Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 240

Hôm sau!

Tại thành phố Giang Thiên, trong một phòng khách sạn, Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở ngủ nhưng hai người lại không làm gì cả.

Tối qua, sau khi tắm xong, Diệp Phàm định thuê thêm một phòng khác, nhưng Đường Sở Sở muốn ngủ cùng hắn nên không cho hắn đi, Diệp Phàm chỉ có thể làm Liễu Hạ Huệ cả đêm!

Khi ánh nắng chiếu vào phòng, Diệp Phàm và Đường Sở Sở đều dậy.

“Dậy rồi sao!” Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở cười nói. “Vâng!”

Đường Sở Sở nở một nụ cười vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc.

Đây là lần đầu tiên Đường Sở Sở ngỏ lời muốn ngủ cùng Diệp Phàm, tuy hai người chưa làm gì nhưng cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Khi ánh năng chiếu vào khuôn mặt Đường Sở Sở, làm cho khuôn mặt hoàn mỹ tràn đầy sức sống của cô càng thêm xinh đẹp, khiến người ta vừa nhìn thoáng qua đã có cảm giác chìm sâu vào trong đó.

Ngay cả Diệp Phàm cũng không kiềm chế được mà trực tiếp hôn cô.

Đường Sở Sở hoàn toàn không từ chối điều này, trái lại cô còn vui mừng trong lòng!

Rất nhanh, nhiệt độ cơ thể của hai người đã tăng lên nhanh chóng.

Dục vọng mà Diệp Phàm nhịn cả đêm gần như đã hoàn toàn bùng phát.

Nhưng đúng lúc này, một loạt tiếng gõ cửa vang lên. Xoet!

Trong nháy mắt Diệp Phàm tỉnh táo lại, buông Đường Sở Sở ra.

“À, để anh đi xem là ail"


Diệp Phàm xấu hổ cười rồi đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài.

Ánh mắt Đường Sở Sở hiện lên vẻ tiếc nuối. Ngoài phòng, U Ảnh đang đứng ở đây. “Sao vậy?”

Diệp Phàm mở cửa phòng nhìn U Ảnh.

“Thiếu chủ, có một nhóm người xông vào bao vây toàn bộ khách sạn để điều tra gì đó, tôi đoán bọn họ tới đây để tìm chúng ta!” U Ảnh nói. “Người của Hải thiếu à?”

Diệp Phàm nhướng mày đi thẳng đến sảnh khách sạn.

Ngay lúc này, sảnh khách sạn bị một nhóm người đang vác súng trên vai, đạn đã lên nòng và đang canh gác ở đó.

Đứng ở giữa là một lão giả có râu và lông mày trắng, một đôi nam nữ trẻ tuổi và một người đàn ông trung

niên mặc tây trang cung kính đứng bên cạnh lão giả. ngôn tình hoàn

Đôi nam nữ trẻ tuổi là hai đệ tử Y Các mà Diệp Phàm gặp hôm qua!

“Hôm nay nhất định phải tìm được người này!”

Lão giả nói với người đàn ông mặc tây trang.

“Cung lão yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm ra hắn!”

Người đàn ông mặc tây trang gật đầu.

Nếu người của thành phố Giang Thiên ở đây sẽ nhận ra người này là Tôn Chính - Tổng đốc thành phố Giang Thiên.


Lúc này Diệp Phàm vừa ra khỏi thang máy.

“Sư phụ, chính là hắn!” Tên đệ tử nam của Y Các chỉ vào Diệp Phàm hét lên. “Đúng vậy, chính là tên khốn này!”

Cô gái Y Các kia cũng nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ mặt phẫn nộ.

Soạt!

Toàn bộ ánh mắt của lão giả và Tôn Chính đều quét về phía Diệp Phàm.

“Người đâu bắt hắn cho tai”

Tôn Chính không nói hai lời, lập tức hét lên.

Nhóm binh lính đang muốn xông về phía Diệp Phàm. Soạt!

U Ảnh bước ra, toát ra sát khí đáng sợ trấn áp nhóm binh lính.

“Hóa ra là hai người à, tôi còn tưởng là ai đấy?”

“Sao vậy? Gọi người lớn đến đây à?”

“Tôn chỉ của Y Các mấy người không phải là không sợ cường quyền, không làm tay sai cho bất cứ thế lực nào, chuyên tâm làm y giả sao? Sao bây giờ mấy người lại bắt đầu ỷ thế hiếp người rồi, xem ra Y Các cũng chỉ là hư danh thôi!” Diệp Phàm cười lạnh nhìn bọn họ.

“Chàng trai trẻ, Y Các của tôi thế nào cũng không tới phiên cậu đánh giá!”

“Hôm nay lão phu đến đây là vì hôm qua cậu đả thương hai đệ tử của tôi!”

“Giết người thì đền mạng thiếu nợ thì trả tiền, cậu đánh đệ tử tôi, có phải cũng nên trả giá một chút không?”

Vị lão giả nhìn Diệp Phàm nói thẳng.

“Trả giá?”

“Ông muốn tôi phải trả giá thế nào?”

Diệp Phàm tò mò hỏi.

Bình Luận (0)
Comment