Bẫy Tình, Tình Bẫy?

Chương 41

Bạch Chi Âm đan mạnh những ngón tay đang đặt ở sau lưng vào nhau. Cô biết bản thân không nên suy nghĩ nhiều, để tránh Thẩm Mục Phạm nghi ngờ nhưng vào thời điểm mấu chốt này, bộ óc từ trước đến nay vẫn tự xưng là thông minh lại trở nên rối rắm như tơ vò.

Thẩm Mục Phạm tiến lên vài bước, rút ngắn khoảng cách với cô, cúi người hử một tiếng. “Vốn dĩ cái gì?”

“Không có gì?” Bạch Chi Âm hoảng sợ lui từng bước ra sau, chỉ muốn bỏ chạy, bởi anh tới tiến lại gần khiến cô có cảm giác nghẹt thở, bức bối.

Đáng tiếc Thẩm Mục Phạm không cho cô cơ hội, anh dùng tay giữ lấy thắt lưng cô, kéo cô lại gần hơn nữa. “Không có gì?” Anh hơi cao giọng, rõ ràng là không tin.

Bạch Chi Âm nuốt xuống cổ một ngụm nước bọt, cẩn thận sắp xếp lại lời nói. “Chỉ là câu nói giận dỗi thôi.”

“Giận dỗi cái gì?” Thẩm Mục Phạm truy hỏi đến cùng.

“Ý em là… em muốn nói vốn dĩ em không muốn đứa bé này.” Bạch Chi Âm ấp úng trả lời.

Thấy mày anh nhíu chặt lại, cô vội giải thích. “Chỉ là một câu nói khi tức giận thôi, không phải em thật sự muốn vậy đâu.”

Thẩm Mục Phạm ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô, không nhanh không chậm hỏi. “Vì sao lại tức giận?”

Bạch Chi Âm giật mình, không nghĩ anh không tranh cãi với cô vì lời nói xằng bậy không cần đứa bé, ngược lại còn lo lắng cho cô vì sao lại tức giận. Vậy thì cô có thể dốc hết sự tủi thân. “Anh chỉ quan tâm đứa bé, vốn dĩ không để ý gì tới em.”

“Em suy nghĩ như vậy ư?” Mày Thẩm Mục Phạm nhăn càng chặt hơn.

Bạch Chi Âm chậm rãi cúi đầu, than thở. “Vốn dĩ là vậy mà.”

Thẩm Mục Phạm dở khóc dở cười, đưa tay nâng cằm cô lên. “Anh không để ý đến em thì dành thời gian buổi trưa cùng em đi mua đủ thứ đồ làm gì?”

“Vì anh sợ em mang giày cao gót sẽ bị ngã làm tổn thương đứa bé, dùng đồ trang điểm không tốt cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.” Bạch Chi Âm tức giận lên án. “Anh làm nhiều việc, xét cho cùng cũng chỉ vì đứa bé mà thôi.”

Thẩm Mục Phạm bị chỉ trích, khóc không ra nước mắt. “Cho nên em vừa lên xe liền tức giận?”

Bạch Chi Âm quay mặt đi, không trả lời.

Thẩm Mục Phạm cười cười, xoay đầu cô lại, bàn tay to lớn nhẹ vuốt ve hai má cô, vừa yêu chiều vừa bất đắc dĩ hốt ra hai chữ. “Ngốc nghếch.”

“Đúng vậy, em ngốc nghếch thế đấy.” Bạch Chi Âm ra sức xoay mặt đi, thở hổn hển nói. “Cho nên anh cách xa em một chút, mất công lại bị em làm cho ngốc nghếch theo.”

“Không có gì.” Thẩm Mục Phạm cười khanh khách, ôm lấy thắt lưng cô, để cô tùy ý ở trong lòng anh quay qua quay lại. “Có ngốc thì anh vẫn yêu.”

Bạch Chi Âm đang giãy giụa bỗng ngưng lại. Anh vừa nói cái gì? Là yêu sao? Cô có nghe lầm không? Hay là anh nói nhầm?

“Anh mới nói cái gì?” Cô cẩn thận hỏi lại.

Thẩm Mục Phạm vòng tay qua thắt lưng cô, vẻ mặt mịt mù. “Cái gì?”

Bạch Chi Âm cẩn thận nhớ lại, xác định bản thân mình không nghe nhầm, nhưng nhìn vẻ mặt mơ hồ của anh thì lại đoán chẳng lẽ là anh thuận miệng nói, cho nên nói xong liền quên? Từ từ ngẩng đầu lên, cô đang suy nghĩ có nên nhắc nhở anh một chút hay không thì Thẩm Mục Phạm lại nói. “Được rồi, ngơ ngẩn đứng đây làm gì? Đi lên đi.”

Bạch Chi Âm đang đắm chìm trong suy nghĩ thì sửng sốt, hỏi lại lần nữa câu hỏi lúc nãy.” Anh không cùng em đi lên sao?”

Thẩm Mục Phạm khoa trương thở dài. “Haiz, ngốc như vậy thì làm thế nào đây. Mới nãy không phải anh đã nói là có việc sao?”

Bạch Chi Âm ngơ ngác, à một tiếng.

Thấy cô ngẩn ngơ, Thẩm Mục Phạm nghĩ đến trước đó khi cô bắt đầu đột nhiên giận dữ dường như là do anh nói có việc phải đi, cùng với việc cô chỉ trích, anh suy nghĩ một hồi, liền hiểu được. “Em nghĩ rằng buổi tối anh sẽ không trở lại đây?”

Sau khi nghe anh nói, Bạch Chi Âm phản ứng lại, khẽ gật đầu.

“Em thật là ngốc nghếch.” Thẩm Mục Phạm tì lên trán cô, khẽ thì thầm. “Em ở đây, anh có thể đi chỗ khác được sao?”

Tim Bạch Chi Âm thoáng rung lên, chút ương ngạnh cũng bị làm cho mềm nhũn. Cô thích những lời này, so với câu anh yêu em càng cảm động hơn.

***

Bên trong một quán cà phê được tranh trí rất độc đáo ở Chiếm Sá Chủi, hai cô gái có ngoại hình rất xinh đẹp đang cuộn mình nép vào trong sô pha dựa vào góc tường, khẽ nói chuyện.

“Vì vậy, anh ta không tính toán những chuyện trước đây, vẫn chuyển đến ở với cậu, nhưng cậu vẫn không nói cho anh ta biết chuyện.” Doãn Nghiên Hi tổng kết lại.

“Mình không dám nói.” Bạch Chi Â, thở dài. “Tuy rằng ngoài miệng anh ấy nói càng quan tâm mình nhiều hơn nhưng cậu nghĩ thử xem, nếu không có đứa bé anh ấy có tha thứ cho mình không? Với lại, cậu không biết anh ấy lo lắng cho đứa bé này chừng nào đâu.”

Vì để chăm sóc chu đáo cho Bạch Chi Âm, Thẩm Mục Phạm mang đầu bếp và quản gia ở nhà cũ đến đây, mỗi ngày thay đổi nhiều món, làm những thứ ngon cho cô. Để trở thanh người cha tốt, Thẩm Mục Phạm đã đăng kí khóa học dạy người lần đầu làm cha, đúng giờ đi học, còn viết bài hẳn hoi. Không chỉ như thế, anh còn bảo trợ lí bỏ hết tất cả các bữa tiệc xã giao sau giờ tan tầm, vì để mỗi tối có thể cùng cô ăn cơm, tản bộ.

Thấy anh làm những điều đó, tâm trạng Bạch Chi Âm như đang đi lắc lư trên dây, cứ nghĩ đến hậu quả khi anh biết được chân tướng sự việc, cô không khỏi rùng mình.

Nhìn vẻ mặt sầu não của Bạch Chi Âm, Doãn Nghiên Hi không khỏi thở dài. “Nhưng cũng không thể lừa gạt mãi được.”

Bạch Chi Âm mấp máy môi, điểm ấy cô đương nhiên biết, qua mấy tháng nữa bụng lớn lên, đến lúc đó muốn giấu cũng giấu không được. Nhưng bây giờ cô không thể nói. Thẩm Mục Phạm tức giận chưa tính, vì Tiểu Thiên cô càng không thể nói.

“Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?” Doãn Nghiên Hi hỏi.

“Chỉ có thể giữ nguyên kế hoạch.” Bạch Chi Âm hít một hơi nói. “Nắm chắc thời gian để thật sự mang thai.” Lúc trước cô nói dối mình mang thai để có thể níu giữ Thẩm Mục Phạm, sau đó sẽ tìm cơ hội khiến cô có thai. Nhưng mấy ngày này, cô bắt đầu hoài nghi kế hoạch này không thể thực hiện.

“Vì sao?” Doãn Nghiên Hi hỏi.

“Vì…” Bạch Chi Âm đỏ mặt. “Anh ấy không chịu chạm vào mình.”

Doãn Nghiên Hi đang uống cà phê bị lời nói đó làm cho phát sặc, ho khan hỏi. “Cái, cái gì? Anh ta không chạm vào cậu?”

Bạch Chi Âm gật đầu, thủ thỉ nói ra đầu đuôi sự việc. “Các chuyên gia khóa học nói với anh ta, ba tháng đầu là thời điểm thai nhi yếu nhất, không nên quan hệ.”

“Còn có cái này nữa à?”

Bạch Chi Âm rên rỉ. “Mình cũng là lần đầu nghe nói.”

Doãn Nghiên Hi có chút đăm chiêu, suy nghĩ đâu đâu. “Nhưng nhịn lâu như vậy, có khi nào nghẹn đến tịt luôn không?”

Lần này đến phiên Bạch Chi Âm bị sặc. Cô trừng mắt nhìn cô bạn thân liếc một cái. “Cậu trở về hỏi Nghiên Chinh thử, có khi nào nghẹn đến tắc luôn không?”

“Hỏi anh ta.” Doãn Nghiên Hi bĩu môi. “Đáp án của anh ta chắc chắn là có.” Ngay cả mấy ngày cô có kinh nguyệt, anh ta nhẫn nhịn mà lòng như lửa đốt, dụ dỗ đủ điều, buộc cô phải dùng biện pháp khác giúp anh ta giải tỏa. Nếu bắt anh ta nhịn ba tháng, còn không phải là lấy mạng anh ta. Thật sự không biết sau này cô mang thai, anh ta phải làm sao?

Không đúng, mang thai cái gì? Cô đang suy nghĩ đi đâu vậy. Mục đích của cô là làm cho Lâm Nhân đau đớn, khiến cho cô ta nếm thử cái gì gọi là mất đi, muốn cho cô ta vì hành động ác độc đối với Lâm Trung Viễn năm đó mà phải trả cái giá thật đắt. Một khi đạt được mục đích, cô liền phủi mông chạy lấy người, quan tâm Nghiêm Chinh làm cái gì. Ai cần biết anh ta yêu ai, cùng ai sinh con. Anh ta nhịn hay không nhịn, một chút cũng không liên quan đến cô.

Doãn Nghiên Hi uống một ngụm cà phê, cà phê đen không bỏ đường chạy xuống cổ, lưu lại một nỗi cay đắng, còn có chút mùi vị chua xót khó nhận ra.

Thấy cô đột nhiên trở nên im lặng, Bạch Chi Âm lo lắng hỏi. “Sao vậy? Ngơ ngẩn cái gì thế?”

“Không có gì, đang nghĩ cách làm sao để cậu có thể nhanh chóng mang thai.” Doãn Nghiên Hi nói dối.

“Có thể có cách gì nữa chứ.” Bạch Chi Âm thở dài. “Mấu chốt là phải gieo trồng thì mới có thu hoạch.”

“Anh ta không chủ động thì cậu chủ động.”

Một câu nói đánh thức người trong mộng. Bạch Chi Âm vỗ đầu. Đúng rồi, anh ta sợ làm tổn thương đến đứa bé không chịu chủ động, nhưng cô có thể chủ động mà.

Vì thế, hai người từ quán cà phê đi ra liền trực tiếp lao đến mấy cửa hàng mua vài đồ ngủ gợi cảm. Buổi tối tắm xong, Bạch Chi Âm thay cái váy ngủ tơ tằm mới mua, lại dựa theo đề nghị của nhân viên cửa hàng đem dây đeo thắt lưng áo kéo thấp xuống, lộ ra một khoảng lớn da thịt trắng nõn, mà thiết kế che chắn nụ hoa trước ngực làm cho cảnh xuân bên trong nửa lộ ra ngoài.

Cô đứng trước gương nở ra một nụ cười, nhỏ giọng tự cổ vũ chính mình: Cố lên, Bạch Chi Âm.

Thẩm Mục Phạm đã đi tắm trước cô, lúc này đang ngồi trên giường đọc sách, nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, sau đó tay cầm sách khẽ run rẩy.

“Tắm xong rồi sao?” Thẩm Mục Phạm cảm thấy giọng nói của mình có chút khàn khàn.

Bạch Chi Âm dạ một tiếng, cởi bỏ khăn tắm quấn trên đầu, vừa đi đến bàn trang điểm, vừa giả vờ thuận miệng nói. “Tóc em đang ướt, anh giúp em sấy tóc đi.”

Thẩm Mục Phạm bỏ sách xuống, đi đến bên cạnh Bạch Chi Âm, cầm lấy máy sấy trên bàn giúp cô sấy tóc. Vị trí từ trên cao nhìn xuống khiến anh có thể thấy rõ ràng đôi thỏ ngọc xinh đẹp bên dưới áo ngủ của cô. Trái cổ trượt lên trượt xuống một cách nhọc nhằn, tay sấy tóc cho cô cũng dùng sức nhiều hơn.

“Bên này cũng cần phải sấy nữa.” Bạch Chi Âm cố ý nghiêng đầu, đưa một bên mặt về phía Thẩm Mục Phạm. Trước kia anh có nói sườn mặt của cô rất gợi cảm, chỉ nhìn thôi cũng làm cho anh rung động, không biết bây giờ có thể có tác dụng không.

Đáp án là rất có tác dụng. Bạch Chi Âm trộm liếc mắt nhìn quần ngủ của Thẩm Mục Phạm nổi cộm lên như cột buồm, trong lòng hưng phấn không thôi. Đang nghĩ ngợi làm thế nào để quyến rũ thêm một bước nữa, máy sấy đột nhiên ngừng lại.

“Cũng gần khô rồi đấy, em tự sấy tiếp đi.” Thẩm Mục Phạm đem máy sấy đưa cho Bạch Chi Âm, không đợi cô đồng ý, giống như bỏ chạy khỏi phòng ngủ, vọt vào phòng tắm. Một lúc sau, tiếng nước ào ào bên trong truyền đến.

Bạch Chi Âm trong nháy mắt sửng sốt, lập tức hiểu được Thẩm Mục Phạm đang dùng nước lạnh hạ hỏa. Cô không cam lòng dậm chân một cái, hừ nhẹ. “Anh định nhịn à, may mà em còn có chiêu khác.”

Thời gian Thẩm Mục Phạm ở trong phòng tắm rất lâu, Bạch Chi Âm nằm trong ổ chăn chờ đợi thực hiện bước hai của kế hoạch, sắp ngủ đến nơi thì tiếng nước mới ngừng chảy.

Nghe tiếng kéo cửa phòng tắm, mấy con sâu ngủ trong Bạch Chi Âm bị xua tan hết, nhưng vẫn giả vờ bộ dáng buồn ngủ.

Thẩm Mục Phạm đi ra, thấy ánh đèn trong phòng đã tắt liền nhanh chóng chui vào ổ chăn, cũng giống như bình thường giữ khoảng cách nhất định với cô. Đã khá là xa, nhưng anh vẫn có thể ngửi được mùi thơm ngát của sữa tắm trên người cô, trong đầu không biết sao lại hiện lên bộ dáng bốc lửa của cô khi mặc áo ngủ, nơi nào đó trong cơ thể vất vả làm cho yên tĩnh dường như đã sống lại.

Thẩm Mục Phạm nắm chặt tay, lẩm bẩm. “Xá Lợi Tử, sắc tức thị không, không tức…”

Bịch, một bàn tay áp lên ngực anh, ngay sau đó thân thể mềm mại nhích lại gần. Thẩm Mục Phạm hít sâu, nhẹ nhàng gỡ tay cô để sang bên, nhưng vừa động một chút chợt nghe cô khó chịu lầu bầu, anh chỉ đành bỏ cuộc, trong đầu không ngừng niệm kinh.

Nào biết được, vừa mới niệm đến “thị sắc” thì lại nảy ra suy nghĩ bậy bạ. Anh cúi đầu, nhìn chỗ tay cô đang đặt dưới lớp chăn mỏng, trên trán phủ một lớp mồ hôi…

Cô cầm lấy tiểu huynh đệ của anh, điều này khiến anh không biết làm thế nào.
Bình Luận (0)
Comment