Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 105

Viện trưởng Hoa, cậu ta thật sự có thể cứu được ba tôi?

Con trai cả nhà họ Minh nhìn Diệp Phàm với vẻ không tin.

“Nếu như ngay cả cậu ấy còn không cứu được, vậy. thì các người chỉ có thể chuẩn bị hậu sự cho ông cụ thôi!”

Hoa Ân thản nhiên nói.

“Anh cả, cậu ta cùng một phe với chủ tịch tập đoàn Đường thị, nếu như không cứu được ông cụ, vậy thì giết cả hai người bọn họi”

Vẻ mặt tam gia nhà họ Minh lạnh như băng.

“Câm miệng!”

Diệp Phàm quát một tiếng.

“Không được lên tiếng!”

Hoa Ân vội vàng trách móc tam gia.

Rất nhanh, sau khi Diệp Phàm thi triển ba châm đầu tiên của Quỷ Cốc Cửu Châm, độc tố bên trong cơ thể

ông cụ Minh đã bị loại bỏ sạch sẽ, lục phủ ngũ tạng vốn suy kiệt cũng bắt đầu dần phục hồi lại sức sốc.

Sau đó, Diệp Phàm lại đâm ngân châm xuống.

Quỷ Cốc Cửu Châm, châm thứ tư!

Ngay khi châm thứ tư đâm xuống.

Ông cụ nhà họ Minh vốn đã bước vào cõi chết đã được kéo trở về, mọi cơ quan trong cơ thể bắt đầu hoạt động bình thường, sắc mặt vốn nhợt nhạt cũng dần lấy lại vẻ hồng hào, thậm chí những vết đồi mồi cũng mờ đi,

cả người như trẻ ra mười mấy tuổi.

Đây chính là công hiệu mạnh mẽ của Quỷ Cốc Cửu Châm!

“Quỷ Cốc Châm Pháp đúng là biến thứ vô dụng thành điều thần kỳ!”

Hoa Ân nhìn thấy sự thay đổi của ông cụ Minh, ánh mắt ông lộ ra vẻ khiếp sợ.

Người nhà họ Minh trông thấy cảnh tượng này cũng kinh ngạc không thôi.

Diệp Phàm nhổ hết ngân châm ra, ông cụ Minh đã tỉnh lại.


“Bạ” “Gia chủ!”

Người nhà họ Minh lớn tiếng gọi.

“Được rồi, ông ta không chết được đâu!” Diệp Phàm nói.

“Y thuật thật cao siêu, vậy mà có thể cải tử hoàn sinh!"

Đám người Hầu Đông Hải cũng khiếp sợ. “Ba, ba không sao, tốt quá rồi!” Con trai cả nhà họ Minh xúc động nói.

“Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu, không ngờ y thuật của cậu lại cao siêu như vậy!”

“Lão già này còn tưởng lần này không qua được!”

Ông cụ Minh tỉnh lại, nhìn về phía Diệp Phàm cảm ơn.

“Không cần cảm ơn tôi, nếu không vì công ty của bà xã và người nhà, tôi cũng sẽ không ra tay cứu ông!”

Diệp Phàm hừ lạnh, ánh mắt liếc về phía Hầu Đông Hải: “Bây giờ có thể thả người, gỡ bỏ lệnh niêm phong Đường thị chưa?”

“Có thể!” Hầu Đông Hải gật đầu.

“Không được, mặc dù ba tôi không sao.”

“Nhưng trúng độc do đan Trú Nhan của các ngư: sự thật, mấy người phải gánh trách nhiệm này!”

Tam gia nhà họ Minh không cam lòng nói.

Sắc mặt Diệp Phàm lạnh đi, ánh mắt lộ ra sát ý.

“Lão tam, bỏ đi, cái mạng này của ba đều nhờ có chàng trai này cứu được, đừng so đo những chuyện khác nữa!”

Ông cụ Minh nói.

“Nhưng...”

“Không nghe lời ba nói sao?”

Tam gia đang định nói gì thì người con trai cả đã quát lên, sau đó nhìn Diệp Phàm: “Chàng trai trẻ, hôm nay cảm ơn cậu, chuyện trước kia có thể là do hiểu nhầm, Hầu Tổng đốc, lập tức thả người!”

“RõI"


Hầu Đông Hải gật đầu.

“Tổng đốc, không xong rồi!”

Sài Quyền nghe xong cuộc điện thoại liền hô lên.

“Sao vậy?”

Hầu Đông Hải hỏi.

“Vừa nhận được tin tức, hàng trăm người bỗng nhiên trúng độc sau khi sử dụng đan Trú Nhan, hiện tại đã được đưa tới bệnh viện cấp cứu, hơn nữa nhà xưởng sản xuất đan Trú Nhan của tập đoàn Đường thị đang cháy lớn”

“Bây giờ tất cả các phương tiện truyền thông lớn đều đưa tin tập đoàn Đường thị sản xuất sản phẩm độc hại và cố tình đốt nhà máy để tiêu hủy bằng chứng!”

“Hơn một nghìn dân chúng đang tập chung bên ngoài phủ Tổng đốc, yêu cầu chúng ta trừng phạt nghiêm khắc tập đoàn Đường thị và người phụ trạc!”

Sài Quyền đáp.

“Cái gì? Sao lại như vậy được?”

Đường Sở Sở nghe xong tin tức thì cả người run lên, sắc mặt cũng tái nhợt.

Diệp Phàm vội vàng đỡ Đường Sở Sở. “Chủ tịch Đường, chuyện này..." Hầu Đông Hải nhìn về phía Đường Sở Sở.

“Tôi đã nói đan Trú Nhan của các người có độc, xem đi, bây giờ nhiều người trúng độc như vậy!”

“Tuyệt đối không được bỏ qua cho bọn họ!”

Tam gia nhà họ Minh vội vàng nói.

“Câm miệng!”

Diệp Phàm vung tay tát ông ta một cái, tam gia nhà họ Minh nằm lăn trên đất hôn mê bất tỉnh, những người khác trông thấy cảnh tượng này thì ngây ra.

“Lập tức thả người nhà họ Đường và Đường thị.”

“Tôi sẽ phụ trách cứu chữa những người trúng độc, đồng thời cũng sẽ cho người làm rõ ràng, rốt cuộc ai giở trò quỷ ở phía saul”

Diệp Phàm lớn giọng nói với Hầu Đông Hải, sau đó quay sang nhìn Đường Sở Sở: “Bà xã, chuyện này giao cho anh giải quyết, em đi đón chú dì về nhà đi!”


“Vâng!”

Đường Sở Sở gật đầu.

“Chàng trai trẻ, có cần nhà họ Minh tôi giúp một tay không?”

Ông cụ Minh nhìn Diệp Phàm nói.

“Không cần!”

Diệp Phàm lạnh nhạt, dẫn Đường Sở Sở đi ra ngoài. Đám người Hầu Đông Hải cũng lần lượt rời đi.

“Ba, cơ thể ba không sao thật chứ? Có cần để viện trưởng Hoa kiểm tra một chút không?”

Lúc này, người con trai cả nhìn ông cụ hỏi.

“Không cần, bây giờ ba cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, không có bất cứ vấn đề gì!”

Ông cụ Minh lắc đầu. “Người này chỉ cần vài ngân châm đã có thể kéo ba ra khỏi cõi chết, hơn nữa còn đột nhiên trẻ ra nhiều như

vậy, trình độ y thuật như vậy có thể xưng là thần y!”

“Vừa rồi cậu ta còn đứng từ xa tát lên mặt tam gia, †u vi võ công có lẽ đã đạt tới cấp bậc cực cao!”

“Không biết người này tới từ thế lực nào mà lợi hại như vậy!”

Người con trai cả nghiêm túc phân tích.

“Mặc kệ cậu ta tới từ đâu thì đều phải tạo quan hệ tốt!”

“Con có dự cảm, nếu có thể kết giao với người này, nhà họ Minh chúng ta sẽ có lợi ích rất lớn!”

Ánh mắt ông cụ Minh lóe lên ánh sáng sâu thắm.

“Nhưng vì chuyện ba trúng độc, bọn đã bắt người nhà của người phụ nữ kia lại, liệu cậu ta có...”

“Con tìm cơ hội, tự mình tới nhà họ Đường một chuyến, bày tỏ xin lỗi, bất kể như thế nào thì cũng phải lôi kéo quan hệt”

“Vâng!”

Con trai cả gật đầu nhìn ba Mình.

Bên kia.

Trại giam Thiên Hải.

Nhóm người bà cụ Đường đã được thả. “Mẹ”


Lúc này, tam gia nhà họ Đường - Đường Chính Đạo xuất hiện.

“Chính Đạo, cuối cùng con cũng tới!”

Bà cụ Đường trông thấy Đường Chính Đạo, xúc động hô lên.

“Mẹ, mẹ không sao chứ, con vừa trở về thì nhận được tin mọi người bị bắt nên lập tức chạy tới đây!”

Đường Chính Đạo nói. “Mẹ không sao, nhưng vị này là...”

Bà cụ Đường hỏi, ánh mắt chú ý tới chàng trai trẻ mặc bộ quần áo lộng lẫy bên cạnh Đường Chính Đạo.

“Vị này chính là Chu thiếu, con trai của quân chủ quân Thiên Lang!”

Đường Chính Đạo giới thiệu.

“Con trai của quân chủ!”

Bà cụ và những người khác đều rất ngạc nhiên.

Bọn họ đương nhiên biết rõ quân chủ ở Long Quốc đại diện cho cái gì, đó chính là người đứng đầu thống lĩnh đại quân, không phải là người mà dân thường bọn họ có thể so sánh, vị này là con trai quân chủ, thân phận cao quý biết bao.

“Lão thân tham kiến Chu thiếu!”

Bà cụ Đường và vợ chồng Đường Chính Nhân, đám người Đường Chính Nghĩa đều hành lễ với thiếu chủ quân Thiên Lang - Chu Xuyên.

“Mọi người đều là người thân của Đường quân đoàn trưởng, không cần phải khách khí như vậy!”

Chu Xuyên thản nhiên nói.

“À đúng rồi, Chính Đạo, đột nhiên chúng ta được thả, có phải do con tìm Tổng đốc không?”

Bà cụ Đường hỏi Đường Chính Đạo.

Chuyện này...

Đường Chính Đạo hơi do dự, ông ta cũng muốn tìm Tổng đốc, nhưng vẫn chưa kịp tìm, ánh mắt ông ta đảo một vòng rồi nói: “Đều là công lao của Chu thiếu, cậu ấy biết mọi người bị bắt tới đây nên đã tìm Tổng đốc Thiên Hải, đối phương mới vội vàng thả người!”

Chu Xuyên nghe Đường Chính Đạo nói vậy thì ngạc nhiên?

Hắn gọi điện cho Tổng đốc Thiên Hải lúc nào?

“Hóa ra là Chu thiếu, cảm ơn Chu thiếu, nếu không có cậu thì nhà họ Đường chúng tôi sợ là xong đời rồi!”

Bà cụ Đường và những người khác cảm kích nhìn về phía Chu Xuyên.

“Chút chuyện nhỏ cũng không tính là gì!”

Chu Xuyên thấy người nhà họ Đường cảm ơn, hắn đắc ý tự nhận luôn phần công lao này.

Bình Luận (0)
Comment