"Bác Trần quá lo lắng!"
Diệp Thần cười nhạt một tiếng nói:"Không khiêm tốn nói một câu, chỉ là một tên lưu manh, cháu còn không có để vào mắt!"
"…"
Nghe được Diệp Thần nói như vậy, Trần Đạt cũng từ bên trong hoảng sợ chậm rãi lấy lại tinh thần!
Đúng vậy a!
Nếu như Diệp Thần là người bình thường, Hồng Hổ sao có thể viết chi phiếu cho hắn, mà lại Diệp Thần còn có thể lông tóc không tổn hao gì đến thăm mình, lấy hành động những năm này của Vạn Hổ Bang tại Ninh Thành, cái này không khoa học a!
"Tiểu Diệp, cậu rốt cuộc là ai?"Trần Đạt lòng hiếu kỳ bị kích phát.
"Mặc kệ cháu là người như thế nào, nhưng xin bác nhất định phải tin tưởng, cháu có thể bảo hộ Tiểu Uyển, bảo hộ người một nhà các người!"Diệp Thần mặt mũi tràn đầy chân thành nói.
"Một triệu kia có phải cũng hơi nhiều?"Trần Đạt nuốt ngụm nước bọt.
"Đây đều là tiền tài bất nghĩa Hồng Hổ kiếm được, không có nhiều chút nào!"
Diệp Thần cười nhạt một tiếng nói:"Lại nói những năm này bác nuôi lớn Tiểu Uyển cũng không dễ dàng, có cái một triệu này tin tưởng sinh hoạt các người sẽ tốt hơn nhiều!"
"Tạ ơn Tiểu Diệp!"
Trần Đạt nghe được những này hốc mắt đỏ bừng, cảm khái nói:"Bây giờ cậu đã có tiền đồ, chỉ tiếc, cha mẹ của cậu đều không có ở đây, ai!"
"Nhanh thôi, những người năm đó rất nhanh sẽ phải trả giá đắt!"Thanh âm Diệp Thần đột nhiên trở nên lạnh.
"Cần phải coi chừng a, ba gia tộc kia đều không dễ chọc!"Trần Đạt ngắm nhìn bốn phía thấp giọng nói.
"Ân, cháu biết!"
Diệp Thần gật gật đầu, nếu không phải kiêng kị hắc thủ giấu ở phía sau, hắn đã sớm rút kiếm giết đến tận cửa!
Hai người hàn huyên một hồi, Diệp Uyển Nhi mới chậm rãi đi tới, đem quả táo đã rửa sạch đưa cho Diệp Thần cười nói:
"Thần ca, đây là táo lớn Sơn Đông, vừa ngọt vừa giòn, anh nếm thử!"
"Anh mang về nhà ăn đi! Tiểu Uyển, chiếu cố Bác Trần thật tốt!"Diệp Thần tiếp nhận quả táo đứng dậy nói với Diệp Uyển Nhi.
"Thần ca, anh muốn đi sao?"
"Ân, một hồi còn phải về nhà nấu cơm a!"
Diệp Thần gật gật đầu, lên tiếng chào hỏi với Trần Đạt, sau đó quay người rời đi phòng bệnh cấp cứu.
Trên đường về nhà, Diệp Thần nhận được điện thoại Tô Tuyết Di.
"Nàng dâu, tan việc sao?"
"Lập tức liền tan tầm!"Tô Tuyết Di dừng một chút, nói"Diệp Thần, có khách hẹn em ăn cơm, anh đi cùng chứ!"
"Được a, để anh tới đón!"
Diệp Thần không hề nghĩ ngợi sẽ đồng ý, cúp điện thoại rất nhanh liền chạy tới dưới lầu công ty Tô gia, chỉ chốc lát liền thấy Tô Tuyết Di từ bên trong văn phòng đi ra.
Hôm nay Tô Tuyết Di mặc bộ váy dài màu trắng sữa, một chiếc đai lưng rộng màu tím sẫm nắm chặt eo nhỏ, khiền cho người ta có một loại cảm giác thanh nhã mà lộng lẫy, đồng thời đem dáng người ưu mỹ phát huy vô cùng tinh tế thể hiện ra ngoài.
Trên cái cổ trắng ngọc thon dài mang theo có đính một viên pha lên màu tím, pha lê hơi phát sáng, nổi bật lên da thịt như tuyết, như tiên nữ giáng trần thu hút sự chú ý của mọi người.
"Nàng dâu, em, em thay quần áo?"Diệp Thần nuốt ngụm nước bọt, trong đầu không tự giác nổi lên hình ảnh lúc Tô Tuyết Di thay quần áo.
"Em muốn đi gặp khách hàng, cho nên vẫn phải mặc đẹp một chút?"
Tô Tuyết Di lên xe ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nở nụ cười xinh đẹp hướng về phía Diệp Thần.
"Ách, khách nam hay là khách nữ?"
"Hì hì, anh ăn dấm?"
"Là khách nam, cho nên em mới bảo anh đi cùng a!"Tô Tuyết Di giải thích nói.
"Nàng dâu, em làm như thế là rất đúng! Về sau nếu là khách nam hẹn, nhớ kỹ nhất định mang theo lão công!"Diệp Thần ra sức 'Tán dương' Tô Tuyết Di một phen.
"Nghĩ không ra đàn ông các người cũng ăn dấm nha?"
"…"
Diệp Thần bó tay rồi, nam nhân không ăn giấm mới là lạ, nói cho cùng kỳ thật lòng ham chiếm hữu của nam nhân mạnh hơn nhiều so với nữ nhân!
Rất nhanh, hai người đến một nhà hàng Tây gọi 'Prague' ở trung tâm thành phố Ninh Châu.
Nghe nói nơi đây là một trong nhà hàng Tây xa hoa nhất Ninh Châu, mỗi ngày người tới đây tiêu phí còn phải sớm hẹn trước mới có thể có chỗ ngồi.
Hai người vừa xuống xe liền đi vào cửa, liền gặp một nam tử trẻ tuổi nhìn tuấn tú lịch sự mặc âu phục đi giày da, mang theo kính gọng vàng, tay cầm hoa tươi mong mỏi đứng tại cửa nhà hàng Tây, nữ nhân đi qua đều phải ghé mắt, bởi vì hoa hồng trong tay của hắn thật xinh đẹp!
Sau khi hắn nhìn thấy Tô Tuyết Di xuất hiện, lập tức lộ vẻ mặt tươi cười đi tới, đem hoa tươi dâng lên, nói ngọt:
"Tiểu Tuyết, đây là 'Hoa hồng Diana' anh sai người đưa tới từ tỉnh thành, em ở trong lòng anh một mực như nữ vương cao quý, hi vọng em thích!"
Kháo!
Diệp Thần thấy cảnh này kém chút muốn động thủ!
Tên vương bát đản này lại dám gọi nàng dâu của hắn là 'Tiểu Tuyết' ?
May mắn mình theo tới, bằng không cũng không biết Tô Tuyết Di sẽ bị 'Bại hoại nhã nhặn' trước mắt đùa giỡn đến mức nào!