Bảy Vị Sư Tỷ Tuyệt Sắc Của Ta ( Dịch )

Chương 278 - Chương 278. Tôn Bảo Bảo Phẫn Nộ!

Chương 278. Tôn Bảo Bảo phẫn nộ! Chương 278. Tôn Bảo Bảo phẫn nộ!

Trong phòng, trang trí đơn giản, ngoại trừ chiếc giường lớn đáng chú ý kia, thật sự rất lớn!

"Lâm tiểu thư, lên giường đi!"Diệp Thần mỉm cười.

"Cậu, cậu muốn làm gì?"

Lâm Mộc Đồng nghe nói như thế, trong lòng không hiểu thấu khẩn trương lên, cô nam quả nữ chung sống một phòng, thế mà câu nói đầu tiên của Diệp Thần là muốn nàng lên giường?

"Đại tỷ, tôi chữa thương cho cô a, bằng không cô cho rằng tôi muốn làm gì?"

Diệp Thần nhìn thấy Lâm Mộc Đồng hai tay chăm chú ôm ở trước ngực, một mặt dáng vẻ cảnh giác không khỏi cười khổ.

Cô nàng này coi hắn là thành người nào?

"Kia, vậy tôi có phải cởi đồ không?"Khuôn mặt Lâm Mộc Đồng đỏ lên, có chút ngượng ngùng nhìn xem Diệp Thần.

"Tốt nhất là cởi, bằng không sẽ ảnh hưởng hiệu quả tôi thi châm!"

"Không cần đi?"

Lâm Mộc Đồng cũng kịp phản ứng, cau mày nói:"Tôi cố ý mặc trang phục tơ tằm tới, mỏng như vậy cũng sẽ ảnh hưởng?"

"Nếu nói như vậy, không cởi cũng được!"

Diệp Thần nhún vai, không nghĩ tới cô nàng này sớm có phòng bị

"Hừ! Đại sắc lang!"

Nghe được Diệp Thần lại không cần nàng thoát y, Lâm Mộc Đồng không khỏi lườm hắn một cái, gia hỏa này nhìn một lần không đủ còn nghĩ nhìn lần thứ hai sao, mơ tưởng!

Nam nhân quả nhiên đều là đại móng heo!

"…"

Diệp Thần tức xạm mặt lại, Lâm Mộc Đồng đã hai lần gọi hắn là đại sắc lang, mình sắc qua nàng sao?

Cuối cùng Lâm Mộc Đồng ngoan ngoãn nằm ở trên giường, Diệp Thần xuất ra ngân châm trừ độc, lại một lần nữa đâm meo meo của nàng thành 'Con nhím' !

"Chậc chậc, người của phái Không Động ra tay không nhẹ a!"

"Lâm tiểu thư, phái Hành Sơn các người định cứ tính như vậy sao?"Diệp Thần vừa vê động ngân châm, vừa nói.

"…"

Lâm Mộc Đồng hai mắt đóng chặt, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng!

Nàng không dám mở miệng nói chuyện, lại không dám cùng Diệp Thần đối mặt, trong lòng giống như hươu con xông loạn cực kỳ khẩn trương.

Diệp Thần thấy thế nhếch miệng cười một tiếng, tăng nhanh tốc độ cắm vào ngân châm!

"A"

Lâm Mộc Đồng đột nhiên cảm giác bộ ngực truyền đến một trận cảm giác tê tê dại dại, kìm lòng không được phát ra một trận rên rỉ mê người.

Bên ngoài phòng khách, Tôn Trường Sinh bưng thuốc đi đến trước cửa, vừa vặn nghe được tiếng rên rỉ không khỏi trợn tròn mắt!

"Ai, tuổi trẻ chính là tốt!"

Tôn Trường Sinh cười khổ, trong lòng tự nhủ thuốc này còn cần mình đưa vào đi sao?

Đúng lúc này gian phòng bên trong lại truyền đến thanh âm Diệp Thần:"Lão Tôn, có phải là thuốc sắc xong, đưa vào đi!"

Tôn Trường Sinh nghe vậy giật nảy mình, vội vàng cúi đầu đẩy cửa vào, miễn cho thấy được một chút hình tượng không nên nhìn, con mắt muốn sinh côn trùng!

"Sư phó, thuốc đồ nhi đặt lên bàn, cáo từ!"Tôn Trường Sinh buông xuống thuốc, liên tục không ngừng thối lui ra khỏi gian phòng, miễn cho quấy rầy chuyện tốt của Diệp Thần.

"Lão nhân này vội vã làm gì đâu?"Diệp Thần nói lầm bầm.

"Diệp Thần, còn, còn bao lâu nữa? Tôi có chút khát."

Lâm Mộc Đồng cảm giác miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được hỏi nhiều một câu.

"Cô khát? Vừa vặn, uống thuốc đi!"

"…"

Khát nước không phải uống nước sao, gia hỏa Diệp Thần này thế mà để nàng uống thuốc?

Bất quá Lâm Mộc Đồng vẫn là đem thuốc uống hết đi, Diệp Thần cũng triệt hồi ngân châm, nhắc nhở:

"Lâm tiểu thư, kỳ thật thương thế của cô đã gần như khỏi hẳn, không cần tốn công tốn sức đến Ninh Châu, ở nhà tĩnh dưỡng liền có thể!"

Lâm Mộc Đồng nghe xong lập tức lửa cháy vô danh, những ngày này nàng ngày nhớ đêm mong trong đầu đều là thân ảnh Diệp Thần, gia hỏa này lại muốn đuổi nàng đi?

"Dù sao trước khi bệnh của tôi tốt trở lại, tôi sẽ không rời đi Ninh Châu!"Lâm Mộc Đồng hung hăng trừng Diệp Thần một chút.

"Ách tốt a, tùy cô!"

Diệp Thần cũng không tốt nói cái gì, ai bảo mụ mụ người ta là chưởng môn phái Hành Sơn a!

Đúng lúc này cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, ngay sau đó liền thấy Tôn Bảo Bảo tức giận thở hổn hển chạy vào.

"Tôn tiểu thư?"

Diệp Thần thấy người tới là cháu gái Tôn Trường Sinh, lập tức nhếch miệng lên:"Sao cô lại tới đây, có chuyện gì sao?"

Tôn Bảo Bảo trợn to mắt nhìn Diệp Thần, lại nhìn một chút Lâm Mộc Đồng mới từ ngồi trên giường đứng dậy, đang chỉnh lý quần áo, gương mặt xinh đẹp xoát một chút liền đỏ lên, thậm chí đều quên mình tới làm gì!

Đáng chết Diệp Thần!

Thế mà mang nữ nhân trốn ở sân sau Chúng Sinh Đường làm loạn?

"Mỹ nữ, cô nhìn tôi như vậy làm gì, đến cùng tìm tôi có chuyện gì?"Diệp Thần thấy dáng vẻ phẫn nộ của Tôn Bảo Bảo không khỏi không hiểu ra sao, trong lòng tự nhủ nha đầu này có bị bệnh không?

"Diệp Thần, cậu đem Chúng Sinh Đường xem như địa phương nào, nơi này cũng không phải khách sạn!"

"Cậu muốn làm loại quan hệ nam nữ, xin đi địa phương khác!"Tôn Bảo Bảo tức giận hô hô mà quát.

Diệp Thần nghe xong trong nháy mắt liền hiểu, lúc này giải thích nói"Tôn tiểu thư cô hiểu lầm, tôi đang giúp Lâm tiểu thư thi châm a!"

"Hừ! Đâm ngân châm sao phải cởi đồ?"

"Cô nói hươu nói vượn cái gì, ai cởi đồ, quả thực không hiểu gì!"

Khuôn mặt Lâm Mộc Đồng đỏ lên, có chút căm tức trừng Tôn Bảo Bảo một chút, nữ nhân từ chỗ nào xuất hiện lại dám chửi bới mình?

Bình Luận (0)
Comment