"Không sai! Tôi quả thật có thể chữa khỏi cho hắn!"
Diệp Thần gật gật đầu, bất quá lập tức lại đổi lời, thản nhiên nói:"Bất quá tại sao tôi phải giúp hắn chứ?"
"Cha, tiểu tử này là đến trêu ngươi chúng ta!"Thái Oánh chỉ vào Diệp Thần, tức giận nói:"Tiểu tử ngươi đừng phách lối, chờ chân của con trai của bà tốt đẹp, xem bà thu thập tiểu tử ngươi như thế nào!"
"Chân của con trai bà không tốt đẹp được!"Diệp Thần cười lạnh.
"Họ Diệp, đừng tưởng rằng Ninh Thành chỉ một mình cậu là Trung y biết nối xương!"
Kim Sơn nổi nóng nói:"Hiện tại ta đã mời Tôn thần y tới, để cậu trị ta vẫn chưa yên tâm đâu!"
"Ông muốn tìm Tôn Trường Sinh?"
Diệp Thần một mặt hài hước nhìn xem Kim Sơn:"Hắn sẽ không tới, mà lại lão Tôn cũng không am hiểu nối xương!"
Kim Sơn tự nhiên không tin, hắn lấy điện thoại cầm tay ra quả quyết liên hệ Tôn Trường Sinh, chỉ chốc lát điện thoại liền tiếp thông.
"Tôn thần y, ngài nhất định phải giúp con trai tôi, chỉ cần ngài có thể trị hết cho hắn tôi nhất định sẽ cảm tạ!"Kim Sơn nói.
"Nối xương?"
Tôn Trường Sinh nghe xong làm khó, bất quá hắn trong đầu lập tức hiện ra thân ảnh một người, thế là nói:"Kim tổng, tổn thương của con trai của ngài quá nặng đi, mà lại nối xương cũng không phải là am hiểu của tôi!"
"Không bằng để tôi giới thiệu sư phụ của mình cho ngài đi! Thuật nối xương của hắn kinh động như gặp tiên nhân, nhất định có thể trị hết cho Kim thiếu!"
"Vậy thì tốt quá!"
Kim Sơn nghe xong mừng rỡ, có thể làm sư phụ Tôn thần y, chắc hẳn khẳng định là một quốc y thánh thủ!
"Sư phụ tôi gọi là Diệp Thần, điện thoại của hắn là…"
"…"
Kim Sơn nghe được cái tên 'Diệp Thần' này, cả người như bị sét đánh, nửa ngày không có lấy lại tinh thần.
"Kim tổng, ngài vẫn còn ở đó chứ?"Tôn Trường Sinh hỏi đầu bên kia điện thoại.
"Tại! Tạ ơn Tôn thần y, tôi sẽ liên hệ với sư phụ ngài!"Kim Sơn do dự một chút, sau khi cúp điện thoại liền dựa theo dãy số Tôn Trường Sinh nói gọi tới.
Trong phòng bệnh lập tức truyền đến một âm thanh tiếng chuông điện thoại.
"Thật, thật là cậu?"Mặt mũi Kim Sơn tràn đầy chấn kinh nhìn xem Diệp Thần.
"Lão Tôn này, sao có thể đem điện thoại của sư phụ mình tùy tiện cho người khác a?"Diệp Thần nhếch miệng.
Kim Sơn cúp điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi, đúng lúc này Kim Dạ Vũ lần nữa phát ra tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt!
"Đau quá a, cha, nhanh để họ Diệp nối xương cho con đi!"
Kim Dạ Vũ đau đến không muốn sống, hắn nghe Bạch Ngọc Thần nói qua Diệp Thần là bác sĩ, dưới tình thế cấp bách cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy.
"Cái này"
"Nửa giờ nữa, nếu như xương chân của hắn còn không nối liền, coi như thần tiên tới cũng không có biện pháp!"Diệp Thần chỉ chỉ Kim Dạ Vũ thản nhiên nói.
"Cái gì!"
Kim Khải Niên nghe xong dọa sợ, quay đầu nhìn về phía La Lượng.
La Lượng gật gật đầu, thở dài nói:"Kim lão, đấy là Diệp tiên sinh còn có thể kéo dài nửa giờ, nếu như đổi thành chúng tôi, thậm chí là chuyên gia khoa chỉnh hình trong tỉnh. Cũng sớm đề nghị cắt!"
"Diệp Thần, chỉ cần cậu trị tốt cho con trai ta, cậu muốn cái gì ta cũng cho cậu!"
Kim Sơn sốt ruột, hắn chỉ có một đứa con trai độc nhất, đương nhiên không muốn cứ như vậy nhìn Kim Dạ Vũ biến thành tàn phế.
"Không sai!"
Kim Khải Niên cũng gật đầu tỏ thái độ nói:"Chỉ cần cậu có thể trị hết cháu trai của ta, về sau tại Ninh Châu cậu chính là bằng hữu của Kim gia ta, ta bảo đảm cậu vinh hoa phú quý!"
"Thật cái gì đều có thể cho tôi?"
"Kim Sơn ta chưa từng nuốt lời!"
"Vậy tốt, nếu như tôi nói muốn mạng của ông thì sao?"Diệp Thần cười lạnh.
"…"
Mấy người La Lượng ở một bên nghe nói như thế dọa sợ, nhao nhao mở to hai mắt nhìn nhìn về phía Diệp Thần, nghĩ thầm người anh em này không có say rượu chứ, làm sao dám nói đùa kiểu này cùng người nhà họ Kim?
"Diệp Thần, cậu vừa nói cái gì?"
Kim Sơn cắn răng, cả giận nói:"Trước đó cậu đả thương bảo tiêu Kim gia ta, cướp nữ nhân của con gái ta, những điều này ta có thể không so đo, nhưng cậu cũng đừng được một tấc tiến thêm một thước!"
"Nhưng tôi lại muốn được một tấc tiến lên một thước?"
Diệp Thần quét đám người một chút, nói với La Lượng:"La viện trưởng, làm phiền các người đi ra ngoài trước một chút, tôi có bút trướng muốn tính toán cùng người nhà họ Kim!"
"Cái này"
"La Lượng, ra ngoài đi!"
Khiến người ngoài ý chính là Kim Khải Niên thế mà mở miệng.
La Lượng do dự một chút, cắn răng đi đến bên người Diệp Thần, nhỏ giọng nói:"Diệp tiên sinh, cậu tuyệt đối đừng xúc động, bằng không xảy ra chuyện tôi không có cách nào bàn giao a!"
"Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện!"Diệp Thần gật đầu.
Đạt được câu trả lời khẳng định chắc chắn của Diệp Thần, lúc này La Lượng mới cẩn thận mỗi bước đi rời đi phòng bệnh.
Bành!
La Lượng vừa ra cửa, cửa phòng liền bị người nặng nề đóng lại!
"Viện trưởng, chúng ta có cần gọi bảo an tới không?"Chủ nhiệm khoa chỉnh hình hỏi.
"Cứ nhìn đi đã!"
La Lượng cau mày, hắn thực sự không nghĩ ra Diệp Thần cùng Kim gia còn có cái ân oán gì?
Trong phòng bệnh, tất cả mọi người đem ánh mắt khóa chặt tại trên người Diệp Thần.
"Diệp Thần, nếu như lão phu không có đoán sai, cậu chính là đứa bé may mắn sống sót hai mươi năm trước của Diệp gia đi?"Kim Khải Niên thở dài, đôi mắt già nua vẩn đục nhìn chằm chằm Diệp Thần hỏi.