"Anh bạn, biết cái gì gọi là dời tảng đá nện vào chân mình không?"
Diệp Thần tiếp nhận quần áo một mặt hài hước nhìn bảo an một chút, lập tức ôm bờ eo thon của Tô Tuyết Di trực tiếp đi vào nhà hàng Tây.
"Hứa thiếu, tôi"
"Ngậm miệng! Đồ vô dụng!"
Hứa Tử Dương nhìn xem bóng lưng của Diệp Thần cùng Tô Tuyết Di, cắn răng nói:"Cẩu nam nữ, hôm nay ta không thể không cho các ngươi một bài học!"
Nói xong hắn ngoắc ngoắc ngón tay với bảo an, nhanh chóng ghé vào lỗ tai hắn thì thầm vài câu.
"Hứa thiếu yên tâm, tôi sẽ đi tìm quản lý!"Bảo an cúi đầu khom lưng nói.
"Chuyện này lại làm hư, xem ta thu thập ngươi như thế nào!"Hứa Tử Dương nói xong lúc này mới vội vàng đuổi theo.
Rất nhanh, ba người đi tới trước một bàn ăn.
Một nữ phục vụ ngoại quốc rất nhanh đi tới hỏi thăm ba người muốn ăn cái gì, đối phương mở miệng nói chính là ngoại ngữ.
Tô Tuyết Di ngẩn người, bởi vì đối phương nói chính là tiếng Pháp, nàng căn bản nghe không hiểu!
"Tiểu Tuyết, không cần lo lắng!"
Hứa Tử Dương rất trang bức cười cười, nói:"Nơi này chỉ có hội viên cao cấp mới có thể hưởng thụ phục vụ đặc biệt bằng tiếng Pháp!"
"Ngọa tào! Nghe tiếng Pháp liền gọi là phục vụ đặc biệt? Sợ là ngươi đã từng làm phục vụ rồi đi?"
Diệp Thần cười lạnh, loại trang bức liếm chó này thật là buồn nôn!
"Nơi công cộng ai cho cậu nói tục, quá không có tố chất đi!"Hứa Tử Dương nghe xong tức giận đến nhức cả trứng, trong lòng tự nhủ ngươi mới là người làm phục vụ!
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Hừ! Tôi lười nhác phân cao thấp với cậu!"
Hứa Tử Dương nói xong bô bô nói một tràng với nữ phục vụ, nữ phục vụ nhanh chóng ghi ghi chép chép vào cuốn sổ nhỏ.
"Tiểu Tuyết, anh gọi cho em chút bò bít tết cùng rượu đỏ, còn có trứng cá muối, hi vọng em có thể thích!"Hứa Tử Dương cười nói.
"Cảm ơn!"
Theo lễ phép Tô Tuyết Di vẫn là nói câu cảm ơn.
Ai ngờ, lúc này nữ phục vụ lại hướng về phía Diệp Thần mỉm cười, dùng tiếng Pháp hỏi hắn muốn chút món gì.
"Hứa tổng không gọi món ăn cho Diệp Thần sao?"
Tô Tuyết Di có chút khó thở, Diệp Thần mới từ nông thôn đến làm sao có thể nghe hiểu được tiếng Pháp, Hứa Tử Dương làm như vậy không phải muốn để hắn mất mặt trước mọi người sao?
"Nguyên lai lão công của em không biết nói tiếng Pháp a?"
Hứa Tử Dương nghe xong ra vẻ tự trách nói:"Ai nha, cái này đều tại anh! Anh còn tưởng là lão công của em rất ưu tú mới có thể cưới em, nói vài lời tiếng Pháp cũng không có vấn đề, ai ngờ nếu không vẫn là để anh gọi đồ giúp đi?"
"Không cần!"
Diệp Thần một mặt lạnh nhạt, Hứa Tử Dương nhìn ở trong mắt lại cảm thấy hắn là cố ý giả bộ trấn định!
Bất quá thì tính sao, đến cuối cùng còn không phải yêu cầu hắn giúp gọi món sao?
Tô Tuyết Di khẽ cắn môi son, ngay tại lúc nàng do dự có nên mang theo Diệp Thần rời đi hay không, đột nhiên, Diệp Thần ở bên cạnh mở miệng, mà lại cũng là nói tiếng Pháp, tiếng Pháp so với Hứa Tử Dương còn thuần thục hơn nhiều!
Hứa Tử Dương:"…"
Tô Tuyết Di:"…"
Ai cũng không ngờ tới, tiếng Pháp của Diệp Thần lại nói trơn tru như thế!
Ngay cả nữ phục vụ kia nghe Diệp Thần nói xong, đều một mặt kinh ngạc nói:"Tiên sinh, ngài là người Hoa duy nhất mà tôi thấy có thể nói tiếng Pháp tốt đến vậy! Giọng nói của ngài, để cho tôi nhớ tới gia gia của mình!"
"…"
Kháo!
Ông nội ngươi!
Đây là khen ta, hay là hố ta?
Diệp Thần cố nén mắng xúc động muốn chửi người, miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, dùng tiếng Pháp nói!
"Tiên sinh, ngài thật có phẩm vị, tôi lập tức đưa món ăn đến cho ngài!"Nữ phục vụ nói xong quay người rời đi.
"Diệp Thần, anh thế mà lại biết tiếng Pháp?"Tô Tuyết Di trừng lớn đôi mắt đẹp nhìn xem Diệp Thần, nàng phát hiện nam nhân này càng ngày càng thần bí.
"Biết một chút thôi, trước kia đi du lịch nước Pháp, cho nên học được vài câu!"Diệp Thần cười nói.
Hắn từng vì nhiệm vụ tại nước Pháp chờ đợi hơn nửa năm, cộng thêm hắn rất có thiên phú ngôn ngữ, cho nên sau ba tháng ở nước Pháp liền có thể lưu loát dùng tiếng Pháp nói chuyện phiếm cò kè mặc cả với những người bán hàng.
"Thật nhìn không ra, cậu còn có thể nói tiếng Pháp!"
Hứa Tử Dương giọng điệu cay cay nhìn về phía Diệp Thần, hắn vốn định nhìn Diệp Thần xấu mặt, không nghĩ tới lại để cho tiểu tử này làm náo động!
"Có thể nói tiếng Pháp sao?"
Diệp Thần nhún vai, một mặt nghiền ngẫm mà nhìn xem Hứa Tử Dương, cười xấu xa nói:"Ngươi cũng nói được a!"
"Đương nhiên, nhưng ta là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc đại học Paris!"Hứa Tử Dương mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo nói.
"Ách kỳ thật ta muốn nói, phát âm của ngươi cùng với những người da đen Pháp giống nhau như đúc!"
"Nói hươu nói vượn!"
Hứa Tử Dương nghe xong lập tức liền không vui, bởi vì đại bộ phận người da đen tại nước Pháp là bị kỳ thị, thậm chí trước đây không lâu bọn họ nói tiếng Pháp còn bị xưng là 'Nô lệ ngôn ngữ'!
"Tôi phát âm là tiếng Pháp chính tông!"
"Có đúng không? Xem ra ngươi là một người mù quáng một cách tự tin!"Diệp Thần nhếch miệng cười một tiếng.