"Buồn cười! Sao cậu có thể nói chuyện như vậy cùng Hoàng giáo sư!"Đồng nghiệp bên cạnh Hoàng bác sĩ tức giận quát lớn.
"Mình không có bản sự chữa khỏi bệnh tật cho bệnh nhân, tính tình còn lớn như thế, chẳng lẽ đây chính là đức hạnh Tây y?"Diệp Thần hừ lạnh.
"Khẩu khí thật lớn!"
Hoàng giáo sư nghe xong cũng nổi giận, trừng Diệp Thần một chút cả giận nói:"Người trẻ tuổi, nghe khẩu khí của cậu giống như cậu có thể trị hết cho Chu thị trưởng?"
"Có gì không thể?"
Diệp Thần nhún vai, một mặt biểu lộ lạnh nhạt.
"Tôi cảnh cáo cho cậu biết, Chu thị trưởng không phải dân chúng bình thường, nếu là ra chút đường rẽ, cậu sẽ bị dính vào tội lừa gạt ngồi tù!"Hoàng giáo sư nói.
"Lười nhác nói dóc cũng loại lang băm như ông!"
Diệp Thần trực tiếp trợn trắng mắt lên, sau đó nói với Trần Hà:"Đại tỷ, làm phiền đại tỷ mang tôi đi gặp Chu thị trưởng một chút!"
"Trần phu nhân, tôi đã nói trước rồi! Nếu như Chu thị trưởng đã xảy ra chuyện gì, đừng đổ trách nhiệm trên đầu tôi là được!"Hoàng giáo sư âm dương quái khí mà nói.
"…"
Trần Hà tiến thối lưỡng nan, vừa rồi Hoàng giáo sư nói Trung y đều là lừa đảo, nàng cũng không dám cầm mệnh của lão công làm tiền đặt cược!
"Đại tẩu yên tâm, Phùng Kiến Quốc tôi nguyện ý đảm bảo, Diệp tiểu hữu tuyệt đối không phải tên lường gạt gì!"Phùng Kiến Quốc nói xong hung hăng trừng Hoàng giáo sư một chút, tên vương bát đản này trị không hết bệnh coi như xong, ở đây mù bức bức làm cái gì!
"Lão bà, để mấy người Phùng tổng vào đi!"
Đột nhiên, trong buồng truyền tới thanh âm của một nam nhân.
Trần Hà nghe xong quay đầu nói với Phùng Kiến Quốc:"Phùng tổng, nếu lão Chu đồng ý Trung y nhìn hắn, vậy mấy người vào đi!"
"Tốt!"
Phùng Kiến Quốc gật gật đầu, nói xong cùng Diệp Thần đi vào gian phòng Chu Bình Tuyền.
"Đi, chúng ta cũng đi nhìn xem Trung y lừa gạt thế nào!"Hoàng giáo sư hừ lạnh một tiếng lại lần nữa đi trở về.
Diệp Thần đi vào gian phòng, đi tới bên giường Chu Bình Tuyền, giờ phút này Chu Bình Tuyền đang dựa vào trên giường, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, nhìn thấy Phùng Kiến Quốc tiến đến cười nói
"Phùng tổng hữu tâm!"
"Chu thị trưởng nói quá lời, ông vì sự phát triển của Ninh Châu lao tâm lao lực, hiện tại bị bệnh tôi tới thăm là chuyện đương nhiên!"Phùng Kiến Quốc nói.
"Vị tiểu hữu này chính là bác sĩ ông mời tới?"Chu Bình Tuyền hơi kinh ngạc nhìn xem Diệp Thần.
"Mặc dù Diệp Thần còn trẻ tuổi, nhưng y thuật cao siêu, Chu thị trưởng ông có thể yên tâm!"
"Tốt, vậy làm phiền Diệp bác sĩ!"
Chu Bình Tuyền tâm tính coi như không tệ, giờ phút này thế mà còn cười được.
Diệp Thần đi đến trước mặt Chu Bình Tuyền, để hắn mở ra đầu lưỡi nhìn một chút, lại thay hắn bắt mạch, lập tức lông mày không tự chủ được nhăn lại với nhau.
"Diệp bác sĩ, nếu như cậu cảm thấy khó giải quyết cũng là bình thường, chân của tôi rất nhiều bác sĩ nhìn qua đều nói không có cách nào!"
Chu Bình Tuyền thở dài, vài ngày trước hai chân của hắn đột nhiên mất đi tri giác, nếu như tiếp tục nằm trong nhà, vị trí thị trưởng đoán chừng cũng không giữ được!
"Tôi đã sớm nói, Trung y khẳng định không được!"
"Chu thị trưởng tôi khuyên ngài vẫn là xuất ngoại trị liệu đi, tôi có thể giúp ngài liên hệ đạo sư của tôi!"Hoàng giáo sư nói.
"Đạo sư của ngài là?"Trần Hà hiếu kì hỏi.
"Nội khoa thần kinh hội Chữ Thập Đỏ nước Mỹ, Tom giáo sư, hắn tại nước Mỹ thế nhưng là danh y số một!"Hoàng giáo sư đắc ý dương dương nói.
"Lão công, nếu không liền nghe Hoàng giáo sư, đi tìm Tom giáo sư?"
Trần Hà nghe xong sáng mắt lên, phảng phất một lần nữa thấy được hi vọng.
Chu Bình Tuyền không có tỏ thái độ, cười nhạt một tiếng nói:
"Phùng tổng cũng đã mời bác sĩ tới, tôi cũng không thể cô phụ hảo ý của hắn, vẫn là trước hết để cho Diệp bác sĩ xem một chút!"
"Diệp bác sĩ, cậu có nhìn ra chân của lão công tôi bị cái gì không?"Trần Hà có chút lo lắng hỏi.
"Ân, trong lòng tôi đã nắm chắc!"
Diệp Thần gật gật đầu, nhìn xem Chu Bình Tuyền hỏi:"Chu thị trưởng, gần đây ngài có đi qua địa phương nào đó đặc biệt hay không?"
"Chỗ đặc biệt?"
"Các loại địa phương như nghĩa địa, hoặc là đạo quán, chùa miếu!"
"Chưa từng đi!"Chu Bình Tuyền nghe xong lắc đầu, cau mày nói"Diệp bác sĩ, những thứ cậu nói này có quan hệ gì với chân của tôi?"
"Tôi ăn ngay nói thật đi, Chu thị trưởng, ngài cũng không phải là trúng gió!"Diệp Thần nói lời kinh người:"Mà là có người dùng Mao Sơn Thuật trói chân của ngài lại, cố ý tại đùa giỡn!"
Lời vừa nói ra, mọi người đều là sững sờ.
Ngay sau đó liền nghe được Hoàng giáo sư âm dương quái khí cười nói:"Thế nào? Tôi đã nói những Trung y này đều là lừa đảo đi, bọn họ làm sao nhìn cái gì bệnh a!"
"Người trẻ tuổi, cậu không nói đùa tôi chứ?"Chu Bình Tuyền cũng nhăn nhăn lông mày.
"Đương nhiên tôi không nói đùa!"
Diệp Thần nhún vai, nói:"Bệnh của ngài căn bản không cần thuốc, tôi nhớ được Đạo gia có chú ngữ có thể phá giải!"
"Hồ nháo!"
Chu Bình Tuyền rốt cuộc nghe không nổi nữa, quát lớn với Diệp Thần:"Người trẻ tuổi, tôi nể mặt mũi Phùng tổng không so đo với cậu, nhưng cậu lại nói ra những lời phong kiến mê tín này, tôi cũng chỉ có thể mời cậu rời đi!"