“Đồ của tôi, mấy người cũng dám cướp?”
Âm thanh lạnh băng vang lên, người của Đường Môn, người của ba thế gia y đạo và đám người Hoa n đều bị chấn động.
Diệp Phàm khoanh tay đi đến.
“Thần y Diệp!”
Lý Tử Huyên vô cùng vui mừng khi nhìn thấy Diệp. Phàm, Khương Vân Hi cũng thả lỏng lại khi nhìn thấy hắn.
Trong vô thức cô cảm thấy chỉ cần Diệp Phàm ở, cô không cần sợ gì cả!
Hai anh em Đường Thiên Thần và đám người của ba thế gia y đạo nhìn Diệp Phàm, nhíu mày, sắc mặt rất xấu.
“Lại là mày!”
Đường Thiên Phong lạnh lùng nói.
“Mấy người rất to gan, đồ của tôi cũng dám cướp!” Diệp Phàm liếc nhìn đám người này, lạnh nhạt nói.
“Không phải mày đã đưa Thần Nông Y Điển cho người khác rồi hay sao? Sao lại nói là đồ của mày?”
Một con cháu nhà họ Tiết nói.
“Đồ của tôi, cho dù cho người khác cũng không cho phép mấy người đến cướp!”
Diệp Phàm bá đạo nói.
Nghe vậy sắc mặt của mọi người đều thay đổi, vô cùng khó coi.
“Mày tưởng mày là ai?”
“Lúc trước tao không động đến mày là do mày may mắn!”
“Nếu hôm nay mày tự đưa đến, vậy cũng đừng trách tao, Đường Môn muốn Thần Nông Y Điển này.”
“Đường Môn cũng muốn có được Hỏa Linh Chỉ ngàn năm, giao hết đồ ra đây, nếu không tao sẽ cho mày chết không chỗ chôn!”
Đường Thiên Phong cực kỳ kiêu ngạo nói.
“Mày biết người lần trước nói như vậy với tao sao rồi không?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Đường Thiên Phong sửng sốt, tò mò nhìn Diệp. Phàm.
“Đã chết!”
Dứt lời, Diệp Phàm xuất hiện trước mặt Đường Thiên
Phong, bóp chặt cổ của anh ta, bẻ gãy. Đường Thiên Phong bị giết, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, trừng to mắt khiếp sợ nhìn Diệp
Phàm.
Đường Thiên Thần và đệ tử Đường Môn thấy Đường Thiên Phong bị giết, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Em ba”
Đường Thiên Thần lao đến trước mặt Đường Thiên Phong, bế thi thể của đối phương lên, hét to.
“Mày dám giết em trai tao?”
Đường Thiên Thần tức giận nhìn Diệp Phàm. “Hắn ta tự tìm chết, không liên quan đến tôi!” Diệp Phàm bĩu môi, vô tội nói.
“Giết!”
Đường Thiên Thần giận dữ hét lên.
Mấy trăm đệ tử Đường Môn cầm vũ khí lao về phía Diệp Phàm.
Ẩm!
Diệp Phàm dậm chân, mặt đá cẩm thạch bị dập nát, hóa thành vô số mũi tên đá bắn ra ngoài.
Phụt phụt phụt!
Đám đệ tử Đường Môn còn chưa kịp phản ứng đã ngã xuống.
Lúc này đột nhiên Đường Thiên Thần ra tay, vô số ngân châm thon dài bắn về phía Diệp Phàm.
Ngân châm này cực kỳ thon dài, giống như lông tóc, nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện. Truyện Xuyên Nhanh
Diệp Phàm vung tay lên, những cây ngân châm thon dài kia bắn ngược trở lại.
Đường Thiên Thần biến sắc, đang định né tránh thì những cây ngân châm kia đâm vào trong thân thể anh ta.
Anh ta trừng to mắt, sắc mặt cứng đờ, không nhúc. nhích.
Người của ba thế gia y đạo thấy cảnh tượng này, sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.
“Mấy người cũng muốn Thần Nông Y Điển?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, người của ba thế gia y đạo nghiêm lại, hỏi. “Rốt cuộc mày là ai?”
Người đàn ông nhà họ Tôn gắn giọng nói.
“Đường đường là người của thế gia y đạo lại đi ép bức, cướp đoạt đồ của người khác, thật sự làm mất mặt Hạnh Lâm Giới!”
“Mấy người không xứng làm y!”
Diệp Phàm gắn từng câu từng chữ.
Người của ba thế gia y đạo nghe vậy vô cùng xấu hổ, muốn phản bác nhưng nhìn thấy tình trạng thê thảm của Đường Môn, đành phải nén giận.
“Cút!"
“Để tôi nhìn thấy mấy người nữa, chết!”
Diệp Phàm quát.
Người của ba thế gia y đạo liếc nhìn Diệp Phàm, lại nhìn Thần Nông Y Điển trong tay Khương Vân Hi, không cam lòng rời đi,
“Thần y Diệp, anh quá tuyệt vời!”
Lý Tử Huyên nhìn Diệp Phàm với ánh mắt sùng bái.
Diệp Phàm nhìn Khương Vân Hi, nói: “Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao!”
“Thần y Diệp, anh vẫn nên lấy lại Thần Nông Y Điển đi, bọn họ nói đúng, Thần Nông Y Điển ở trong tay tôi rất lãng phí!” Khương Vân Hi cầm Thần Nông Y Điển, nói.
“Đồ tôi đã đưa sẽ không bao giờ thu lại, nếu cô không cần có thể vứt hoặc đốt!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.