Bạch Chi Âm nôn nghén rất dữ dội, không chỉ cực kỳ nhạy cảm với mùi
vị mà ngay cả đi đứng cũng cảm thấy buồn nôn. Khi biết đó là do lúc mới
mang thai không được chăm sóc cẩn thận thì Thẩm Mục Phạm vô cùng áy náy
và tự trách.
“Đều tại anh cả, không chăm sóc em chu đáo, còn lạnh nhạt với em, khiến em đau lòng.”
Để làm giả bớt nỗi khổ của cô, Thẩm Mục Phạm sưu tầm một đống phương pháp, cẩn thận thí nghiệm, cuối cùng bất ngờ tìm được một cách khiến cô không nôn ọe nữa: Ăn kem.
Nhưng cách thức này lại làm cho anh thấy rất
băn khoăn. Một mặt anh cảm thấy vui mừng vì cô không buồn nôn nữa nhưng
mặt khác lại lo là cô ăn kem quá nhiều sẽ có hại đến cơ thể.
May mà Bạch Chi Âm và cục cưng đều rất khỏe mạnh nên ăn kem suốt ba tháng trời mà chưa lần nào bị đau bụng hay cảm lạnh.
Cứ như thế, cô thuận lợi bước vào giữa thai kỳ.
Tình trạng nôn nghén biến mất nhưng lại xuất hiện vấn đề mới khiến Thẩm Mục Phạm thấy u sầu.
Sau tuần thứ 20, cục cưng phát triển rất nhanh. Tuy hằng ngày Bạch Chi Âm
ăn rât nhiều thứ nhưng dường như vẫn không đủ dinh dưỡng để cung cấp cho thai nhi. Khi đi kiểm tra định kỳ, Thẩm Mục Phạm vừa thấy cân nặng của
cô lại giảm 2.5 kg so với tháng trước thì lập tức trở nên nóng ruột.
“Bây giờ là thời kỳ thai nhi phát triển nhanh nhất, hấp thu rất nhiều dinh
dưỡng nên nếu thai phụ không có biểu hiện thiếu máu thì dù cân nặng sụt
một tí cũng không sao.” Bác sĩ an ủi.
Nhưng đáng tiếc, anh Thẩm
đâu có nghe lọt tai. Sau khi về nhà, anh trả lương thật cao để mời một
đầu bếp Quảng Đông đến, hằng ngày thay đổi món, nấu cho cô những thứ
ngon nhất. Mãi đến khi cân nặng của cô tăng trở lại thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng những chuyện này cũng chưa là gì cả. Điều khiến Bạch
Chi Âm dở khóc dở cười là anh lại mắc phải chứng trầm cảm kể từ khi tham gia khóa học tiền sản.
Chuyện là thế này:
Hôm ấy, bọn họ
cùng nhau đi học buổi học dạy cách sinh nở. Trong buổi học, Bạch Chi Âm
nhạy cảm phát hiện ra vẻ mặt của Thẩm Mục Phạm hơi nặng nề. Cô cứ tưởng
là anh bị cảnh sinh nở làm cho ghê tởm nên cũng không để ý nhiều.
Đêm ấy, cô bị cơn co rút làm giật mình thức dậy. Vừa mở mắt ra là thấy anh
ngồi bên mép giường, nhìn không chớp vào bụng cô, trong mắt đầy vẻ rối
rắm và đau khổ.
Cô giật mình, run giọng hòi. “Đêm hôm khuya khoắt, anh không ngủ mà nhìn vào bụng em làm gì?”
Anh lắc đầu, nằm uống, ôm cô vào lòng rồi trả lời không ăn nhập gì. “Vợ à, anh chỉ yêu mình em thôi.”
Từ sau hôm đó, cô cảm thấy anh cứ là lạ thế nào ấy, nhưng hỏi thì anh lại
không chịu nói. Mãi đến khi cô tình cờ nghe được cuộc điện thoại giữa
anh và Mục Sanh.
“Khi sinh con rất dễ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn phải không? Có cách gì đảm bảo cô ấy sẽ không sao không?”
Lúc ấy cô mới hiểu ra vẻ sợ hãi lo lắng trong mắt anh là do đâu. Thì ra bị
dọa bởi câu “Đối với phụ nữ mà nói, sinh con là một lần mạo hiểm. Mỗi
một yếu tố khi mang thai hoặc sinh nở đều có thể dẫn đến nguy hiểm chí
mạng” mà giáo viên nói hôm đó.
Thật ra giáo viên nói những lời này không phải muốn dọa dẫm mà chỉ có ý để các đức ông chồng hiểu được nỗi
vất vả của phụ nữ khi mang thai, do đó phải trân trọng vợ mình hơn. Ai
ngờ lại bị anh hiểu thành thế này.
Người đàn ông này ấy à, thông minh hơn người, nhưng lại ngốc đến buồn cười.
Đợi anh gọi điện thoại xong, cô bước vào phòng, kéo tay anh đặt lên bụng
mình, chậm rãi nói: “Sinh con đẻ cái là thiên chức của phụ nữ, không có
gì ngoải ý muốn cả. Hơn nữa bây giờ y học rất phát triển, nếu không thể
thuận lợi sinh tự nhiên thì có thể sinh mổ mà.”
Anh nhìn cô, thật lâu mà không nói gì, mắt lóe lên điều gì đó.
Một lát sau, anh mới ôm cô vào lòng, hơi ngượng ngùng nói: “Anh cũng biết
là mình nghĩ quá nhiều, nhưng vừa nghĩ đến chuyện có thể em sẽ gặp nguy
hiểm thì anh lại…”
“Mục Sanh nói anh bị chứng lo lắng thái quá trước khi sinh, anh nghĩ anh cần đi gặp bác sĩ tâm lý một chút.”
Bạch Chi Âm nắm tay anh, đan những ngón tay vào nhau. “Ngốc quá, có anh ở đây thì em và con còn xảy ra chuyện gì được chứ.”
Thẩm Mục Phạm ôm chặt cô hơn, thì thầm. “Vậy sau này mình cứ sinh mổ đi.”
Bạch Chi Âm cười nhẹ. “Để lúc đó xem tình hình rồi tính.”
Và tình hình là thế này:
Dường như cục cưng nhà họ Thẩm biết ba nó có ý định mổ để lôi đầu nó ra nên
quýnh lên, muốn ra ngoài trước thời hạn, muốn báo danh sớm hơn chẩn đoán nửa tháng trời.
Nhớ lại tình cảnh lúc bấy giờ, anh Thẩm vẫn còn thấy sợ hãi.
Hôm đó, bọn họ đang ở Viên Phương mua đồ cho trẻ sơ sinh thì Bạch Chi Âm
đột nhiên ôm bụng la đau. Anh chưa kịp phản ứng gì thì một dòng máu đỏ
tươi đã chảy dọc theo đùi cô.
Người luôn vững vàng tựa Thái Sơn
như Thẩm Mục Phạm mà cũng bị dòng máu đỏ tươi ấy làm cho bị đóng đinh
tại chỗ. May mà nhân viên bán hàng bên cạnh bình tĩnh, gọi 999.
Trong lúc đợi xe cứu thương đến, Thẩm Mục Phạm ngơ ngẩn nãy giờ đã hoàn hồn
lại, phôi phục vẻ bình tĩnh trước nay. “Đừng sợ, em sẽ không sao đâu.”
Tuy nói thế nhưng bàn tay anh đã ướt đẫm mồ hôi.
Tử cung co thắt dữ dội khiến Bạch Chi Âm đau đến độ không nói nên lời, chỉ biết cắn môi, hít thở thật sâu.
“Ngoan, đừng cắn bản thân mình.” Anh đau lòng cạy môi của cô ra, nhét tay mình vào miệng cô.
Tuy Bạch Chi Âm đã đau đến nỗi thấy sao bay đầy trời nhưng vẫn không chịu
cắn anh, chỉ bấu chặt tay anh, miệng không kìm được phải rên vài tiếng.
Thẩm Mục Phạm vén lọn tóc ướt đẫm, dán trên trán cô ra, hậm hực nói. “Thằng
nhỏ này đúng là đáng đánh đòn. Đợi nó ra đời, xem anh trừng trị nó thế
nào.”
Bạch Chi Âm hé môi cười. “Anh nỡ sao?”
“Đương nhiên
rồi, ai bảo nó hành hạ em thế này.” Thẩm Mục Phạm nhìn máu trên chân cô, mặt đầy vẻ tự trách. “Thật ra người đáng đánh nhất phải là anh, đã để
em phải chịu khổ.”
“Ngốc ạ.” Bạch Chi Âm đưa tay vuốt gương mặt
tái mét của anh. “Ai sinh con mà chẳng như thế. Đứa đầu tiên hơi khó
sinh, sinh vài đứa nữa thì dễ thôi.”
Sinh vài đứa nữa? Thẩm Mục Phạm lập tức biến sắc. “Không được!”
Một đứa mà đã khiến anh lo gần chết. Còn muốn thêm vài đứa, đừng có mơ.