Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 1147

Bùm! Bùm! Bùm!

Đúng lúc này, trên khoảng không cách hòn đảo của sở Tài Quyết không xa, chợt có tiếng nổ ầm ầm vang lên.

Sau đó một cảnh tượng kinh hoàng đã xảy ra, một luồng ánh sáng thần thành chợt bùng phát, nhanh chóng bao trùm hết cả bầu trời.

Có bốn người chợt xuất hiện trong luồng ánh sáng này, đăng sau lưng họ có đôi cánh lông vũ màu trắng, mặc quần áo màu trắng và toàn thân toát ra hơi thở của thần thánh.

Bốn người bọn họ đều bay lơ lửng trên không trung, trên người tràn ngập. thánh quang, giống như thiên sứ trong truyền thuyết vừa giáng thế!

Lúc này, đám người của sở Tài Quyết đều vô cùng bàng hoàng, con ngươi của hai vị trưởng lão liền co rút lại, kinh ngạc nói: “Lế nào đây chính là người của tộc Thiên Sứ trong truyền thuyết sao?”

“Không phải tộc Thiên Sứ đã biến mất từ ngàn năm trước rồi à? Tại sao lại xuất hiện ở đây?” Hai vị trưởng lão cực kỳ kinh hãi.

“Tộc Thiên Sứ?” Diệp Phàm nghe được ba chữ này, ngay lập tức nhớ đến lời nói của điện chủ Thánh Điện trước khi chết, đối phương nói rằng tộc Thiên Sứ sế không bỏ qua cho hắn!


Diệp Phàm trước đây còn cho rằng là chuyện nhảm nhí, bây giờ xem ra tộc Thiên Sứ này thật sự tồn tại, hơn nữa còn là thiên sứ có cánh!

Giờ phút này, cũng xem như Diệp Phàm được mở mang tâm mất! Không ngờ rằng trên thế giới này, thiên sứ có cánh thật sự tồn tại, nhưng dù sao hắn đã từng nhìn thấy Huyết tộc có cánh, vậy nên bây giờ nhìn những người

này cũng không mấy kinh ngạc!

Nhưng nói như vậy thì điện chủ Thánh Điện hẳn là có quan hệ với tộc Thiên Sứ này, hoặc đối phương chính là thành viên của tộc này!

Diệp Phàm âm thầm suy đoán, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bốn người này!

Bốn người trong nháy mắt đã bay tới hòn đảo rồi nhìn xuống đám người Diệp Phàm.

Soạt! Lúc này, một trong bốn người liếc nhìn Diệp Phàm: “Trên người ngươi có hơi

thở của người tộc Thiên Sứ, vậy nên ngươi chính là kẻ đã giết chết điện chủ Thánh Điện?”

“Đúng vậy, người là do ta giết, làm sao? Muốn báo thù bốn thiên sứ, lạnh lùng nói.

?” Diệp Phàm nhìn

“Tuy rằng điện chủ Thánh Điện vẫn chưa thức tỉnh huyết mạch thiên sứ, nhưng vẫn là thành viên của tộc Thiên Sứ, ngươi dám làm như thế chính là không xem tộc Thiên Sứ ra gì!”

“Ngươi tự sát đi!”

Thiên sứ đó nhìn thẳng vào Diệp Phàm rồi ra lệnh, giọng điệu vô cùng cao ngạo.


“Muốn ta tự sát?” “Ha Hai” Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, kinh thường nhìn đám người thiên sứ: “Khẩu

khí của các người ngông cuồng thật đấy, muốn ta tự sát à, các người có tư cách đó sao?”

Soạt!

Lời nói của Diệp Phàm trực tiếp khiến sắc mặt của bốn người này tối sầm lại, ánh mắt bọn họ lóe lên tia sắc lạnh.

“Sau một nghìn năm, tất cả con người trên trái đất này đều trở nên ngạo mạn như vậy à?”

Một thiên sứ khác khinh thường nhìn Diệp Phàm.

“Không cần phí lời với hắn, nếu như hắn đã không muốn tự sát, vậy thì chúng †a sẽ đích thân trừng phạt hắn!”

Bốn thiên sứ ngay lập tức tấn công Diệp Phàm, mỗi người đều kích hoạt sức mạnh của đôi cánh sau lưng, những tia sáng thần thánh liền phóng ra từ trong cánh của họ rồi nhanh chóng hóa thành bốn lưồng ánh sáng, lao thẳng về phía Diệp Phàm.

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!


Bốn lưồng sáng này lao nhanh trong không khí tạo ra những tiếng nổ chói †ai, ánh sáng cũng rất chói mắt, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Diệp

Phàm.

Sức mạnh của những tia sáng này còn đáng sợ hơn gấp trăm lần so với tên lửa mạnh nhất của một quốc gia!

Bây giờ bốn luồng ánh sáng cùng lúc tấn công, sức mạnh đủ để nhấn chìm một phần ba hành tinh này!

Hại vị trưởng lão đều lo lắng nhìn Diệp Phàm. “Nhân Đạo Hộ Giáp!”

Diệp Phàm chợt hét lớn, trong cơ thể hắn cũng bắn ra một luồng hào quang chói mắt.

Dưới luồng ánh sáng này, trên người Diệp Phàm xuất hiện một bộ áo giáp in dấu nhật nguyệt sơn hà, ẩn chứa hơi thở rất thần bí, giúp hắn cản lại bốn luồng ánh sáng này!

Bùm bùm bùm!!!

Bình Luận (0)
Comment