“Không giúp!”
Diệp Phàm dứt khoát từ chối.
“Nếu anh không giúp thì tôi sẽ quấn lấy anh!”
Lập tức, hai tay Triệu Hữu Dung kéo lấy tay Diệp Phàm, toàn bộ cơ thể đều dán ở trên người đối phương, chỗ no đủ đè ép cánh tay, làm hắn quẫn trí!
“Ài, không hổ là thiếu chủ, mỗi ngày đều có em gái đưa tới cửa, bản đại thiếu sao lại không có vận đào hoa tốt như vậy?”
Tiền Đa Đa hâm mộ nói. “Này cô, chú ý hình tượng chút!” Diệp Phàm bĩu môi.
“Tôi sắp bị đi xem mắt, ép phải lấy người mình không thích rồi, còn hình tượng cái gì nữa!”
“Anh có đồng ý hay không?”
Triệu Hữu Dung trừng mắt nhìn Diệp Phàm lầm bầm nói. “Được rồi, coi như tôi sợ cô!”
Cuối cùng, Diệp Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Đối với phụ nữ, trừ khi là kẻ địch chân chính, nếu không thì Diệp Phàm cũng chẳng nỡ ra tay!
Lập tức, Triệu Hữu Dung mang theo Diệp Phàm đi tới một gian phòng bên trong nhà hàng.
Một người phụ nữ trung niên ăn mặc hoa lệ đang ngồi bên trong, người này chính là mẹ Triệu Hữu Dung, bà chủ nhà họ Triệu - một trong những hào môn Đế Đô.
“Hữu...Cậu ta là ai?”
Triệu phu nhân thấy Triệu Hữu Dung đang định lên tiếng thì nhìn thấy cô kéo theo Diệp Phàm, bà nhướng mày.
“Mẹ, con giới thiệu cho mẹ một chút, đây là bạn trai con Diệp Phàm!” Triệu Hữu Dung giới thiệu.
“Bạn trai? Con có bạn trai lúc nào? Sao mẹ không biết?”
Vẻ mặt của Triệu phu nhân thay đổi, lập tức hỏi con gái.”
“Mẹ, con và Diệp Phàm mới quen không bao lâu, định qua một thời gian nữa mới nói cho mẹ.”
“Kết quả mẹ cứ ép giới thiệu cho con cái gì mà đối tượng xem mắt, nên con chỉ có thể mang anh ấy tới gặp mẹt”
Triệu Hữu Dung nói xong thì nháy mắt với Diệp Phàm.
“Chào dì!”
Diệp Phàm chào hỏi Triệu phu nhân.
“Cậu là thiếu gia của nhà nào, sao tôi chưa từng gặp cậu?”
Triệu phu nhân nhìn Diệp Phàm hỏi.
“Tôi không phải thiếu gia gì, chỉ là một người bình thường!”
Diệp Phàm thản nhiên đáp.
“Người bình thường?”
“Vậy cậu cũng biết thân phận của con gái tôi?”
Nghe Diệp Phàm nói, vẻ mặt Triệu phu nhân lạnh xuống.