Soạt! II Lúc này, Diệp Phàm đã xuất hiện trong hoàng cung, sắc mặt lạnh lếo, đằng đằng sát khí nhìn về phía Viên Thiên Giám, theo sau hắn còn có Long Chiến
Thiên, Cổ Tam Thông, Hiên Viên Bất Bại, Tân Chính và Phàn Long.
Khi quốc chủ Long Quốc nhìn thấy Diệp Phàm xuất hiện, trong mắt hiện lên một tia hy vọng!
“Các người còn chưa chết sao?”
Viên Thiên Giám xoay người nhìn về phía đám người Diệp Phàm, lạnh lùng hỏi.
“Chỉ dựa vào đội quân Thiết Giáp Đen của ông mà cũng muốn giết chúng tôi à, đúng là không biết tự lượng sức mình!” Diệp Phàm khinh thường nói.
Sắc mặt Viên Thiên Giám tối sầm lại, nhìn chằm chăm vào Diệp Phàm: “Quả nhiên là Hộ Quốc Thần Tướng, thực lực rất lợi hại, nếu như bọn họ đã không thể giết được cậu, vậy thì tôi sẽ đích thân giết chết cậu.”
“Nên nói là tôi giết chết ông mới đúng.” Diệp Phàm lạnh lẽo đáp.
Soạt!
Diệp Phàm vừa dứt lời, liền tấn công về phía Viên Thiên Giám.
Bùm! I!
Hắn vừa tung một cú đấm, hư không liền rung chuyển và bốn phía xung quanh trong nháy mắt bụi bay mịt mù!
Viên Thiên Giám cũng nhanh chóng dùng ấn quyết tấn công Diệp Phàm để ngăn cản cú đấm của hắn.
Diệp Phàm cũng huy động toàn bộ sức mạnh để tăng uy lực cho cú đấm của mình, cuối cùng phá hủy ấn quyết của Viên Thiên Giám!
Rầm! II
Lúc này Viên Thiên Giám đã ngã nhào xuống đất, lồng ngực rất khó chịu và khóe miệng đã tràn ra một vệt máu.
“Hóa ra cậu cũng là tu hành giả sao?” Viên Thiên Giám kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.
Ông ta làm sao có thể tin nổi đối phương trẻ như vậy đã trở thành tu hành giả, điều này thật sự quá vô lý.
“Hừm, ông cho rằng mình rất lợi hại vì ông là tu hành giả à?” Diệp Phàm khinh thường nói.
Sau đó hắn lại tiếp tục tấn công, đấm Viên Thiên Giám hết cú này đến cú khác, không hề cho ông ta bất kỳ cơ hội nào để phản kháng.
Đùng, đùng, đùng, đùng!!! Một loạt tiếng sấm vang lên dữ dội.
Mỗi cú đấm của Diệp Phàm đều rung chuyển trời đất, khói bụi xung quanh bay mịt mùi
Viên Thiên Giám cố gắng cản lại đòn tấn công của Diệp Phàm, nhưng lại bị đánh trả liên tục, không ngừng hộc máu.
“Thiên Cơ Thủ!”
Cuối cùng, Viên Thiên Giám gầm lên giận dữ, ông ta dốc toàn lực thì triển một bí kíp võ thuật, một tay tấn công thẳng về phía Diệp Phàm.
Khi ông ta vừa vung tay, một luồng năng lượng thần bí liền xuất hiện rồi trực. tiếp bao phủ lấy Diệp Phàm, khiến hắn khó có thể cử động được.
Lúc này, Diệp Phàm cảm nhận được một luồng sức mạnh giống như lòng bàn tay của thiên đạo lao thẳng về phía mình, sức mạnh này nhanh chóng áp
chế hắn, khiến hắn không thể nào phản kháng!
Ngay cả linh hồn hắn lúc này cũng cảm nhận được một áp lực vô hình, toàn thân vô cùng khó chịu!
Bùm!!! Vào thời khắc quan trọng, một tiếng động lớn chợt vang lên.
Diệp Phàm lập tức tỉnh táo trở lại, năng lượng thần bí kia cũng không còn nữa.
Hắn nhìn xung quanh, liền nhìn thấy Viên Thiên Giám đã ngã nhào xuống đất, không ngừng nôn ra máu, còn nhị sư phụ thì đứng ở trước mặt hắn, hiển nhiên nhị sư phụ đã kịp thời ra tay cứu hắn!
“Cảm ơn nhị sư phụ!” Diệp Phàm cảm ơn Cổ Tam Thông.
Nếu như nhị sư phụ không kịp thời ra tay, thì có lẽ hắn đã rơi vào bây của đối phương rồi!
Sau đó Diệp Phàm liếc nhìn Viên Thiên Giám, nói: “Ông ta vừa mới thi triển chiêu thức gì vậy, sao có thể đáng sợ như thế?”
“Đó là một kiểu bí thuật thiên cơ!” Cổ Tam Thông trầm giọng nói.