Lúc này Diệp Phàm xuất hiện, lạnh nhạt nhìn chăm chăm Tào Vương. “Anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở kêu lên.
Mọi người nhìn về phía Diệp Phàm.
Tào Vương lạnh nhạt nói: “Mày là Diệp Phàm?”
“Đúng vậy!”
“Chính tay tôi giết con trai ông!”
Diệp Phàm đi đến, nói thẳng.
Ầmlh
Trên người Tào Vương bộc phát ra sát khí khủng bố bao phủ Diệp Phàm, không khí trong vòng trăm mét đều như đọng lại.
Những người có mặt ở đây không thể hô hấp, có cảm giác hít thở không thông. “Dám bắt người phụ nữ của tôi, chết đi.”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Nói xong hắn biến mất tại chỗ.
Đồng tử của Tào Vương co rụt lại, thân thể căng chặt, làm ra trạng thái phòng ngự.
Phụt! Một thanh đoản kiếm đâm vào cơ thể của Tào Vương, một đòn mất mạng! Chủ nhân của thanh kiếm này là Diệp Phàm.
Tào Vương, Tông Sư võ đạo hạng 60 bảng Tông Sư, ngay cả cơ hội ra tay cũng không có đã bị Diệp Phàm hạ gục trong nháy mắt.
Trải qua trận chiến với hai cao thủ Độc Cô Kiếm và Tàn Ma, sức chiến đấu của Diệp Phàm tăng lên rất nhiều.
Điểm biến thái nhất của Diệp Phàm là càng đánh với cao thủ, chiến lực của hắn tăng càng nhanh.
Lúc trước trên núi Cửu Long, mỗi ngày đánh với vài vị sư phụ, chiến lực của Diệp Phàm điên cuồng tăng lên.
Thiên phú này của Diệp Phàm làm mấy vị sư phụ vô cùng hâm mộ!
Với thực lực hiện tại của Diệp Phàm, nếu đánh toàn lực, trong Tông cảnh không ai có thể cản được một chiêu của hắn.
Diệp Phàm rút kiếm, thân thể của Tào Vương ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
Mọi người ở đây kinh ngạc đến ngây người.
Mấy ngàn quân Ngự Lâm ngây ra như phỗng, không biết nên nói gì.
Bốp bốp bốp! Đột nhiên một trận vỗ tay vang lên.
Một đoàn người xuất hiện, cầm đầu là gia chủ nhà họ Lữ Lữ Thành, bên cạnh ông ta là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, nhìn lịch sự thư sinh.
Người đàn ông này vỗ tay, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt thưởng thức.
“Không ngờ hiện tại còn có thiên tài như cậu, thật sự làm người không thể tưởng tượng được.”
Người đàn ông này nói. “Anh là ai?” Diệp Phàm nhíu mày hỏi.
Người này cho hắn một cảm giác rất cường đại, nhưng không bằng Độc Cô Kiếm và Tàn Mal
“Điện Võ Hầu, Lữ Khinh Hầu!”
Người đàn ông này ôm quyền nói.
“Điện Võ Hầu?”
Diệp Phàm nhíu mày, hắn chưa từng nghe đến điện Võ Hầu.
Mấy người Sở Cửu Ca nghe thấy điện Võ Hậu, tất cả đều biến sắc, trong mắt lộ ra sự khiếp sợ.