"Cái gì?"
Đối phương nghe xong giận tím mặt:"Buồn cười! Dám ra tay nặng như vậy, chờ đó, ta lập tức tới ngay!"
"Ân, anh họ mang nhiều nhiều người chút, gia hỏa này là người luyện võ, thân thủ rất tốt!"
"Hừ! Ta ngược lại muốn xem xem hắn có bao nhiêu lợi hại!"
Nói xong, đối phương trực tiếp cúp điện thoại, Mạc Thông cất kỹ điện thoại một mặt nhe răng cười nói với Diệp Thần:"Tiểu tử, anh họ ta lập tức từ Việt Châu tới, ngươi liền chờ chết đi!"
"Mạc thiếu, ngài, anh họ ngài muốn tới?"
Hai mắt Trần Phân sáng lên, nàng sớm nghe nói anh họ Mạc Thông là một vị mãnh nhân của chiến khu nam bộ, nếu như người quân đội xuất thủ, vậy Diệp Thần nhất định phải chết!
"Không sai!"
Mạc Thông chịu đựng kịch liệt đau nhức, cắn răng nói:"Trần Phân, cô không cần sợ tiểu tử này!"
"Không sợ, không sợ!"
Trần Phân liên tục gật đầu, chút e ngại vừa rồi không còn sót lại chút gì, khiêu khích nhìn xem Diệp Thần nói:"Tiểu tử, hiện tại ta thay đổi chủ ý! Một tỷ không được, ta muốn hai tỷ!"
"Cái gì? Cái con mụ điên, thèm tiền đến điên rồi sao?"
Thượng Quan Dĩnh thật nhịn không được muốn động thủ, bất quá lại bị An Khả Hân kéo lại.
"Sư tỷ, đừng xúc động, anh họ Mạc Thông hình như là người quân đội!"An Khả Hân khuyên nhủ.
"Quân đội thì thế nào, chẳng lẽ bọn họ liền có thể làm ẩu sao?"Thượng Quan Dĩnh nghe xong càng thêm tức giận, đối với nàng mà nói, ỷ thế hiếp người là chuyện không thể.
Khi còn bé Diệp Thần ỷ vào lão đầu cưng chiều mình, thường xuyên trêu chọc Thượng Quan Dĩnh, kết quả bị đánh đến thảm.
"Quân đội?"
Diệp Thần nghe xong khẽ nhíu mày, thản nhiên nói:"Nếu đã như vậy, hôm nay ta có thể tha cho ngươi một cái mạng, ngày mai để người anh họ kia của ngươi tới tìm ta đi!"
"Tiểu tử, ngươi sợ rồi sao?"
Mạc Thông nghe được Diệp Thần nói như vậy, diện mạo dữ tợn nói:"Anh họ ta từ Việt Châu tới đây hai giờ là đủ rồi, ngươi muốn chạy?"
"Sợ?"
Diệp Thần cười lạnh, nói xong giơ chân lên đem một cái xương chân khác của Mạc Thông giẫm gãy!
"A!"
Trong phòng truyền đến tiếng gào thét như giết heo của Mạc Thông, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trên trán hắn ứa ra ngoài.
"Còn sợ sao?"Diệp Thần một mặt hài hước nhìn xem Mạc Thông.
"Không không không, không sợ!"
Mạc Thông cũng không ngốc, hắn thấy Diệp Thần chính là kẻ điên, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, vẫn là tranh thủ thời gian nhận sợ mới tốt, nếu không chỉ sợ mình sẽ bị hắn giẫm đạp đến chết!
"Sư tỷ, chúng ta đi thôi!"
Diệp Thần lười nhác nói dóc cùng Mạc Thông, trước khi đi hắn liếc mắt nhìn Trần Phân mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên, cười lạnh nói:
"Còn có cô, ngày mai thành thành thật thật đem hiệp ước của sư tỷ tôi đưa tới, nên bồi thường bao nhiêu chúng tôi sẽ bồi thường, nếu là dám rao giá trên trời, tôi cam đoan cô sẽ rất hối hận!"
"…"
Trần Phân gian nan nuốt nước miếng, mặt lộ vẻ sợ hãi, nhưng trong lòng nàng lại rất khinh thường, thầm nghĩ chờ anh họ Mạc thiếu tới xem tiểu tử ngươi còn kiêu ngạo như thế nào!
Chờ mấy người Diệp Thần rời khỏi phòng, Trần Phân vội vàng đi tới trước mặt Mạc Thông ngồi xổm xuống hỏi:
"Mạc thiếu, ngài không sao chứ?"
"Kháo! Cô bị mù sao, trông ta có ổn không? Còn không mau gọi điện thoại cho bệnh viện!"Mạc Thông đem một bụng khí rắc lên đầu Trần Phân.
"…"
Trần Phân ăn quát cũng không dám phản bác, đành phải hậm hực lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cấp cứu.
"Tên nhà quê chết tiệt, chờ anh họ ta tới đây, xem ta thu thập ngươi như thế nào!"Mạc Thông ngửa mặt lên trời rống giận.
"Hắt xì!"
Diệp Thần trở lại xe nhịn không được hắt hơi một cái, hắn xoa xoa mũi cười nói:"Là ai đang nghĩ đến ta đây?"
"Thối đệ đệ, ta lại cảm thấy là có người đang mắng đệ a?"Liễu Nhược Hi hé môi cười nói.
"Ách"
"Sư đệ, nếu anh họ của Mạc Thông thật sự là người quân đội, đệ còn phải cẩn thận một chút, dù sao cũng là nhân vật phía chính phủ!"Nhan Thanh hảo tâm nhắc nhở.
"Đã biết!"
Diệp Thần mỉm cười, nói xong lái xe đưa mấy người Nhan Thanh trở về biệt thự.
"Sư đệ, lưu lại cùng nhau ăn cơm đi!"Nhan Thanh nói.
"Không được, đệ đồng ý với mẹ Tiểu Tuyết, buổi tối đến nhà nàng ăn cơm."
"Vậy được rồi, Khả Hân, xem ra chúng ta chỉ có thể đi ra ngoài ăn!"
"…"
Diệp Thần vừa nghe thiếu chút nữa hộc máu, thì ra Nhị sư tỷ lưu mình lại ăn cơm, là muốn mình nấu cơm cho các nàng ăn a!
"Nhị sư tỷ, muội còn phải quay về ký túc xá a!"Liễu Nhược Hi phải trở về ký túc xá cục cảnh sát, nói là mình có việc phải xử lý.
"Ân, trên đường nhớ lái xe cẩn thận a!"Nhan Thanh dặn dò.
"Sư tỷ gặp lại! "
Diệp Thần phất phất tay, đạp chân ga rời đi, rất nhanh liền đem xe lái đến ký túc xá Cục Cảnh Sát.
"Thối đệ đệ, có muốn đi lên uống một chén trà không?"Liễu Nhược Hi cười khanh khách nhìn Diệp Thần, trong thanh âm lộ ra một tia mị hoặc.
"Được nha, đệ muốn uống! "
Diệp Thần ùng ục một tiếng nuốt nước miếng, bình thường trong phim truyền hình nữ chính nói lên lầu uống trà, đều sẽ có chuyện xảy ra.