Diệp Thần nói xong quay người nghênh ngang rời đi, chỉ là mấy tên tiểu quỷ tử mà thôi, hắn thật đúng là không để vào mắt.
"Anh bạn, ngưu bức!"
"Tiểu quỷ tử, Hoa Hạ không phải là địa phương các ngươi giương oai, nhanh chóng cút đi!"
"Không sai, còn cho rằng đây là vài thập niên trước sao, tưởng rằng chúng ra tùy ý để các ngươi khi dễ sao!"
"…"
Đám người thấy nhóm Honekawa ăn quả đắng, trong lòng đều nở hoa!
Vốn là vậy, tại quốc thổ Hoa Hạ, tiểu quỷ tử động một chút lại nói xấu người Hoa, lời này ai nghe xong mà có thể dễ chịu?
"Bác sĩ, không thấy được ngón tay của ta bị gãy sao, còn không mau nối lại cho ta!"Honekawa tức hổn hển, hướng một bác sĩ áo trắng quát.
"Ngươi muốn nối xương?"
"Nói nhảm!"
"Được a, ngươi đi lầu một đăng ký trước đi!"Bác sĩ bĩu môi một cái nói.
"Baka!"
Honekawa đều tức muốn nổ tung phổi, dứt khoát không cần nối xương nữa, tức giận quát:
"Chúng ta đi!"
"Cha, chúng ta cứ như vậy coi như xong?"Honekawa Suneo không cam tâm.
"Ngậm miệng, đều là tại ngươi không cố gắng phấn đấu, thế mà bại bởi Trung y, nhìn xem trở về làm sao ta thu thập ngươi!"Honekawa Dairo nói xong che lấy ngón tay gãy, thở phì phò rời đi bệnh viện.
"Họ Diệp, ngươi chờ đó cho ta!"
Honekawa Suneo bị mắng cẩu huyết lâm đầu, hắn đem bút trướng này toàn tính lên đầu Diệp Thần.
Lúc này Diệp Thần theo Hướng Vấn Thiên đi tới phòng bệnh khoa chỉnh hình, vừa vào cửa, Diệp Thần liền thấy một người trẻ tuổi tóc dài nằm trên giường bệnh, nhìn rất giống một nghệ thuật gia.
"Lão Hướng, con của lão là họa sĩ?"Diệp Thần cười nói.
"Ách, Diệp tiên sinh nói giỡn, trước kia con trai tôi cũng là người tập võ, bất quá hai năm trước bắt đầu gặp phải một loại quái bệnh, từ đó về sau cả người hắn đều suy sụp, biến thành dạng này!"Hướng Vấn Thiên mặt mo đỏ ửng giải thích nói.
"Quái bệnh?"
"Con trai, vị này là Diệp tiên sinh, hắn tới xem bệnh cho con, còn không gọi Diệp ca!"Hướng Vấn Thiên đi tới bên trái trước cửa sổ nói.
Hướng Tả nhìn Diệp Thần một chút, cười khổ nói:"Anh bạn, nhìn tuổi của cậu cũng không có lớn hơn tôi, khuyên cậu vẫn là tìm phần công việc đàng hoàng đi, đừng đi lừa gạt!"
"Con nói hươu nói vượn cái gì!"
Hướng Vấn Thiên nghe xong dọa sợ, vội vàng quát lớn:"Diệp tiên sinh là thần y, con không thể lỗ mãng!"
"Cha, thật sự là người già nên hồ đồ rồi, một người trẻ tuổi chừng hai mươi làm sao có thể là thần y?"Hướng Tả một mặt khinh thường.
"Diệp tiên sinh, thật xin lỗi, khả năng hôm nay đầu óc tiểu tử này chập mạch!"Hướng Vấn Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể mặt mũi tràn đầy áy náy trấn an Diệp Thần.
"Không quan trọng, nói một chút bệnh tình của hắn đi!"Diệp Thần gật đầu.
Hướng Vấn Thiên cũng nhẹ nhàng thở ra, một năm một mười đem bệnh tình của Hướng Tả nói ra.
Nguyên lai hai năm trước, thân thể cường tráng của Hướng Tả đột nhiên bắt đầu gầy gò suy yếu, hơn nữa cả người vô lực thường xuyên bị ngã, một ngã liền gãy xương cốt, hai năm qua xương cốt trên người đã gần như gãy mấy lần!
"Ngọa tào! Đây không phải người thủy tinh sao?"
Diệp Thần nghe xong ý niệm đầu tiên chính là người thủy tinh!
Cái gọi là 'Người thủy tinh' là bệnh xương thủy tinh, búp bê sứ, đụng một cái liền dễ dàng thụ thương, còn đặc biệt dễ dàng tái phát.
Loại bệnh này hơn phân nửa là bởi vì nguyên nhân bẩm sinh, nhưng hai năm trước Hướng Tả vẫn là võ giả, vậy liền khẳng định không phải nguyên nhân bẩm sinh!
"Để tôi kiểm tra cho hắn một chút!"
"Được, tôi ngược lại muốn xem xem làm sao cậu chữa tốt cho tôi!"
Hướng Tả từ đầu đến cuối không tin Diệp Thần, giống như hờn dỗi nói:"Nếu cậu có thể chữa khỏi cho tôi, về sau tôi gọi cậu một tiếng đại gia!"
"…"
Hướng Vấn Thiên nghe xong kém chút thổ huyết, hắn đột nhiên không muốn để cho Diệp Thần chữa khỏi cho Hướng Tả.
Vẻn vẹn qua mười giây Diệp Thần liền buông lỏng tay ra, đồng thời đầy bụng nghi ngờ nhìn xem Hướng Tả.
"Diệp tiên sinh, con trai tôi đến cùng là thế nào?"Hướng Vấn Thiên phát hiện sắc mặt Diệp Thần không thích hợp vội vàng hỏi.
"Lão Hướng, nói thật với lão đi, mệnh của Hướng Tả nhiều nhất còn có nửa năm!"
"Cái gì?"
Hướng Vấn Thiên nghe xong trợn tròn mắt, con của hắn chỉ có thể sống nửa năm?
"Hù dọa ai đây!"
"Cha! Con chỉ là bị xương thủy tinh, không có gì lớn!"Mặt mũi Hướng Tả tràn đầy khinh thường, căn bản không có đem Diệp Thần coi ra gì.
"Cậu cho rằng tôi đang hù dọa cậu?"
Diệp Thần cười lạnh, nói thẳng:"Nửa năm là trạng thái lý tưởng, tình huống kém chút, sau ba tháng cậu liền treo!"
"Diệp tiên sinh, ngài, ngài nói thật?"Hướng Vấn Thiên nghe xong cả kinh trợn mắt hốc mồm.
"Tôi có cần phải lừa lão sao?"
"Diệp tiên sinh, ngài nhất định phải mau cứu con trai tôi, tôi chỉ có một đứa con trai a!"Hướng Vấn Thiên nghe xong tranh thủ thời gian bắt lấy cánh tay Diệp Thần, đau khổ cầu khẩn nói.
"Cha"
"Ngậm miệng!"
Hướng Vấn Thiên giận không kềm được hung hăng trừng Hướng Tả một chút, tiểu tử này muốn để hắn người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao?
"Nể tình cậu là con trai lão Hướng, tôi có thể cứu cậu một mạng, bất quá cậu nhất định phải bàn giao chi tiết!"
Ánh mắt Diệp Thần sáng rực nhìn xem Hướng Tả, thần sắc cực kì nghiêm túc.