Xu nhìn điện thoại chằm chằm, trong đầu hồi tưởng kinh nghiệm mẹ chỉ dạy.
Phụ nữ làm nũng là chiêu mạnh nhất.
Ở thời điểm thích hợp sẽ có thể giả vờ tội nghiệp đáng thương.
Không phải thảo mai chứ còn gì?
Những chị em giả tạo xung quanh Tần Xu đều là kiểu người thế này, tuy cô rất khinh thường hành động này nhưng xem ra rất nhiều đàn thích ngửi hương hoa sen.
Một khi nảy ra ý tưởng này thì thể kiềm lòng muốn thử một phen.
Tần Xu đợi mãi chẳng thấy Thẩm Cố trả lời, ghê tởm gõ vào khung thoại.
[Tần Xu: Anh Thẩm Cố ơi ~~, em một thân một mình nguy hiểm lắm, lỡ có ai đó xấu xa giả làm shipper gõ cửa, em vô tình mở cửa thì làm sao đây?]Tần Xu dằn xé tâm can gửi đoạn tin nhắn, lộn mửa ném điện thoại sang một bên, chà hai cánh tay liên hồi.
Để kết hôn với Thẩm Cố, liêm sỉ không còn một mẩu.
Nghĩ lại thấy mà ghê.
Hay thu hồi tin?
Mấy thứ giả tạo này là mẫu hình lý tưởng của mấy thằng cặn bã d@m đãng, chắc người đàn ông như Thẩm Cố không thích kiểu con gái thế này.
Tần Xu chuẩn bị thu hồi tin nhắn thì Thẩm Cố trả lời.
[Thẩm Cố: Được].
Tần Xu: “….”
Thẩm Cố trả lời tin nhắn của mình.
Ngay lập tức!
Sau hàng giờ không động tĩnh.
Cô vừa bắt chước ngữ điệu thảo mai đó thì anh ta trả lời ngay!!
Không phải như những đàn ông đàng hoàng khác hỏi người đó là ai, cũng không lạnh lùng từ chối.
Mà thoải mái đồng ý luôn.
Thì ra anh ta thích phụ nữ kiểu này.
Thằng khốn kiếp!Thẩm Cố có ý gì xấu đâu, họa chăng là nghe Tần Xu gọi anh ơi nên vui vẻ thôi mà.
J *nhún vai*