Bảy Vị Sư Tỷ Tuyệt Sắc Của Ta ( Dịch )

Chương 252 - Chương 252. Ăn Tối!

Chương 252. Ăn tối! Chương 252. Ăn tối!

"Tiểu tử, thời điểm ta nghịch súng ngươi vẫn còn đang mặc tã lót a!"

Kim Cương khinh thường nhếch miệng, nói xong chỉ thấy hắn giương tay lên!

Sưu sưu sưu!

Ba đạo kim quang thoáng hiện, chính là ba viên đạn vừa rồi Lãnh Khiếu bắn ra!

Một giây sau, trên trán Lãnh Minh nhiều thêm ba cái lỗ máu, ngay sau đó Lãnh Khiếu mở to hai mắt nhìn ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, hắn đến chết đều không thể nghĩ rõ ràng, người làm sao có thể đỡ được đạn, khoảng cách còn như thế gần!

"Ngươi, ngươi cũng dám giết cháu của ta"

Lãnh Độc An thấy thế vừa vội vừa tức, bờ môi run rẩy chỉ vào Kim Cương chất vấn.

"Tiểu tử này tự mình tìm chết, ta chỉ thành toàn hắn thôi!"

"Các ngươi cũng tốt nhất thành thật một chút, bằng không đừng trách ta đại khai sát giới!"Kim Cương nhún vai, một mặt vẻ không sao cả.

"…"

Người Lãnh gia rốt cuộc biết cái gì gọi là kẻ đến không thiện!

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt!

Lãnh Thủy Phong do dự một chút, liếc mắt cùng phụ thân rồi nói với Ảnh Tử:

"Tốt, Lãnh gia chúng ta đồng ý điều kiện của ngươi!"

"Sớm luôn không phải tốt sao?"

Ảnh Tử thản nhiên nói:"Nói mà không có bằng chứng, các ngươi mau chuẩn bị kỹ càng hợp đồng chuyển nhượng cùng tài chính một tỷ, chúng ta chờ!"

"Thủy Phong, con đi an bài!"

Không thể không nói Lãnh Độc An cũng coi như kiêu hùng một phương, mặc dù trong lòng của hắn vạn phần bi thống, nhưng còn có thể khống chế tâm tình của mình không sụp đổ, xác thực không đơn giản!

"Chờ chút!"

Kim Cương thấy Lãnh Thủy Phong muốn ra cửa, đột nhiên gọi hắn lại.

"Ngươi còn muốn thế nào, ta đều theo các ngươi làm!"Trong lòng Lãnh Thủy Phong hơi hồi hộp một chút, có chút sợ hãi mà nhìn xem Kim Cương.

"Ta đói bụng, để phòng bếp chút gì đó cho ta ăn!"Kim Cương to tiếng nói.

"…"

Lãnh Thủy Phong nghe xong kém chút muốn mắng người!

Quá mẹ nó khi dễ người!

Lãnh gia đã bao giờ bị người làm nhục như vậy, tộc nhân bị giết còn muốn làm đồ ăn khuya cho hung thủ ăn, thiên lý ở đâu?

Lãnh Độc An nghe xong càng là tức giận tới mức trợn trắng mắt, cũng may Lãnh Tuấn ở một bên tay mắt lanh lẹ, tranh thủ thời gian móc ra viên thuốc tim cho hắn nuốt vào

Cùng lúc đó, Diệp Thần lái xe chạy tới nhà hàng Thắng Uy.

Tuy Lãnh Giang không chịu mời khách ăn cơm, nhưng tôm đáp ứng Tô Tuyết Di cũng phải có, bằng không làm sao giao nộp với nàng dâu?

Đợi nửa giờ, quản lý tự mình đem một chậu tôm hùm chua cay thơm ngào ngạt, đóng gói giao cho Diệp Thần.

Diệp Thần nói câu tạ ơn, đến lúc đưa tiền lại bị quản lý cự tuyệt!

"Diệp tiên sinh, nếu như tôi thu tiền của ngài bị Bạch tổng biết, hắn sẽ trừng trị tôi a!"Quản lý cười khổ.

"Vậy được rồi, tạ ơn a!"

Có đôi khi tiếp nhận hảo ý của người khác, cũng là phóng thích một loại thiện ý.

Diệp Thần rời đi nhà hàng Thắng Uy, rất nhanh liền lái xe về tới trong nhà.

"Nàng dâu, lão công mang tôm về rồi đây!"Trong tay Diệp Thần mang theo túi nhựa, mỉm cười đi tiến phòng khách.

Kết quả khi hắn nhìn thấy Tô Tuyết Di đang nằm nghiêng trên ghế sa lon, không khỏi ngây ngẩn cả người!

Chỉ thấy cô nàng này mặc một bộ đồ ngủ màu trắng mỏng như cánh ve, áo ngủ dán chặt lấy dáng người như ma quỷ của nàng, hai ngọn núi tuyết dựng thẳng, bộ áo ngủ khó mà che dấu hết, da thịt trắng noãn như trâu sữa, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống, hiển thị rõ phong tình vũ mị.

"Lão công, anh có thể tính là trở về!"

Tô Tuyết Di lười biếng xoay xoay lưng, eo thon mảnh khảnh một nắm, Diệp Thần thấy thế kìm lòng không được nuốt ngụm nước bọt.

"Anh còn đứng lấy làm gì, đem tôm cho em ăn a, chờ lâu lắm rồi!"Tô Tuyết Di ngồi dậy mặt mũi tràn đầy chờ mong.

Cơ hồ tất cả nữ nhân đều có một cái tên hiệu khác, ăn hàng!

Điểm này, Tô Tuyết Di cũng không ngoại lệ!

"Nàng dâu, nếu không để ngày mai rồi ăn tôm hùm đi, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi?"Diệp Thần vỗ mạnh vào mồm, bây giờ hắn chỉ muốn ăn Tô Tuyết Di, mà không phải cái cẩu thí gì mà tôm.

"Không, em muốn ăn tôm!"

Tô Tuyết Di nhìn thấy ‘Thú tính giảo hoặt’ lấp lóe trong mắt Diệp Thần, không kịp chờ đợi lấy tôm ra, bắt đầu két két ăn!

Diệp Thần bất đắc dĩ, đành phải bồi tiếp Tô Tuyết Di ăn tôm hùm trước!

Thịt tôm tươi ngon phiêu đãng bốn phía, Diệp Thần ăn mấy miếng cũng có chút nghiện, nhưng vào lúc này điện thoại di động của hắn vang lên, xem xét lại là Phùng Kiến Quốc gọi tới.

Hắn gỡ xuống một cái găng tấy rồi bấm nghe điện thoại, lập tức nghe được thanh âm hơi có vẻ lo lắng của Phùng Kiến Quốc:

"Diệp Thần, bây giờ cậu có rảnh không?"

"Thế nào?"

Diệp Thần sững sờ, Phùng Kiến Quốc là phú thương đỉnh cấp Ninh Châu, có chuyện gì có thể để hắn gấp thành dạng này?

"Là như vậy, tôi có người bằng hữu ngã bệnh, nhưng bệnh viện kiểm tra không ra nguyên nhân bệnh, cậu có thể đến hỗ trợ chút hay không?"

"Hiện tại sao?"

"Nếu như không tiện, buổi sáng ngày mai tôi phái người tới đón cậu?"

"Được, vậy để sáng ngày mai đi!"

Diệp Thần nói xong liếc qua Tô Tuyết Di đang ăn tôm bên cạnh, đêm nay chính là đêm Thiên Vương lão tử lên tiếng, hắn cũng quyết định không đi ra!

Mãi mới chờ đến lúc Tô Tuyết Di ăn no rồi, Diệp Thần trực tiếp ôm nàng đi vào phòng ngủ!

Bình Luận (0)
Comment