Bảy Vị Sư Tỷ Tuyệt Sắc Của Ta ( Dịch )

Chương 137 - Chương 137. Cục Cảnh Sát Bắt Nhầm Người!

Chương 137. Cục Cảnh Sát bắt nhầm người! Chương 137. Cục Cảnh Sát bắt nhầm người!

Tô Tuyết Di vừa lấy điện thoại di động ra, trong sân liền truyền đến tiếng động cơ ô tô.

"Mẹ, là Diệp Thần trở về!"Tô Tuyết Di hoảng sợ nói.

"Nhanh, nhanh đi mở cửa!"

Lý Hương Cầm nghe xong tranh thủ thời gian đứng dậy, bước nhanh ra cửa.

Cửa phòng mở ra, Diệp Thần cùng Tô Vạn Đạt đi đến.

"Cha!"

"Lão Tô, mặt mũi ông làm sao đây, có phải là người của Cục Cảnh Sát đánh không!"Lý Hương Cầm nhìn thấy trên mặt Tô Vạn Đạt có máu ứ đọng, đau lòng hỏi.

"Không phải, tôi không cẩn thận bị ngã!"

Tô Vạn Đạt biết tính tình lão bà mình, muốn nói là cảnh sát đánh, con cọp cái này khẳng định sẽ đến Cục Cảnh Sát nháo loạn lên!

"Thật?"

"Ân, thời điểm ba vợ lên xe không cẩn thận trượt chân, cho nên đập vào cửa xe!"Diệp Thần cũng ở một bên hỗ trợ 'Nháy mắt' .

Tô Vạn Đạt cảm kích nhìn Diệp Thần một chút, đến cùng đều là nam nhân, thời khắc mấu chốt đều không cần dặn dò cũng biết nên nói cái gì

"Lão già đáng chết, có mỗi việc đi đứng cũng không xong!"

Lý Hương Cầm nghe xong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bất quá ngoài miệng lại không bỏ qua cho Tô Vạn Đạt, nghiêm nghị chất vấn:

"Tại sao cảnh sát phải bắt ông? Tôi thấy đầu phố mới mở một tiệm ‘Gội đầu’, có phải ông qua đó làm gì để người ta bắt đúng không!"

"Lão bà, em nói như vậy quá oan uổng a!"

Tô Vạn Đạt khóc không ra nước mắt, vẻ mặt cay đắng nói:"Tiền trong nhà đều bị em cầm hết, loại địa phương kia tiêu phí một lần mấy trăm khối, anh nào dám đi a?"

"Tốt! Bao nhiêu tiền một lần ông cũng biết, khẳng định là đi qua, để xem hôm nay tôi thu thập ông như nào!"

Lý Hương Cầm lập tức giương nanh múa vuốt, mở ra bộ dạng muốn ăn thịt người.

"Có mao bệnh!"

Tô Vạn Đạt cũng phát hỏa, mắng một câu rồi tự mình đi vào phòng bếp tìm gì ăn, giữa trưa hắn chưa ăn no, có mỗi cái đùi gà còn bị Diệp Thần ăn mất.

"Cô, nhưng thật ra là Cục Cảnh Sát bắt nhầm người, cháu có thể làm chứng!"Diệp Thần vội vàng nói.

"Nguyên lai là dạng này a!"

Lý Hương Cầm rất tin tưởng Diệp Thần, tỉ mỉ nghĩ lại vẫn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, lúc này cả giận nói:"Những cảnh sát này thật quá đáng, ngày mai cô nhất định phải đi tìm đài truyền hình bóc phốt bọn họ!"

"Cô, Cục Cảnh Sát đã cho nói xin lỗi với chú rồi, cháu thấy chuyện này coi như xong đi!"

"Hừ! Lần này may mắn mà có con rể, nếu không chỉ bằng Tô Vạn Đạt kia cũng sợ là ỉu xìu giống như dưa leo, còn không phải bị khi phụ chết a!"Lý Hương Cầm trở lại phòng khách, trừng mắt nhìn Tô Vạn Đạt đang gặm dưa leo thở phì phò nói.

"…"

Dưa leo ỉu xìu?

Dùng cách này để tả lão công mình cũng không quá phù hợp đi?

Diệp Thần cố nén cười, trong lòng tự nhủ Lý Hương Cầm thật là không cho lão công mình chút mặt mũi nào a!

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa!"

Tô Tuyết Di đều nghe không nổi nữa, trước đó lão ba không có trở về đều vừa khóc vừa niệm phật, hiện tại lão ba trở về, nàng lại giống như biến thành người khác.

Tô Vạn Đạt tựa hồ 'Nhẫn nhục chịu đựng' đã quen, vẫn hết sức chuyên chú gặm dưa leo của mình, căn bản không có phản ứng Lý Hương Cầm.

"Nhìn bộ dạng chết đói của ông xem, Cục Cảnh Sát không có cơm nuôi sao?"Lý Hương Cầm thở phì phò hỏi.

"Có, nhưng không thấy ngon miệng!"

"Hừ! Vẫn là ăn quen cơm tôi làm đi, chờ lấy, tôi đi làm sủi cao cho mà ăn!"

Mặc dù ngoài miệng Lý Hương Cầm 'Líu lo không ngừng', nhưng vẫn là đàng hoàng đi phòng bếp làm sủi cảo.

Nói năng chua ngoa, đậu hũ tâm!

Diệp Thần cười nhạt một tiếng, nói:"Tiểu Tuyết, em tâm sự cùng ba vợ, lão công ra ngoài gọi điện thoại!"

"Ân!"

Tô Tuyết Di chờ Diệp Thần vừa đi, vội vàng hỏi:"Cha, đến cùng chuyện gì xảy ra, cha có thể nói cho con biết không?"

"Không có chuyện gì, Cục Cảnh Sát thật bắt nhầm người!"

Tô Vạn Đạt gặm một miếng dưa leo, nghĩ nghĩ nghiêm mặt nói:"Bất quá về lão công của con, Tiểu Tuyết, con nhớ kỹ, Diệp Thần cũng không phải người bình thường! Về sau con cũng đừng giống mẹ con mà đối xử với hắn như thế!"

"…"

Bên ngoài biệt thự, Diệp Thần trở lại trên xe lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại.

"Điện chủ, có gì phân phó?"

Điện thoại kết nối, điện thoại đầu kia truyền đến thanh âm của một nam nhân.

"Ảnh Tử, Kim gia thế nào?"

"Kim gia?"

Ảnh Tử cười xấu xa nói:"Tôi nghĩ Kim gia hiện tại đã loạn thành một đống đi!"

"Ngọa tào, cậu làm gì với bọn họ?"Diệp Thần sững sờ.

"Cũng không có gì, chỉ là làm chút tay chân trên xe Kim Dạ Vũ mà thôi, hắc hắc!"

"Làm tốt!!"

Diệp Thần nhếch miệng lên, hài lòng nói:"Cậu thuận tiện giúp ta tra một chút, đại nhân vật hai ngày tới Tưởng gia muốn mở tiệc chiêu đãi là ai, sau khi tra được lập tức nói cho ta!"

"Đã hiểu!"

Hai người đơn giản trao đổi vài câu, Diệp Thần cúp điện thoại một lần nữa về tới biệt thự.

Cùng lúc đó, tại khoa chỉnh hình bệnh viện thành phố Ninh Châu, phòng bệnh săn sóc đặc biệt.

"A, đau chết ta!"

Kim Dạ Vũ nằm trên giường bệnh thống khổ kêu thảm!

Bình Luận (0)
Comment