Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 136

Trong thành phố Hoài, Diệp Phàm vừa mới tỉnh lại. "Thiếu chủ!"

Diệp Phàm vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Bách Hợp đang đứng ở đó.

"Sao vậy?"

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Bách Hợp.

"Vừa nhận được tin tức, tam bang tứ môn lục tộc của quận Hoài Giang đều có động tĩnh, người dẫn đầu dẫn theo một lượng lớn người đang tiến về phía thành phố Hoài."

"Hơn nữa, quận trưởng quận Hoài Giang cũng điều động quân quận vệ phong tỏa cả thành phố Hoài, không cho phép bất kỳ ai ra vào!"

Bách Hợp nói.

“Tam bang tứ môn lục tộc?”

Diệp Phàm sửng sốt. "Tam bang tứ môn lục tộc chính là mười ba thế lực hàng đầu ở quận Hoài Giang, ngoại trừ ba gia tộc hào. môn lớn ra."

"Bọn họ đều được Kim thiên sư một tay nâng đỡ, lần này cùng nhau hành động, nhất định là do Kim thiên sư sai bảo!"

Bách Hợp nói.

"Xem ra vị Kim thiên sư này vì để đối phó với tôi mà đã chơi hết vốn liếng rồi!"

"Cái mạng này của tôi đúng là đáng giá!"

Diệp Phàm trầm tư cười.

"Thiếu chủ, tôi đã triệu tập toàn bộ lực lượng của Bách Hoa Lâu ở quận Hoài Giang, tổng cộng có một ngàn ba trăm người, họ đều thề chết bảo vệ thiếu chủ!"

Bách Hợp cúi người nói.

"Thiếu chủ, ngài yên tâm, hôm nay Đồ Phu tôi dù là liều mạng, cũng sẽ không để ai động đến ngài!"

Vẻ mặt Đồ Phu đầy sát khí nói to.

"Mọi người không cần phải lo lắng như vậy, gì mà †am bang tứ môn lục tộc, cùng lắm cũng chỉ là một đám hề mà thôi, không đáng nhắc tới!"

"Nếu bọn họ muốn chết, vậy tôi sẽ tiễn bọn họ một đoạn!"

"Đi, đến nhà họ Liễu!"

Diệp Phàm nói. Sau đó bọn họ cùng nhau đến nhà họ Liễu.

Mà ở ngoài thành phố Hoài, trong một quán rượu nào đó.

Đại minh tỉnh Tô Như Tuyết đang ngồi ở đây.

"Như Tuyết, tôi đã thu thập đồ xong rồi, chúng ta đi được rồi!"


Người phụ nữ mặc vest được gọi là chị Hồ nhìn Tô Như Tuyết nói.

"Chị Hồ, chúng ta có thể ở lại đây thêm vài ngày không?"

Tô Như Tuyết nhìn chị Hồ nói.

"Hoạt động của chúng ta đã xong, còn chưa muốn đi sao?"

"Hiện giờ còn chưa điều tra rõ thân phận của đám người cướp máy bay kia, vì sự an toàn của cô, chúng ta vẫn nên mau chóng trở về Đế Đô đi!"

Chị Hồ nói xong, liếc nhìn Tô Như Tuyết: "Tuyết Tuyết, cô không muốn về, không phải là vì người trên máy bay hôm qua đó chứ?"

Nhất thời, mặt Tô Như Tuyết đỏ lên, nói: "Chị Hồ, chị nói lung tung gì vậy?”

"Như Tuyết, tuy rằng người đó đã cứu cô, nhưng cô và anh ta không phải người cùng một thế giới, đừng có suy nghĩ khác!"

Chị Hồ trầm giọng nói.

Lúc này, có người gõ cửa phòng.

Chị Hồ đi đến mở cửa, một người đàn ông sắc mặt lạnh lùng đứng bên ngoài.

"Đội trưởng Hứa!"

"Chúng tôi đã thu dọn xong rồi, có thể xuất phát rồi!" Chị Hồ nói.

"Chị Hồ, hôm nay e là chúng ta không đi được rồi!" Người đàn ông này mở miệng nói.

"Cái gì? Sao lại không đi được?"

Chị Hồ kinh ngạc nói.

"Hôm nay chúng ta không đi nữa sao?"

Tô Như Tuyết đi tới, dò hỏi.

"Hôm nay quân quận vệ đã phong tỏa cả thành phố Hoài, chúng ta tạm thời không thể rời khỏi đây!"

Người đàn ông này đáp.

"Phong tỏa thành phố Hoài? Xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Như Tuyết kinh ngạc nói.

"Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ, nhưng mà chúng tôi Ì sẽ bảo vệ tiểu thư, tiểu thư đừng lo!"

Người đàn ông kia nói. "Vậy tôi có thể ra ngoài một lát không?" Lúc này, Tô Như Tuyết nói.

"Tiểu thư, hôm nay thành phố Hoài không an toàn, _ cô tốt nhất đừng nên ra ngoài!"

Người đàn ông kia lắc đầu.


"Như Tuyết, tốt nhất cô nên ở lại khách sạn đi, đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa!"

Chị Hồ nhìn Tô Như Tuyết nói.

Mà tại nhà họ Liễu, gia chủ nhà họ Liễu nhìn thuộc hạ quát: "Điều tra ra rốt cuộc là ai muốn ra tay với nhà họ Liễu chúng ta chưa?"

"Gia chủ, tạm thời vân chưa điều tra được!"

Thuộc hạ nói.

"Phế vật, một đám phế vật!"

Liễu Thành tức giận quát to.

"Gia chủ, trước mắt ngài đừng lo, nhà họ Liễu chúng †a là hào môn của quận Hoài Giang, sao có thể nói tiêu diệt là tiêu diệt!"

Một vị trưởng lão nhà họ Liễu lên tiếng.

"Hôm qua nhà họ Trình đã bị diệt, sao có thể không lo lắng chư!"

Vẻ mặt Liễu Thành vô cùng nghiêm trọng. "Gia chủ, không hay rồi, có người xông vào!" Một người hầu nhà họ Liễu vội vàng chạy tới. “Cái gì? Ai xông vào?”

Liễu Thành biến sắc nói.

"Không biết, đối phương còn dẫn theo một đám người!"

Thuộc hạ lắc đầu.

"Lập tức tiệu tập hộ vệ nhà họ Liễu!" "Mau"

Liễu Thành kêu to.

Mà trong sân nhà họ Liễu.

Diệp Phàm dẫn theo Đồ Phu, Bách Hợp và một nhóm người Bách Hoa Lâu xuất hiện ở đây.

"Các người là ai?"

Liễu Thành dẫn theo trăm hộ vệ nhà họ Liễu đi ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Phàm.

"Người sắp chết, không cần phải biết tôi là ail" Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Sao cậu lại muốn diệt nhà họ Liễu chúng tôi, nhà họ Liễu chúng tôi có thù oán gì với cậu?"

Liễu Thành nhướng mày nhìn Diệp Phàm. "Muốn trách thì trách con gái ông đi!"

"Cô ta với tôi là kẻ thù, nên tôi chỉ có thể diệt cả nhà họ Liễu các người mà thôi!"


Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

"Như Thị?"

Nghe thấy lời Diệp Phàm nói, Liễu Thành biến sắc. "Giết!"

Diệp Phàm không nhiều lời, trực tiếp quát.

Nếu hắn và Liễu Như Thị có thù oán, vậy nhà họ Liễu cũng không thể tha!

Diệt cỏ phải diệt tận gốc!

Lúc này người của Bách Hoa Lâu lập tức xông về phía người nhà họ Liễu.

Tuy nhà họ Liễu là một trong ba gia tộc hào môn, nhưng thực lực so với nhà họ Trình cũng ngang nhau, sao có thể chống đỡ nổi các cao thủ của Bách Hoa Lâu?

Chưa đến mười phút, trên dưới nhà họ Liễu đều bị giết chết.

"Báo, bên ngoài có gần vạn người đang bao vây chúng tal"

Lúc này, một thành viên của Bách Hoa Lâu đi tới trước mặt Bách Hợp nói.

"Thiếu chủ, hẳn là người của tam bang tứ môn lục tộc đến!"

Bách Hợp nhìn Diệp Phàm nói.

"Đi, đi xem thử!"

Diệp Phàm ra ngoài.

Bên ngoài nhà họ Liễu có hơn mười ngàn người tụ

tập, trang phục bất đồng, trong tay cầm vũ khí, tỏa ra sát khí khủng bố.

Mười ba người đứng phía trước này,

Đều là người đứng đầu của tam bang tứ môn lục tộc!

Diệp Phàm ra ngoài, liếc mắt qua đám người một cái: "Bày trận cũng đủ lớn đó!"

"Cậu là Diệp Phàm?"

Một người đàn ông là một trong mười ba người đứng đầu nhìn Diệp Phàm kêu lên.

“Kim thiên sư phái các người tới?" Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

"Dám đối đầu với thiên sư, tiểu tử này gan không nhỏ nhat"

Người đàn ông kia hừ lạnh nói.

“Tên thiên sư chó má kia sao không đến vậy? Phái các người đến đây tìm chết sao?”

Diệp Phàm nói. "To gan, dám bất kính với thiên sư!" "Các huynh đệ, giết hắn!"

Người đứng đầu mười ba thế lực phần nộ quát.

"Bảo vệ thiếu chủ!"


Bách Hợp kêu lên, hơn ngàn cao thủ Bách Hoa Lâu đứng chắn trước mặt Diệp Phàm.

"Bách Hợp tiểu thư, chuyện này tốt nhất cô đừng nên xen vào!"

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyên đến.

Một người đàn ông mặc đồ đen, đeo mặt nạ, cả người tỏa ra sát khí lạnh lùng xuất hiện, nhìn chằm chằm Bách Hợp.

"Ông là ai?"

Bách Hợp quét mắt về phía đối phương.

"Thiên sư muốn gặp đến Bách Hợp tiểu thư, đặc biệt phái tôi đến đón Bách Hợp tiểu thư!"

Người mặc đồ đen lạnh nhạt nói, người này chính là Ám Minh của Kim thiên sư.

"Cảm ơn ý tốt của Kim thiên sư, nhưng hôm nay e là không đi được rồi!"

Bách Hợp nhẹ giọng nói.

"Người mà thiên sư muốn, đi hay không không phải do cô quyết!"

Ám Minh lạnh lùng nói, cơ thể khẽ động, hóa thành một làn sương đen, lao về phía Bách Hợp. -

Ngay trước khi Ám Minh lao tới trước mặt Bách Hợp, Diệp Phàm tung ra một chưởng, đánh bay hắn ta ra ngoài.

Ám Minh ngã lăn ra đất hộc máu.

"Đại nhân!"

Ám vệ xuất hiện, đỡ Ám Minh dậy.

"Người của tôi, không đến lượt các người động vào!"

Diệp Phàm khinh thường nói.

“Giết cho tai"

"“Giết hắn!"

Ám Minh mặt lạnh như băng hét lên.

"“Giết!!"

Thủ lĩnh tam bang tứ môn lục tộc đồng loạt hét lên.

Mười ba thế lực lớn, gần mười ngàn người trực tiếp lao về phía Diệp Phàm.

"Ai dám động vào thiếu chủ, giết không tha!"

Trong không gian truyền đến tiếng hét tràn ngập ý sát phạt.

"GiếtIHI"

"Giết!!" "Giết!!" Cùng với tiếng hét này,

Từng tiếng va chạm đỉnh tai nhức óc truyền khắp. bốn phương!

Bình Luận (0)
Comment