Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 1248

Rầm!!

Không gian bị xé toạc theo hướng chỉ của trưởng lão Điện Bồng Lai, lưỡng khí chết chóc kh ủng bố bao phủ cả người Diệp Phàm khiến hẳn không thể phản kháng, chỉ có thể lắng lặng chờ đợi cái chết tới gần.

Giờ phút này, Diệp Phàm không ngừng giãy giụa, ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng nhưng chẳng thể làm gì được.

Ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ lần này Diệp. Phàm nhất định sẽ chết, âm thanh lạnh lẽo chợt vang lên: “Anh ấy là người của tôi, ông không được đụng vào!"

Giọng nói lạnh lẽ bỗng vang vọng khắp Điện Bồng Lai!

Lúc này, trong lòng mọi người cảm nhận được. lưỡng ép bức cực kì lớn.

Còn kinh khủng hơn cả khí thế áp bách của vị trưởng lão Điện Bồng Lai kia, giống như nỗi sợ hãi từ sâu trong linh hồn.

Mà uy lực vị trưởng lão kia thi triển ra trong nháy mắt hóa thành hư vô.

Lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn về phía âm thanh phát ra.

Bọn họ nhìn thấy thấy một cảnh tượng không thể tin nổi.

Đường Sở Sở vốn bị một kiếm của tiên tổ Điện Bồng Lai đâm chết lại mở mắt đứng dậy.


Quanh người Đường Sở Sở ngập tràn hơi thở hủy diệt khiến người ta không thở nổi. Đôi mắt lạnh như băng, vẻ mặt lạnh lùng như một vị Cửu Thiên Huyền Nữ cao cao tại thượng, là loại khí thể thần thánh không thể xâm phạm.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Giây tiếp theo, trong cơ thể Đường Sở Sở vang lên từng tiếng gào rú, cả người cô lơ lửng trên không trung, hai tay thi triển phóng từng tia sáng trên người rồi bay vụt lên trời cao.

Mà khi cô mang theo lưỡng ánh sáng này bay lên trời, cả thế giới đều chấn động theo.

Luồng hơi thở trên người Đường Sở Sở đần tản ra quét khắp nơi.

Toàn bộ mọi người trên thế giới đều cảm nhận được, trong lòng họ dâng lên nỗi xúc động muốn quỳ lạy thần phục.

Lúc này mọi người tu hành trên khắp các nơi đều kinh ngạc nhìn về phía Đảo Bồng Lai!

Mà bên trong động ở núi Cửu Long, đại sư phụ của Diệp Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Hóa ra cô ấy lại là..."

“Che giấu cũng sâu thật!”

Đại sư phụ của Diệp Phàm lẩm bẩm vẻ mặt không ngừng thay đổi.

Lúc này, ở trong Điện Bồng Lai, Đường Sở Sở bay trên không trung, lưỡng khí xung quanh tản ra khiến người ta chợt run rẩy. Quanh người cô đều tràn ngập lưỡng khí thánh khiết chỉ có thể nhìn không thể chạm tới!

Đường Sở Sở như biến đối hoàn toàn giống như thức tỉnh một lần nữa!

Ánh mắt mọi người không thể tin nổi, tập trung nhìn Đường Sở Sở

Rõ ràng vừa rồi cô đã chết sao đột nhiên sống lại rồi?

Tổ tiên Điện Bồng Lai không tin, ông ta đã gi ết chết cô rồi mà, sao có thể sống lại quả là kỳ tích!

“Sở Sở!”


Mà Diệp Phàm thấy Đường Sở Sở sống lại, vẻ mặt kích động kêu lên, trong ánh mắt tràn ngập sự vui mừng.

Uỳnh!

Đường Sở Sở mở to mắt liếc về phía vị lão tổ, lạnh nhạt nói:"Ông đụng tới người của tôi?”

Lão tổ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nhíu mày như chợt nhận ra, ông ta vừa lên tiếng thì đối phương đã vung ra một chưởng.

Rầm!!!

Đòn đánh của Đường Sở Sở xé toạc không gian, nổ tung phân thân của lão tổ.

Rắc rắc!

Lúc này, khối ngọc bội hoàn toàn vỡ nát, vẻ mặt lão lập tức thay đổi.

Một lão giả đang ngồi xếp bằng trong cung điện nguy nga ở một thế giới nọ đột nhiên mở to mắt.

Lão chính là vị tiên tổ Điện Bồng Lai kia!

“Không ngờ ở đó lại xuất hiện một kẻ yêu nghiệt như vậy!"

Vẻ mặt lão tố không ngừng thay đổi.

“Người đâu!”


Lập tức, lão tố kêu lên.

Bên trong Điện Bồng Lai, sau khi nhìn thấy phân thân của lão tổ bị diệt, tất cả mọi người ngây như phỗng.

Đường Sở Sở bước về phía Diệp Phàm.

“Sở Sở, em không sao chứ, thật tốt quá!"

Diệp Phàm nhìn thấy Đường Sở Sở, hắn ôm chặt lấy cô.

“Anh Tiểu Phàm, xin lỗi anh để cho anh lo lắng rồi!"

Đường Sở Sở dựa vào vai Diệp Phàm, nhẹ nhàng

“Sở Sở, là do anh không bảo vệ được em!”

“Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương em nữa!”

Diệp Phàm ôm chặt Đường Sở Sở kiên quyết nói.

Bình Luận (0)
Comment