Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 182

Quận Giang Bắc, Kim Lăng!

Ở một nơi nào đó trong Kim Lăng, có một nghĩa trang rất lớn.

Nơi này chính là nghĩa địa có hoàn cảnh tốt nhất Kim Lăng, giá một mét vuông cũng phải hơn hai mươi vạn, còn đắt hơn cả giá nhà ở Đế Đô!

Lúc này, trước một bia mộ.

Diệp Phàm, Mục Kình Thiên, Mộ Bạch, Đồ Phu, Thiên Sách Vệ. Tất cả bọn họ đều mặc đồ đen.

Trên bia mộ viết dòng chữ: Mục Tú Tú, con gái Mục Kình Thiên, còn có một tấm ảnh chụp của một cô gái trẻ tuổi.

Đây chính là nghĩa trang mà Diệp Phàm chọn cho con gái của Mục Kình Thiên.

Bọn họ vừa mới chôn cất cô ấy!

“Tú Tú, nếu kiếp sau chúng ta vẫn có duyên làm cha con, ba nhất định sẽ bù đắp tất cả thiếu sót của đời này!”

Mục Kình Thiên ngồi trước ngôi mộ, đưa tay vuốt ve ảnh chụp con gái, thì thào nói.

Đám người Diệp Phàm cúi đầu trước bia mộ, vẻ mặt đầy trang nghiêm.

Cộp cộp cộp!!


Đúng lúc này, bên ngoài nghĩa trang vang lên từng tiếc bước chân dày đặc.

Tiếng bước chân nặng nề giống như thiên quân vạn mã lao nhanh tới.

“Chuyện gì vậy? Đi xem một chút!”

Mộ Bạch nói với một thành viên Thiên Sách Vệ, đối phương nhận lệnh đi ra ngoài.

Rất nhanh, người kia đã trở về, hắn trầm giọng nói với Mộ Bạch: “Bẩm quân đoàn trưởng, ngoài mộ địa tụ tập rất nhiều người mặc áo trắng, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, có khoảng chừng mười vạn người!”

Ạc!

Nghe vậy, sắc mặt của các Thiên Sách Vệ, Mộ Bạch và Đồ Phu đều thay đổi.

“Ở đâu ra nhiều người như vậy?”

Mộ Bạch nhướng mày, trầm giọng nói.

“Bọn họ hẳn là người của Thanh Môn, hôm qua tôi đã nhận được tin tức, môn chủ Thanh Môn triệu tập tất cả đệ tử ở quận Giang Bắc đi đến Kim Lăng, chắc là tới báo thù cho con trai của ông ta!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Sao thiếu quân chủ không nói sớm, nếu biết thế, tôi đã lập tức liên hệ cho quân Thiên Sách điều binh đến đây!"

Vẻ mặt Mộ Bạch cứng lại.

Mười vạn người.

Nhiều người như vậy, cũng không phải số lượng mà bọn họ có thể đối phó.

Cho dù là một vị cường giả Địa Cảnh bị mười vạn người vây công, cũng sẽ bị kiệt sức đến chết!

“Một đám kiến hôi, không cần quân Thiên Sách phải ra tay!"

“Hôm nay tôi sẽ lấy máu của Thanh Môn tiễn con gái Mục quân đoàn trưởng một đoạn cuối cùng, lấy bọn họ để tế bái linh hồn trên thiên đường!”

Diệp Phàm nói với vẻ lạnh như băng. ngôn tình hay

Dứt lời, hắn đi một mình ra ngoài mộ địa.


Lúc này, mười vạn người tụ tập thành một đám đông.

Tất cả bọn họ đều mặc áo tang màu trắng, đầu đội dải khăn trắng, tay cầm trường đao sắc bén, vẻ mặt lạnh như băng.

Bọn họ chính là mười vạn đệ tử của Thanh Môn!

Mười vạn người tụ tập ở lại một chỗ.

Cảnh tượng này, sợ là chỉ khi hai nước giao chiến mới có thể nhìn thấy!

May mà không gian bên ngoài mộ địa cũng đủ lớn, nếu không, sợ là cũng chẳng chứa được mười vạn người.

Đệ tử Thanh Môn mặc đồ tang xuất hiện ở nơi này chính là để báo thù cho thiếu chủ của Thanh Môn!

Lúc này, trong đoàn đội Thanh Môn tách ra một con đường.

Môn chủ Thanh Môn Hồng Thiên Sinh mặc một thân đồ trắng, vẻ mặt âm trầm lạnh lùng bước tới, theo sau ông ta là tám vị trưởng lão của Thanh Môn!

“Người ở bên trong sao?”

Hồng Thiên Sinh lạnh lùng nói.

Bẩm môn chủ, Mục Kình Thiên và quân Thiên Sách đều ở bên trong!”

Một vị trưởng lão Thanh Môn lên tiếng.

“Hôm nay, chỉ cần là quân Thiên Sách, một người cũng không tha, giết hết!”


“Bọn họ nhất định phải chôn cùng con trai tôi!”

Hồng Thiên Sinh lạnh lùng quát.

“Báo thù cho thiếu chủ!”

“Báo thù cho thiếu chủ!”

“Báo thù cho thiếu chủ!”

Lúc này, mười vạn đệ tử Thanh Môn cùng lúc giơ đao, hô hào, trên người ai nấy đều tản ra sát khí ngút trời.

“Một gã lăng nhục, hại tới mạng sống của người khác cũng đòi anh hùng chiến đấu đẫm máu vì nước chôn cùng, đúng là nực cười!”

Bỗng nhiên, một giọng nói vang dội như sấm từ trong mộ địa truyền đến.

Diệp Phàm lạnh lùng bước ra từ trong mộ địa. “Mày là ai?”

Hồng Thiên Sinh nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt lạnh lão.

“Người giết con trai ông!” Diệp Phàm thản nhiên đáp. Soạt!

Diệp Phàm vừa dứt lời, vẻ mặt Hồng Thiên Sinh lập tức tối sầm lại, ánh mắt ông ta như muốn giết người.

Bình Luận (0)
Comment