Bố Mạn một mặt mộng bức, Tác Lạp cũng phá lệ khẩn trương nhìn quanh bốn phía, nhưng căn bản không thấy bóng dáng Diệp Thần đâu.
"Chẳng lẽ họ Diệp chạy?"Bố Mạn hồ nghi nói.
"Ngươi nói ai chạy?"
Một đạo thanh âm băng lãnh truyền đến từ sau lưng Bố Mạn, Bố Mạn nghe ra là thanh âm Diệp Thần không khỏi sợ hãi, không kịp nghĩ nhiều trở tay vỗ tới một chưởng!
"Đến hay lắm!"
Diệp Thần cười lạnh một tiếng, đồng thời cổ tay rung lên, dao gọt trái cây trong tay hắn giống như cánh quạt nhanh chóng chuyển động!
"A!"
Hiện trường truyền đến một tiếng nữ nhân kêu thảm, ngay sau đó trong hư không có thứ gì bay lên trời, sau đó lại rớt xuống đất!
Tác Lạp tập trung nhìn vào lại là bàn tay Bố Mạn, nửa cái bàn tay của nàng bị Diệp Thần cưỡng ép tước mất!
"Tay của ta, tay của ta!"
Bố Mạn ôm bàn tay không trọn vẹn của mình, đau đến không muốn sống mà hống lên nói.
"Tiểu tử Hoa Hạ, muốn chết!"
Tác Lạp thấy thế cũng là phẫn nộ đến cực điểm, hắn hô lớn với Bố Mạn:"Sư muội, nhanh dùng tuyệt chiêu giết tiểu tử này!"
"Tuyệt chiêu?"
Diệp Thần còn đang hồ nghi tuyệt chiêu tà tu là cái gì, liền thấy Bố Mạn giống như chó con chổng mông lên ghé vào trên đồng cỏ, Tác Lạp đi đến phía sau nàng chống đỡ lấy bờ mông của Bố Mạn, nắm lấy bờ eo thon của nàng, trực tiếp xách lên.
Thân thể Bố Mạn lập tức treo giữa không trung, chỉ có đùi quấn quanh ở bên hông Tác Lạp.
"Ngọa tào! Cái này tư thế"
Diệp Thần cũng say, thầm nghĩ thật không hổ là tà tu, loại tư thế giữa vợ chồng này cũng bị bọn chúng phát triển tới một tầm cao mới, bất quá dùng để đánh nhau thích hợp sao?
"Rống!"
Tác Lạp ngửa mặt lên trời gầm thét một tiếng, phần eo bỗng nhiên phát lực, mà Bố Mạn chịu lực xong đột nhiên há mồm, một quang cầu đỏ ửng lấy tốc độ cực nhanh xạ kích về phía Diệp Thần.
Diệp Thần thấy thế kinh hãi, vội vàng nghiêng người né tránh!
Hắn có thế tránh thoát được, bất quá biệt thự sau lưng tính cả Viên Vũ coi như gặp tai ương.
Chỉ thấy quang cầu nện ở trên cột chống ở lối vào biệt thự, trong nháy mắt cột chống nổ tung, đất đá bay khắp nơi.
Ầm ầm!
Cột chống của biệt thự trực tiếp bị tạc gãy, Viên Vũ đứng tại dưới trần nhà không kịp trốn tránh, bị tảng đá rơi xuống nện vào trên đầu to, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Vương bát đản, hôm nay tiểu gia ta không thể không để các ngươi hồn phi phách tán!"
"Thần ca, tôi muốn mở ra trận pháp!"Viên Vũ mắng to, nói.
"Tùy cậu!"
Diệp Thần bật hết hỏa lực, thực lực tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhìn một cái không sót gì, mặc dù hai người Tác Lạp hợp thể, nhưng phát hiện thực lực chân thực của Diệp Thần là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cũng bắt đầu luống cuống!
Hai người không ngừng phối hợp với nhau, Bố Mạn đều nhả đến mỏi miệng, nhưng vẫn là không đả thương được Diệp Thần!
"Sư huynh, chúng ta không phải đối thủ của hắn, chạy mau!"Bố Mạn không để ý tới đau đớn, mặt mũi tràn đầy lo lắng quay đầu nói với Tác Lạp.
"Đi!"
Lúc này eo của Tác Lạp đều muốn gãy đôi, nếu một lần không có làm Diệp Thần bị thương, tiếp tục đánh xuống người ăn thiệt thòi khẳng định là mình!
"Hừ, muốn chạy sao, không dễ dàng như vậy!"
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, nói xong nhảy lên không, thân thể ở trong hư không như đạn pháo vọt tới hướng hai người Tác Lạp!
"Sư huynh, cẩn thận!"
Bố Mạn trong lúc vô tình quay đầu liếc qua dọa đến gần chết, tranh thủ thời gian buông lỏng ra hai chân!
Nhưng hai chân nàng vừa xuống đất, đã cảm thấy phần bụng mát lạnh, cúi đầu xem xét thế mà có thể từ bụng của mình nhìn thấy biệt thự sau lưng!
Diệp Thần như lợi kiếm xuyên thấu thân thể hai người, nhất tiễn song điêu, phần bụng hai người chỉ để lại một cái lỗ thủng lớn, còn có lưu lại một chút nội tạng đẫm máu.
Bịch!
Tác Lạp cùng Bố Mạn mang theo mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, nhao nhao ngã xuống đất mà chết.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh tưởi, Diệp Thần mang theo mùi vị máu tanh trở về.
"Oa! Thần ca, chiêu này của cậu lợi hại a, quần áo vậy mà vẫn sạch sẽ!"
Viên Vũ nắm lỗ mũi đi tới, mặt mũi tràn đầy biểu lộ giật mình nhìn xem Diệp Thần.
"Làm sao có thể!"
Diệp Thần lắc đầu, lấy tu vi cùng tốc độ hiện tại của hắn, muốn để cho máu không dính vào người, vẫn là kém một chút!
Đang khi nói chuyện, hai đạo khí thể màu trắng mắt trần có thể thấy đột nhiên vọt ra từ trong cơ thể Tác Lạp cùng Bố Mạn, trực tiếp vọt ra hướng bên ngoài khu biệt thự!
"Hừ, muốn chạy, nằm mơ!"
Viên Vũ hừ lạnh một tiếng, chân bước tới tay bắt pháp quyết, bên trong miệng nhanh chóng niệm chú ngữ phát động Tỏa Hồn Trận.
Trong nháy mắt, một 'Lưới đánh cá' lóe ra kim quang bất ngờ xuất hiện xung quanh biệt thự, hai đạo khí thể màu trắng kia đâm vào trên lưới vàng, lập tức phát ra hai tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết!
"Thiên Địa Vô Cực tru diệt quỷ tặc, Thất Tinh Tỏa Hồn, thu!"
Vừa dứt lời, lưới vàng trên bầu trời chủ động co vào, mặc cho hai đạo tàn hồn kia trốn đông trốn tây, chung quy vẫn là bị thu nạp, một khi thu nạp liền mang ý nghĩa bọn chúng sẽ bị hôi phi yên diệt, muốn đầu thai kiếp sau cũng vô dụng!
"Đại sư, tha mạng a!"