“Chuyện này..."
Thời khắc này, các giáo sư đại sư thiên tài trong giới y học kia đều kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, lộ ra ánh mắt khó có thể tin được.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ Diệp Phàm chỉ lấy ra mười cây ngân châm đâm vào huyệt vị nào đó, lại có thể khiến cho mười bệnh nhân này khôi phục bình thường, đây quả thật là kỳ tích trong kỳ tích!
Giờ phút này, đám y sư, giáo sư, mấy người chức. cao vọng trọng của giới y học tựa như thấy được thần tích, cả đám đều kích động đến mức toàn thân run hết cả lên.
"Đỉnh quá rồi đó, đây không phải là y thuật nữa, phải là tiên thuật mới đúng!"
Một vị đại sư trong giới y học kích động đến mức ngay cả nói cũng nói không xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, tràn ngập sự sùng bái.
Thanh Vân, Đường Thiên Thần và mười y giả thiên tài, giờ phút này cũng đều bị chấn động không nói lên lời.
Biên Mục và một đám trưởng lão Y Các đều sốc toàn tập nhìn Diệp Phàm.
Trong số những người ở đây cũng chỉ có mấy người Hoa n, Vương ngự y, Khương Vân Hi là tương đối bình tĩnh, dù sao bọn họ cũng đã được chứng kiến y thuật thần kỳ của Diệp Phàm rồi!
"Thấy chưa, đây mới gọi là thần y!"
Lúc này Lý Tử Huyên nhìn mấy đệ tử Y Các vừa chế giêu Diệp Phàm, vẻ mặt đắc ý hừ một tiếng.
Mà mấy đệ tử của Y Các nhìn thấy y thuật của Diệp Phàm, nhất thời cảm thấy xấu hổ không có cái lỗ nào để chui xuống, mặt bị vả bôm bốp!
Bọn họ hoàn toàn không ngờ, y thuật của người này lại mạnh đến đáng sợ như vậy!
"Diệp thần y, quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là gánh được cái danh thần y này!"
Các chủ của Y Các - Biên Mục nhìn Diệp Phàm, cảm thán nói.
Hiện giờ mọi người đều không có bất kỳ ý kiến nào. đối với việc Diệp Phàm được xưng là thần y.
Chỉ cần một chiêu này của hắn, đủ để xưng là thần y rồi!
Mười y giả thiên tài kia mà so với hắn, lập tức trở nên yếu hơn hẳn!
Các đại y giả nước ngoài đều nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt sùng bái.
Về phần người của m Dương Phái, Vu Môn và Bà Sa Môn thì trong mắt đều hiện lên ánh sáng lạnh, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Mà người của ba đại thế gia Y đạo nhìn Diệp Phàm, ánh mắt không ngừng lóe lên.
"Trận đấu kết thúc rồi đúng không?” Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía Hoa n. "Kết thúc rồi!"
Hoa n tươi cười phun ra một câu:
Ngay khi ông ấy muốn tuyên bố kết quả của trận đấu lần này, đột nhiên một giọng nói âm trầm truyền đến từ bên ngoài.
"Đường đường là một trận so tài Y đạo mà chỉ so những cái này, sao có thể bộc lộ hết y thuật của mấy người?"
"Hay là để bản tông chủ ra đề thi cho mấy người đi!"
Cùng với giọng nói âm trầm đó truyền đến, hiện trường đột nhiên xuất hiện một tầng khói mù màu đen, tràn ngập mỗi một ngóc ngách.
"Không hay rồi, là khí độc!"
"Mọi người cẩn thận!"
Sắc mặt Hoa _n và Biên Mục chìm xuống, lập tức kêu lân.
Nhưng giờ phút này đã có không ít người bị trúng khí độc này, ngã lăn ra đất, chết ngay tại chỗ!
Cùng với khí độc khủng khiếp này, tông chủ của Độc Tông - Khâu Thiên Nhận dẫn theo một đám cường giả Độc Tông xuất hiện.
"Là người của Độc Tông!"
"Bọn họ vẫn chưa bị diệt sạch!"
Người Quỷ Cốc thấy Độc Tông xuất hiện, khiếp sợ nói.
"Mau ăn đan Tị Độc này đi!"
Ngay sau đó, một đệ tử của Quỷ Cốc lấy ra một đống đan dược đưa cho những người khác.
Đường Thiên Thần, Thanh Vân, người của ba đại thế gia Y đạo và phái m Dương cùng các thế lực lớn đều bắt đầu dùng các loại phương pháp để giải độc.
"Độc Tông, rốt cuộc cũng tới!"
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Khâu Thiên Nhận một cái, cười lạnh.
"Không phải Độc Tông đã bị Quỷ Cốc tiêu diệt rồi sao? Sao vẫn còn sống thế!"
Mấy vị trưởng lão của Y Các vừa chống chọi với khí độc, vừa nghiêm trọng nói.
"Người của Quỷ Cốc!"
Ánh mắt Khâu Thiên Nhận liếc về phía đám đệ tử của Quỷ Gốc, trong mắt lóe lên sát ý lạnh lão.
"Năm đó Quỷ Cốc chúng mày diệt Độc Tông của tao, hôm nay bản tông chủ sẽ đòi lại món nợ máu này!"
"Người Quỷ Cốc chúng mày, đều phải chết!!!"
Khâu Thiên Nhận đằng đăng sát khí quát.
Tức khắc, khí độc đáng sợ kia điên cuồng lao về phía đám đệ tử của Quỷ Cốc, muốn cần nuốt bọn họ.
"Tông chủ của Độc Tông phải không, ông có thể đi cùng với con trai của ông!"
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh như băng quanh quẩn bên tai Khâu Thiên Nhận.