"Án cướp tiệm châu báu lần trước may mắn mà có Diệp tiên sinh, chuyện này cậu không biết sao?"Triệu Đông Lai có chút căm tức trừng mắt với Ngô Tử Tôn.
"Không thể nào, chính là tiểu tử này?"
Cha con Ngô Dũng giật nảy cả mình, ngày đó bọn họ đều không có ở hiện trường, nhưng cũng nghe sự tích 'Dữ dội' của Diệp Thần, nghe nói tiểu tử này có thể tay không tiếp đạn.
Mặc dù những lời này để cho người ta không thể tưởng tượng, nhưng sự tích của Diệp Thần ở Cục Cảnh Sát người người đều biết!
"Triệu cục trưởng, vừa vặn ngài đã đến!"Diệp Thần nhàn nhạt lườm Ngô Tử Tôn một chút, nói:"Gia hỏa này tra tấn bức cung ba vợ tôi, đây là thời đại gì rồi, cảnh đội các người làm sao còn có loại con sâu làm rầu nồi canh này?"
"Đánh rắm, tôi tra tấn bức cung lúc nào!"Ngô Tử Tôn vừa vội vừa tức.
"Không sai! Cậu đây là đang nói xấu nhân viên cảnh vụ, chuyện này tính chất rất ác liệt!"Ngô Dũng nghe xong cả giận nói"Triệu cục trưởng, lúc đầu chuyện này vốn dĩ có thể chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng bây giờ không được, tôi nhất định phải truy cứu trách nhiệm của hắn!"
"Ngô cục, đến điểm là dừng, đừng quá hùng hổ dọa người!"Triệu Đông Lai nhíu nhíu mày.
Ngô Dũng là mặt hàng gì, hắn đã sớm biết!
Bất quá hắn tuy là người đứng thứ hai Cục Cảnh Sát, nhưng phía sau lại có một cái tập đoàn lợi ích gắn bó, thế lực không thể kém so với người đứng đầu.
Cho nên bình thường Triệu Đông Lai đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, lười nhác quản Ngô Dũng, nhưng hôm nay sợ rằng không được, bởi vì Diệp Thần là người hắn xem trọng!
"Triệu cục trưởng, chỉ sợ ngài còn không biết đi?"
Ngô Dũng cười lạnh nói:"Tiểu tử họ Diệp này đã đánh gãy chân bảo tiêu của Tưởng công tử, tôi đang muốn đi bắt hắn đây, ai ngờ được hắn lại tự chui đầu vào lưới!"
"Không thể nào?"
Triệu Đông Lai nghe xong cũng trợn tròn mắt, Tưởng công tử là ai, đây chính là đại thiếu Ninh Châu a!
"A, sư đệ, đệ lại đi ra ngoài đánh nhau? Xem ra lại phải tìm Đại sư tỷ nói chuyện rồi, để nàng hảo hảo dạy bảo đệ!"
Liễu Nhược Hi nghe xong lập tức khẽ cau mày, nàng cũng không muốn có một ngày tự tay đi bắt 'Thối đệ đệ' thân ái của mình.
"Sư tỷ, không thể trách đệ à!"
Mặt mũi Diệp Thần tràn đầy ủy khuất nói:"Là họ Tưởng khi dễ đệ, còn về chuyện đánh nhau cũng là hắn khiêu chiến đệ, tỷ nói đệ có thể làm gì?"
"Sao có thể như vậy! Hắn dám khi dễ đệ?"
Liễu Nhược Hi nghe xong, thở phì phò nói:"Loại người này đáng đánh, vậy cũng không thể trách đệ!"
Triệu Đông Lai:"…"
Ngô Dũng:"…"
Đám người nghe thấy Liễu Nhược Hi nói như vậy, tất cả đều trợn to mắt nhìn nàng, trong lòng tự nhủ đại tỷ ngươi tốt xấu cũng là người phụ trách đội cảnh sát hình sự, Diệp Thần mặc dù là sư đệ ngươi, nhưng ngươi bao che như vậy thích hợp sao?
"Bất kể nói thế nào, trước tiên phải hắn bắt lại!"
Ngô Dũng vung tay lên, hai tên nhân viên cảnh sát sau lưng lập tức đi lên móc ra còng tay, chuẩn bị đeo lên cho Diệp Thần.
Triệu Đông Lai cau mày, hắn cũng đang cân nhắc có phải là muốn vì Diệp Thần, mà đắc tội Tưởng gia, bút trướng này tính không tốt khẳng định sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng!
"Để xem ai dám!"
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, nói xong từ trên thân móc ra một cái huân chương màu vàng, thản nhiên nói:"Thật phiền phức, nhìn xem đây là thứ gì?"
"Đây là cái quỷ gì?"
Ngô Tử Tôn tập trung nhìn vào, chỉ thấy trong tay Diệp Thần là một cái huy chưởng nhỏ có kích thước bằng cái đồng hồ, có hình dạng ngôi sao năm cánh, phía trên còn giống như điêu khắc một thanh lợi kiếm, bên trên lợi kiếm là một đầu Kim Long quấn quanh.
"Diệp Thần, bây giờ cậu lại giở trò hối lộ cũng không thể được!"
Ngô Dũng liếc mắt liền nhìn ra huân chương được chế tạo từ vàng ròng, trong mắt của hắn lóe ra vẻ tham lam, ngoài miệng lại nói:"Người đâu, tịch thu chứng cứ đút lót của hắn lại!"
"Ta nhổ vào!"
Không đợi nhân viên cảnh sát một bên làm ra phản ứng, Diệp Thần trực tiếp mở xì, một mặt hài hước nhìn xem Ngô Dũng, cười lạnh nói:
"Chỉ bằng ông cũng dám tịch thu Huân Chương Long Kiếm của tôi? Để ông nhìn một chút đã đủ để cho mộ tổ ông bốc lên khói xanh!"
"Triệu cục trưởng, ngài cũng nghe được, Diệp Thần không chỉ có đút lót, mà lại nhục mạ nhân viên cảnh sát, hôm nay chính là Thiên Vương lão tử tới, tôi cũng sẽ không để hắn đi!!"
Ngô Dũng tức đến phổi đều muốn nổ, Diệp Thần lại còn nói mộ tổ hắn bốc lên khói xanh, quả thực là không coi ai ra gì!
"Thối đệ đệ, đệ trộm Huân Chương Kim Long Kiếm của sư phó?"
Khi Liễu Nhược Hi thấy rõ ràng huân chương trong tay Diệp Thần, hoảng sợ nói:"Cẩn thận lão nhân gia xuống núi đánh chết đệ!"
"…"
Thối đệ đệ?
Ở đây đều là nam nhân, nghe được Liễu Nhược Hi gọi Diệp Thần như vậy, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng thay đổi!
Nhất là Tô Vạn Đạt, hắn thậm chí quên đi đau đớn trên mặt, nghi ngờ nhìn xem Diệp Thần, chẳng lẽ tiểu tử thúi này cho con gái hắn đội nón xanh?
"Sư tỷ, tỷ hiểu lầm, đây là lão đầu cho đệ!"
Diệp Thần dở khóc dở cười, cái huân chương này đều đã ở trên người hắn nhiều năm, cần phải trộm sao?