"Ta"
Kiều Văn Bân thực sự không kéo được mặt xuống, đang do dự muốn mời rượu hay không, một bên Mặc Vân Hân lại lên tiếng, chỉ thấy nàng cười một tiếng, bưng chén rượu lên nói với Hạ Hầu Văn:
"Hạ Hầu tiên sinh, tiểu nữ tính cách phản nghịch, chén rượu này tôi kính ngài! Hôn ước giữa hai nhà chúng ta cũng theo đó hủy bỏ đi!"
"Mặc Vân Hân, cô nói cái gì?"
Tất cả mọi người sợ ngây người, Kiều Kiến Nghiệp càng là cả giận nói:"Đừng tưởng rằng cô là chị dâu tôi là có thể nói hươu nói vượn, chuyện này còn chưa tới phiên cô đến khoa tay múa chân!"
"Có ý tứ!"
Hạ Hầu Văn nghe xong tức giận phát cười, hắn lạnh lùng nhìn xem Mặc Vân Hân, đánh giá một phen trên mặt nàng rồi trầm ngâm nói:"Xem ra bộ dáng Mặc phu nhân giống như rất nắm chắc, cô đang gây hấn với tôn nghiêm Hạ Hầu gia ta sao?"
"Con của ngài đánh con gái tôi, tôi có thể không so đo! Nhưng nếu là Diệp Thần tới, chỉ sợ người không may chính là con của ngài!"
Mặc Vân Hân thấy việc đã đến nước này, cũng không cần thiết che giấu, nói thẳng:"Tôi đã gặp qua đứa bé Diệp Thần kia, có đảm lược, có đầu não, tuyệt không phải con của ngài có thể so sánh!"
"Mặc Vân Hân, em điên rồi sao!"
Lần này ngay cả Kiều Văn Bân đều giật mình, hắn vạn vạn không nghĩ tới lão bà của mình lại dám nói ra loại lời này, đây không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?
"Buồn cười! Mặc Vân Hân, cô nhanh cho xin lỗi Hạ Hầu!"Kiều Tân Quân giận dữ hét.
"Buồn cười?"
Mặc Vân Hân cười nhạt một tiếng, nói xong ngửa đầu đem rượu trong chén uống xong, lập tức ngồi xuống căn bản không cho Hạ Hầu Văn chút mặt mũi.
Từ một khắc Kiều An Na bị đánh trở đi, lửa giận trong lòng nàng đã cháy hừng hực, chỉ là nghĩ không nghĩ tới nam nhân Kiều gia lại nhịn được, chỉ có một lời giải thích, bởi vì bọn họ căn bản không có coi Kiều An Na là người một nhà!
"Rất tốt, Mặc Vân Hân, cô đã thành công chọc giận ta!"
Hạ Hầu Văn một mực đè nén lửa giận, dù sao hắn là người đứng đầu Long Hải, không thể quá mức thất thố, bất quá Mặc Vân Hân không nhìn cử động của hắn, để Hạ Hầu Văn cảm thấy phi thường khó chịu.
Hạ Hầu Thành ở một bên cũng mất bình tĩnh, nhìn về phía Kiều Hán Sơn nói:
"Nếu Kiều gia là thái độ này, ta cũng không cần cho các ngươi mặt mũi!"
"Hạ Hầu lão ca, huynh đây là"
"Để cháu gái cùng con dâu của ngươi quỳ xuống xin lỗi Hạ Hầu gia ta, nếu không, ta sẽ không bỏ qua cho Kiều gia!"
"…"
Đám người nghe xong nhao nhao líu lưỡi, không nghĩ tới Hạ Hầu gia bá đạo như vậy, thế mà để người Kiều gia ngay trước nhiều người như vậy quỳ xuống, thật sự là giết người tru tâm a!
"Mẹ, mẹ không cần nghe hắn!"
Kiều An Na nghe được Hạ Hầu Thành, vừa vội vừa tức, nàng đứng người lên không biết từ chỗ nào lấy ra môt cây dao găm, dứt khoát gác ở trên cái cổ tuyết trắng của mình, cắn răng nói:
"Ta dù có chết cũng sẽ không gả cho ngươi! Hạ Hầu Kiệt ngươi nhớ kỹ, Hạ Hầu gia ngươi bức ta chết, tiểu sư đệ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
"Hắc hắc, hù dọa ta?"
Trên đài Hạ Hầu Kiệt thấy thế cười lạnh, một mặt hài hước nhìn xem Kiều An Na trêu chọc nói:"Ngươi muốn cắt cổ thì cắt đi, còn chờ cái gì?"
"Không muốn a!"
Tào Dương thấy Kiều An Na thật sự muốn cắt cổ liền gấp gáp, cô gái này cũng quá cứng rắn đi!
Dưới tình thế cấp bách hắn vội vàng bò dậy từ dưới đất, tiến lên muốn cướp đoạt dao găm trong tay Kiều An Na.
Nhưng khoảng cách giữa hắn cùng Kiều An Na ở quá xa, trong lúc nhất thời cũng khó có thể với tới, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều An Na hương tiêu ngọc vẫn.
Đương!
Thời khắc mấu chốt, trong phòng yến hội truyền đến một tiếng vang thanh thúy của kim loại va chạm.
Ngay sau đó dao găm trong tay Kiều An Na rơi xuống đất, Kiều An Na sững sờ, cúi đầu xem xét chỉ thấy bên cạnh dao găm có một cây ngân châm nhỏ dài, trong đôi mắt đẹp lập tức nổi lên một tầng hơi nước.
Tiểu sư đệ rốt cuộc đã đến!
"Sư tỷ, tỷ không phải muốn gả cho đệ sao, sao có thể phí hoài bản thân mình như vậy!"Một đạo thanh âm băng lãnh truyền đến từ cổng sảnh yến hội.
Đám người nhao nhao quay đầu, chỉ thấy Diệp Thần mang theo Ảnh Tử cùng Kim Cương, ba người mặt mũi tràn đầy sát khí đi tới sảnh yến hội.
"Tiểu tử này là ai vậy?"
"Hình như là sư đệ Kiều An Na đi, đây là hắn tới cướp cô dâu sao?"
"Nghé con mới đẻ không sợ cọp, tiểu tử này không muốn sống sao, hắn dựa vào cái gì đấu với Hạ Hầu gia?"
"…"
Tất cả mọi người đem ánh mắt tập trung tại trên người Diệp Thần, nhao nhao suy đoán Diệp Thần đến tột cùng là ai.
"Lão Diệp!"
Tào Dương nhìn thấy Diệp Thần tới, cuối cùng cũng buông được nỗi lòng lo lắng xuống, lau đi vết máu khóe miệng, cười mắng:"Cậu còn không đến, chúng ta thật sự sẽ xui xẻo!"
"Lão Tào, vất vả huynh, tiếp xuống giao cho tôi đi!"
Diệp Thần đi đến đài, Kiều An Na nhìn nam nhân quen thuộc trước mắt này, cũng không tiếp tục quản nhiều như vậy một đầu nhào vào trong ngực hắn.
"Sư tỷ, đừng thương tâm, đệ sẽ giúp tỷ lấy lại công đạo!"
Diệp Thần nhìn thấy dấu bàn tay trên mặt Kiều An Na, một cỗ sát khí ngập trời trong nháy mắt tràn ngập ra, thậm chí không ít người dưới đài đều cảm nhận được cỗ sát khí này, kìm lòng không được run lập cập.