Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 744

Diệp Phàm và Đông Phương Hạo Thiên càng tìm thì càng đi sâu hơn vào. rừng, nhưng đã đi đến nơi sâu nhất trong rừng rậm rồi vẫn không tìm thấy gì.

“Chủ nhân, anh nhìn xem, đằng kia có tòa nhà” Đột nhiên Đông Phương Hạo Thiên chỉ về một hướng xa và nói. Diệp Phàm liếc nhìn theo thì nhìn thấy phía xa có những tòa nhà cổ được bao bọc

bởi tường rào, hơn nữa bên trong đó còn có ánh sáng, rõ ràng là có người ở.

“Trong rừng hoang núi thảm này mà lại có người sống sao? Hơn nữa nhìn quy mô của những tòa nhà này thì còn là một cộng đồng.”

Đôi mắt của Diệp Phàm tỏa sáng lấp lánh.

“Nếu như ở đây có người sống, vậy liệu rằng họ có biết tung tích của Xích Dương Thảo không?”

Đông Phương Hạo Thiên hỏi. “Đi thôi!” Ngay lập tức Diệp Phàm tiến về phía làng trại đó.

Mà làng trại này là nơi sinh sống của dân tộc Miêu. Nhưng vào lúc này bên trong Miêu trại có chuyện lớn xảy ra.

Miêu tộc bị người ta tấn công.

Mà người tấn công không ai khác là chính là người trong cùng dòng dõi Man Quốc Vu Môn.


Lúc này ở bên trong làng trại hầu hết người của Miêu tộc đều ngã trên đất, sắc mặt người nào cũng trắng bệch, vẻ mặt vô cùng thống khổ, nhìn dáng vẻ của họ giống như bị trúng cổ độc.

Mà thật sự thì bọn họ đã bị trúng cổ độc, đó là một loại trùng cổ cực độc. trong Vu Môn, cho dù sở trưởng của hộ là vu cổ chỉ thuật nhưng trong thời gian ngăn cũng khó giải được độc.

Trong số họ có đại trưởng lão của Miêu tộc tái nhợt đứng ở kia bảo vệ một thiếu nữ mặc trang phục của Miêu tộc và đeo lục lạc màu tím trên tay.

Đôi mắt của ông ấy gắt gao nhìn người đàn ông có bím tóc và có râu ở trước mặt, người đó mặc áo choàng đen, đó là một người đàn ông trung niên

có khuôn mặt u ám.

Người đàn ông trung niên này chính là môn chủ Vu Môn, Vu Thiên Hành. Phía sau ông ta là mấy trăm vị cường giả của Vu Môn, tỏa ra khí tức lạnh lẽo.

“Các người là một đám bỉ ổi vô liêm sỉ, thế mà lại sử dụng loại thủ đoạn hèn hạ này, quả là khiến cho Vu tộc bế mặt mà.”

Vị đại trưởng lão của Miêu tộc lạnh lùng nhìn Vu Thiên Hành rồi hét lên.

“Bỉ ổi vô liêm sỉ sao?”


“Năm đó nếu không phải bị tộc trưởng của Miêu tộc bức ép thì sao cha của tôi phải ly biệt quê hương mà ra nước ngoài sinh sống chứ, phải ăn nhờ ở đậu, sống một cuộc sống chỉ còn chút hơi tàn?”

“Rốt cuộc ai bỉ ổi vô liêm sỉ hơn ai thì ông nên biết rõ nhất chứ.”

“Nhưng mà ông trời lại có mắt nên mới để cha của tôi Vu Môn, để tôi có cơ hội đòi lại món nợ này từ các người.”

Vu Thiên Hành mạnh mẽ hét lớn.

“Năm đó cha của cậu đã tự mình tu luyện cấm điển của Vu tộc, để tránh bị nghiêm phạt mà ông ta mới bỏ trốn khỏi Long Quốc, ông ta đáng bị như vậy."

Đại trưởng lão của Miêu tộc lạnh lùng hét lên.

“Tìm chết!”

Khuôn mặt của Vu Thiên Hành trở nên lạnh lùng, ông ta tung chưởng về phía đại trưởng lão của Miêu tộc.

“Dừng tay!”

Ngay lúc này thiếu nữ đứng sau lưng đại trưởng lão của Miêu tộc đi ra, cô ta phẫn nộ mắng Vu Thiên Hành, cô ta vung tay lên bắn một dải ánh sáng vàng về phía đối phương.

Cô ta chính là người lần trước định ra tay với Diệp Phạm, Thánh nữ Miêu tộc Linh Nhi, ánh sáng vàng đó chính là trùng cổ vàng của cô ta.

Âm!

Bình Luận (0)
Comment